Mẹ đơn thân phải lòng sếp tổng (Lan Rùa) - Chương 76
Bách Niên Tâm Ý [76]
…
Thú thực với các chị là lòng em cũng mọc gai rồi đấy, nhưng em có phải bé Na của ngày xưa đâu mà chưa gì đã sồn sồn lên. Nhân vô thập toàn, em yêu người đứng ở vị trí cao thì em phải chấp nhận những thị phi xung quanh người ta, hiểu rằng người ta qua miệng lưỡi thiên hạ sẽ có hàng vạn phiên bản khác nhau. Người ta trong trái tim em đôi khi cũng không hoàn hảo, nhưng bởi vì một chữ thương, em sẽ luôn cố gắng để thấu hiểu.
– Vâng. Em cảm ơn chị nhiều ạ.
Thấy em đáp hờ hững, chị Nga nổi điên đề nghị:
– Em ra giá đi!
– Giá gì cơ chị?
– Em đừng giả ngu nữa. Loại con gái xuất thân thấp kém, giở đủ thủ đoạn để lòi ra cái bầu như em, chẳng phải là vì tiền hay sao? Em cứ thoải mái cho chị một con số, chị nhất định sẽ đáp ứng, miễn là em buông tha cho anh Tâm.
– Đúng là xuất thân của em không cao bằng chị, nhưng em cũng có nghề nghiệp ổn định, chưa nghèo đến mức phải đổi người yêu lấy tiền đâu chị ạ.
– Mười tỷ?
– Chị đừng quy đổi tình cảm của em ra vật chất, mất vui.
– Mất vui vì chị ra giá ít quá hả bé? Vậy hai mươi tỷ nhé!
– Vấn đề không phải con số, chị ạ.
– Vẫn chê ít hả? Ba mươi tỷ nhé! Ba mươi tỷ là nhiều lắm đấy! Nghe nói em vẫn đang mua nhà trả góp à? Lấy tiền của chị, em không những trả hết nợ mà còn mua được thêm mấy căn hộ nữa rồi cho thuê, cứ thế sống một đời an nhàn chẳng phải đi làm. Hằng ngày, em đem ghế ra ngoài ban công ngồi đếm tiền, hạnh phúc quá còn gì?
– Vâng, thế thì cái hạnh phúc đó em xin nhường cho chị, nha chị!
– Giới trẻ bọn em còn ngây thơ lắm, đừng tưởng bước vào nhà đại gia mà ngon. Nhà người ta có nề nếp, quy củ, loại dơ dáy như em không trụ nổi ba bảy hai mốt ngày đâu. Chưa kể nhan sắc của em thuộc dạng làng nhàng, đẻ xong mấy lứa, người nó sụt ra thì xác định là bị thờ ơ. Bây giờ, với anh Tâm, em còn mới lạ, chứ đợi vài năm nữa chắc anh Tâm ngán em tới tận cổ. Ở vị trí của sếp tổng thì chẳng bao giờ thiếu gái theo. Em lại không có gia thế khủng để ràng buộc hôn nhân, anh Tâm thích bỏ em lúc nào chả được. Em nghe chị, lấy tiền cho chắc ăn. Ba mươi tỷ không phải là con số nhỏ đâu.
– Thôi, em xin chị. Đời này, sếp là của em rồi. Chị có cho em một nghìn tỷ thì em cũng không buông tha cho sếp đâu ạ.
Em thẳng thừng tuyên bố. Chị Nga hậm hực bỏ đi. Có một người khác đủng đỉnh thế chỗ của chị. Chả biết bác An đã nghe lỏm được những gì mà lại tủm tỉm bảo em:
– Một nghìn tỷ là siêu nhiều luôn đấy!
Em thành thật đáp:
– Vâng. Đúng là rất nhiều. Nhưng ôm một nghìn tỷ ứ sướng.
– Ôm cậu út nhà tôi thì sướng hả?
– Chuyện đó bác phải rõ hơn ai hết chứ ạ?
– Tôi chả rõ gì cả.
– Vậy tháng sau, con xin ba mươi đêm ngủ với mẹ Lành nha!
Bác An lườm em, khó chịu bảo:
– Muốn làm dâu nhà này thì phải biết thân biết phận một chút.
Có điềm tốt các chị ơi! Em chớp thời cơ nịnh nọt:
– Dạ, dạ, con sẽ cực kỳ biết thân biết phận luôn ạ. Bác đồng ý cho con cưới sếp Tâm nha bác.
– Không ai được cưới sếp cả, sếp là của công ty. Muốn cưới thì cưới thằng út.
Em cuống quá nên nói liến thoắng:
– Vâng. Nhất trí ạ. Con mong bác cân nhắc giao phó anh út cho con. Con xin hứa sẽ làm dâu ngoan vợ hiền, kiếp này tận lực chăm lo cho anh út và gia đình mình.
Em vừa dứt lời thì có người vỗ nhẹ vào má. Sếp em đấy! Em hỏi dồn dập:
– Sếp xong việc rồi hả? Sao sếp không lên phòng nghỉ ngơi mà lại ở đây? Sếp nhớ em à? Nhớ nhiều không? Giả như mà nhớ in ít thì cũng nói xạo là nhớ nhiều thật là nhiều cho em vui nha!
Sếp phì cười bảo em:
– Nhớ nhiều thật mà, đâu cần nói xạo.
Sếp đứng ngay đằng sau em, hai bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp vai cho em, tình cảm hỏi han:
– Em có mỏi người không?
– Dạ, có mỏi một chút ạ.
– Em ngủ trưa có ngon không?
– Dạ, không ngon lắm ạ, tại em mơ linh tinh á! Với cả, có người bảo là trưa nay sếp vào phòng của người ta, em buồn ghê!
– Em tin lời người ta à?
– Không… nhưng em vẫn không vui á!
– Trưa nay, tôi bàn chuyện công việc xong đi ăn với đối tác luôn, không vào phòng riêng của ai cả.
Sếp nhẹ nhàng giải thích. Sếp thay đổi rồi, không còn im lặng, mặc kệ em thích nghĩ gì cũng được nữa rồi. Sếp chiều em tới bến luôn. Em cảm động lắm. Sếp xoa má em, dịu dàng hỏi:
– Thức ăn ở đây có hợp khẩu vị em không?
– Dạ, bánh ở đây ngon lắm sếp ạ. Sếp ăn thử không? Em đút cho sếp nha!
Sếp chưa kịp đáp thì ba sếp đã e hèm lên tiếng:
– Giới trẻ bây giờ chúng nó phát cơm chó không nể mặt người già luôn rồi.
– Ơ? Bác cũng biết dùng từ cơm chó ạ?
Em thắc mắc. Mẹ Lành bước vào quán trà, tủm tỉm đáp thay chồng:
– Em Ý đừng tưởng cậu An già mà khinh cậu. Ngôn ngữ của giới trẻ, cậu chỉ cần lướt mạng một tiếng là cậu thuộc làu làu luôn rồi. Riêng về bộ môn phát cơm chó thì không ai qua nổi cậu đâu.
Chồng mẹ nóng mặt hờn trách:
– Cậu nhắc em bao nhiêu lần rồi hả Lành? Trước mặt con cháu thì mình nên xưng hô cho nó phải phép. Vợ chồng gì mà cứ một người nói, một người không biết tiếp thu thế này thì vứt, còn đâu là gia phong lễ nghĩa nữa? Chán em lắm cơ!
– Em cũng chán cậu luôn ạ. Trong cái sự dạy dỗ em thì cậu cũng đang xưng hô không phải phép đó thôi.
Mẹ sếp bóc phốt. Ba sếp chữa cháy:
– Thì… thì… chỗ này chỉ có cậu và em thôi mà.
– Vâng, hẳn là chỉ có cậu và em. Thằng út và em Ý chắc chỉ là hai hạt cát trong cái sa mạc lươn lẹo của cậu thôi, cậu nhỉ?
– Tụi nó đang mải thương nhau, không nghe thấy gì đâu.
Ba sếp lườm tụi em. Sếp thay mặt em đáp lời:
– Dạ thưa cậu An, thưa em Lành, tụi con đúng là không nghe thấy gì hết.
Ba sếp được thể làm lố:
– Thấy chưa? Cậu đã nói rồi! Em bóc phốt cậu làm chi cho mất công? Cứ láo nháo để cậu giận, lần sau cậu đi chơi, cậu không cho bám theo thì lại khóc!
– Em mà lại thèm bám theo cậu á? Em ạ cậu! Cậu lươn nó vừa! Chứ không phải là em đang ngồi hóng gió trên cây sung, cậu lôi em xuống rồi cậu xách em ra sân bay hả?
– Đã là vợ chồng rồi thì chồng lôi vợ đi cũng có khác nào vợ bám theo chồng đâu mà em lý sự? Khổ thân cậu có con vợ điệu, uốn mấy sợi tóc thôi cũng lâu, chỉ cãi chồng là giỏi.
– Lâu là tại con nhỏ uốn tóc cho em chứ tại gì em?
– Tại em thích làm đỏm mà. Sắp có con dâu rồi mà còn bày đặt màu mè hoa lá cành.
– Con dâu nào? Cậu nhận đứa nào làm con dâu? Cậu nói rõ ra xem nào!
– Thì cái con nhỏ mà anh út đã thừa nhận rằng anh úp sọt nó chứ còn ai vào đây nữa?
Một lời xác nhận của bác trai, mọi người đều phấn khởi. Do chị sáu và chị bảy cũng đang ở Đà Nẵng nên buổi tối hôm đó, em đi ăn cùng ba mẹ sếp, hai chị và sếp yêu của em. Thương sếp ghê cơ! Bận rộn tối ngày mà lúc nào cũng tranh thủ thời gian chăm sóc em. Có hôm, em tỉnh giấc lúc năm rưỡi sáng thì đã thấy người ta dậy trước rồi. Sếp đang ngồi trên giường đọc tài liệu. Em gối đầu lên đùi sếp, tay ôm eo sếp, mặt áp vào bụng sếp, quấn chặt sếp chẳng khác nào dây leo quấn bờ rào cả. Em xấu hổ hỏi han:
– Phòng rộng, bàn ghế đầy đủ sao sếp lại ngồi đây? Nom xót chít đi được!
– Ai xót ai?
– Còn phải hỏi? Vợ sắp cưới của anh út xót anh út chứ ai?
Sếp cúi xuống thơm nhẹ lên trán em rồi trêu:
– Bé xót mà bé bám riết, không cho anh út đi đâu vậy hả?
Em thẹn quá, vội chữa cháy:
– Lúc đó em ngủ, biết gì đâu. Giờ em tỉnh táo rồi, sếp đi đâu thì đi đi, em không cản.
– Chắc không?
– Chắc.
Em nói thì rõ hay mà sếp vừa có ý định đứng dậy, lòng em đã hụt hẫng. Em kéo sếp ở lại, nhõng nhẽo mè nheo:
– Bảo đi là đi luôn thế à? Lạnh lùng dã man! Ít ra cũng phải có tí lưu luyến chứ!
Sếp trìu mến hôn môi em. Kiểu đôi môi mà đã chạm vào người thương thì khó rời lắm, mùi mẫn bên nhau mãi thôi. Em tự thấy mình tệ quá. Sếp bận trăm công nghìn việc mà bị em làm phiền hoài. Ngặt nỗi, cứ hễ ở gần sếp là em lại mong manh lắm, em chịu không thể giả bộ cool ngầu được. Biết vậy nên hôm sếp bay sang Hàn Quốc, em không nhì nhèo đòi đi theo nữa. Em muốn sếp có một tuần thảnh thơi. Ba mẹ sếp vừa bay về Hà Nội liền đi thẳng đến nhà em để bàn chuyện cưới hỏi với bà Nương, ông Tựa rồi. Hai chị của sếp ở lại Đà Nẵng đến tháng sau mới về. Hai chị hay rủ em đi chơi nên em chẳng thấy cô đơn lắm. Có hôm các chị bận, một mình em đi dạo phố. Em chụp ảnh mấy chiếc váy cưới trưng bày trước cửa hàng rồi gửi cho sếp kèm theo tin nhắn:
“Đẹp không sếp iu? Em đang đứng trước cửa hàng váy cưới Bình Yên nè!”
Sếp chắc đang bận họp nên nhắn tin gọn lỏn:
“Đẹp bé ạ!”
“Thôi, sếp làm việc đi ạ. Em vào trong cửa hàng xem váy cưới đây!”
“Ừ.”
Đi xem váy cưới thôi mà gặp người quen luôn ạ, bất ngờ quá cơ. Em bối rối hỏi han:
– Mày làm gì ở đây hả Su?
– Thì làm nhân viên chứ còn làm gì nữa? Cái loại không bằng cấp, chỉ giỏi phông bạt nhưng lại bị chính mẹ ruột bóc phốt như tao thì còn làm nên trò trống gì ngoài khom lưng cúi đầu đi làm thuê cho người ta?
– Mày đừng nghĩ tiêu cực quá. Mình chưa có điều kiện làm chủ thì mình đi làm thuê để tích luỹ vốn và kinh nghiệm, có sao đâu?
– Ừ. Tao cũng biết vậy, cơ mà nhiều lúc bị bà chủ chửi xơi xơi vì những chuyện lặt vặt, tao vẫn thấy tủi thân lắm!
Giọng điệu con Su không còn vênh váo như xưa nữa. Nó sụt sịt kể lể:
– Đắng cay vô cùng luôn Na ạ! Bà sếp biết tao bị phốt, nhiều người ghét, khó xin việc khác nên càng ngày càng quá đáng, bà chửi tao như hát hay từ sáng đến tối. Khách đến thử váy cưới xong không mua, bà ấy cũng lôi tao ra thoá mạ!
Thương con Su quá nên em quyết định mua một chiếc váy cưới để ủng hộ bạn. Nó hồ hởi chọn cho em năm chiếc váy cực kỳ lộng lẫy, kêu em vào phòng thay đồ thử cho kỹ rồi hẵng quyết định kẻo phí tiền. Em hí hửng nghe lời nó, đem váy vào phòng thay đồ. Em ngắm nghía mình trong gương chán chê mê mỏi mới chọn được chiếc váy ưng ý nhất.
– Su ơi! Vào đây ngắm giùm tao xem có đẹp không nè?
Con Su vừa mở cửa phòng thay đồ, em đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Em chau mày hỏi:
– Mày uống rượu trong giờ làm hả?
– Ừ! Tao chán đời quá, vừa nốc luôn nửa chai!
– Nửa chai? Mày làm như rượu là nước lã không bằng. Không sợ bị sếp chửi à?
– Không. Ăn cháo chửi quen rồi, ăn thêm tí nữa cũng không hề hấn gì.
Con Su lấy từ trong túi quần ra chiếc kéo cắt vải, ánh mắt sắc lạnh của nó hại em bủn rủn hết cả người.
– Mày làm sao đấy? Bỏ kéo xuống đi! Ghê lắm! Dạo gần đây, cứ nhìn thấy vật nhọn là tao lại sởn tóc gáy!
Con Su nở nụ cười đầy man rợ. Nó cầm kéo, định đâm vào bụng em, nhưng may mà em phản xạ nhanh, ngồi thụp xuống đất. Phát đầu tiên, nó bị trượt, nhưng phát thứ hai thì trúng. Nó thành công ghim chiếc kéo vào vai em. Lúc nó rút kéo ra, em cảm giác còn thốn hơn cả lúc bị đâm. Em bị choáng, ngã lăn ra đất. Nó cười khẩy bảo:
– Ngày xưa ở ký túc xá, mày cầm dao gọt xoài cứ thoăn thoắt ý mà bây giờ lại sợ vật nhọn hả? Tao nghe đồn mày chửa rồi, bởi vì đang mang thai con của sếp tổng nên mày tự cho mình cái quyền mong manh à? Ngứa quá đấy Na ạ! Tất cả những gì mày nhận được hôm nay đều là nghiệp báo của mày trong quá khứ. Nếu như mày không xúi bậy thằng Tú thì đời nào nó nghĩ ra kế sách mua chuộc mẹ tao để mẹ bóc phốt tao? Tao ra nông nỗi này cũng là do mày hại. Mày cứ ở đây mà sám hối đi!
Con Su đóng cửa phòng thay đồ đánh sầm một cái rồi lạnh lùng bỏ đi, chẳng cho em cơ hội giải thích rằng em không hề xúi bậy thằng Tú. Em đau quá, trán em vã mồ hôi như tắm. Em lịm dần đi. Trong cơn mộng mị, em lại bị lạc vào thế giới cổ đại và thấy chính mình đã buông lời hờn trách:
– Ta đâu hề đòi hỏi gì ghê gớm? Chỉ một lần gặp mặt trước lúc rời xa chốn hồng trần, vậy mà chàng cũng không đáp ứng. Chàng tàn nhẫn lắm. Ta mong sẽ có một ngày, chàng ôm người chàng thương trong lòng, gọi tên người ấy trong tuyệt vọng, để chàng hiểu được khoảnh khắc chia xa mà không được nói lời từ biệt sẽ đau đớn như nào.