Mẹ Độc Thân Tuổi 18 - Cơ Thủy Linh (full) - Chương 406 - Chương 406
________
Chu Thích nhìn bộ dạng muốn đỡ đạn cho Đường Hạo của Tiểu Ngưng thì càng điên cuồng cười ha hả: “ Được, các người đã không sợ chết như vậy thì đi cùng tao cũng tốt lắm! Tao không tin, ở bên đó tao cũng không giành được Tiểu Ngưng!”
Vừa nói, hắn cũng đồng thời lên cò súng.
Đường Hạo nhanh như cắt đẩy Lục Giai Ngưng ra ngoài. Một phát súng kia của Chu Thích chỉ sượt qua tay phải của Đường Hạo. Đường Hạo nhanh tay giữ lấy tay Chu Thích. Súng chĩa thẳng lên trần nhà.
Đoàng! Lập tức tiếng súng nổ vang lên trên không trung.
Ngay sau đó, những tiếng thét chói tai vang lên trong khu trung tâm thương mại. Âm thanh cực kỳ khủng bố, mọi người bắt đầu chạy loạn tứ tung.
Trong trung tâm lúc này vang lên tiếng cảnh báo, rất nhiều người mặc trang phục bảo vệ chạy đến.
Thang máy bị mọi người chen chúc đi vào, tuy nhân viên bảo vệ đã hét đến xé họng mong họ bình tĩnh, nhưng cục diễn ở trung tâm thương mại này đã hỗn loạn không tài nào khống chế được.
Tiểu Ngưng cũng chẳng thèm để ý đến những chuyện này, ánh mắt chăm chú nhìn vào Chu Thích đang ngã lăn trên mặt đất, bị bảo vệ vây bắt.
Lục Phong cùng mấy thủ hạ của anh đột nhiên xuất hiện trước cửa của trung tâm thương mại. Một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen nâng Lục Giai Ngưng dậy, đưa cô đến chỗ an toàn.
“ Không! Buông tôi ra! Tôi không đi đâu cả! Đường Hạo,…..” Tiểu Ngưng giãy nảy nói, giọng nói như ra lệnh.
“ Thiếu phu nhân, thiếu gia sẽ không có chuyện gì cả! Cô còn ở lại sẽ phiền thêm cho cậu ấy! Thiếu gia sẽ phải phân tâm lo cho cô!” Anh vệ sĩ trẻ tuổi mặc áo đen, thẳng thắn nói, càng thêm mạnh mẽ giữ lấy Tiểu Ngưng.
Nghe anh vệ sĩ nói, Tiểu Ngưng đầu tiên là sững sờ, sau đó mới bình tĩnh lại nói: “ Đúng vậy, tôi bây giờ mà qua đó chỉ tổ làm phiền thêm cho Đường Hạo!”
Chu Thích nhìn Đường Hạo giữ lấy cánh tay bị thương, lại nhìn những người đang vây lấy mình, liền nở một nụ cười lạnh đến thấu xương.
“ Ha ha, bọn mày cho rằng như thế là đã bắt được tao hay sao?”
Đường Hạo nhíu mày, cực kỳ xem thường: “ Chúng tao không muốn bắt mày, cũng chẳng có phải đi bắt mày. Chỉ cần mày không tổn thương đến chúng tao, mày nghĩ chúng tao sẽ để ý đến mày sao?”
“ Mày….” Chu Thích giận dữ gào lên, hai mắt trợn trừng, “ Mày dám xem thường tao à? Mày dựa vào cái gì mà xem thường tao? Mày bất quá chỉ là một tên mù. Một tên mù mà cũng dám cướp bạn gái của tao đi, tao không cam lòng! Mày chỉ vì có nhiều tiền nên muốn làm gì thì làm thôi!”
Đường Hạo nhíu chặt mày, đối với những lời Chu Thích nói hắn thấy phiền chán đến cực điểm: “ Nói cho mày biết, Tiểu Ngưng không phải yêu tiền của tao! Cô ấy yêu chính là con người của tao!”
“ Không! Không phải! Mày dùng thế lực cướp đi Tiểu Ngưng của tao! Đường Hạo, hôm nay tao có chết cũng phải kéo mày theo cùng!” Chu Thích đột nhiên hô lớn, đồng thời cũng vạch áo của mình ra.
Sau đó, khối thuốc nổ được cài bên hông của hắn lộ ra bên ngoài.
Mọi người nặng nề hít một hơi lạnh, thật không ngờ người này lại điên cuồng đến mức độ như thế.
Cả trung tâm thương mại chìm trong sợ hãi, những tiếng thét chói tai kịch liệt vang lên. Đám người ở trên lầu vội vàng chạy xuống lầu, tìm nơi ẩn nấp.
Một số nhân viên bảo vệ sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống, bịt chặt tai.
Chu Thích vừa cầm kíp nổ, vừa điên cuồng cười, uy hiếp Đường Hạo: “ Đường Hạo! Mày tới đây! Nếu không, tao nhấn nút này, tất cả mọi người ở đây đều chết hết!”
Chu Thích đột nhiên tóm lấy một cô bé con mấy tuổi ở trong đám người đứng gần.
“ Oa…..Đừng bắt cháu! Thả cháu ra…. Oa!” Cô bé mặc đồng phục tiểu học, sợ tới mức oa oa khóc lớn: “ Thả cháu ta! Thả cháu ra!”
“ Chu Thích, bắt một đứa bé làm con tin thì gọi gì là đàn ông!” Đường Hạo nhíu mày, dùng ngữ khí lạnh lùng gầm nhẹ nói.
“ Đường Hạo, mày đừng có khích tao! Nếu mày là đàn ông thì lại đây trao đổi với đứa bé này! Chúng ta cùng nhau đi xuống suối vàng!” Chu Thích hô to, hai mắt đỏ bừng, đồng thời dùng tay siết chặt lấy cổ của cô bé.
Cô bé vì không thở được mà há hốc miệng, khuôn mặt đỏ bừng cố hớp lấy từng ngụm khí, cánh môi tái nhợt nói: “ Cứu….cháu…..”
Đường Hạo nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô bé, hai tay rũ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Thích: “ Chu Thích! Mày buông cô bé ra! Tao làm con tin cho mày!”
“ Không! Đường Hạo, anh đừng làm như vậy!” Bị vệ sĩ giữ chặt, Tiểu Ngưng cố gắng hô to nhất hết mức có thể, lắc đầu lia địa: “ Đường Hạo, anh đừng mạo hiểm! Hắn điên rồi! Hắn điên thật rồi!”
Nước mắt hoảng loạn tuôn ra như mưa, Tiểu Ngưng gần như không nghe được bất cứ âm thanh nào xung quanh. Toàn bộ thế giới của cô lúc này chỉ tập trung ở trên người Đường Hạo. Chỉ có hắn. Nói cô ích kỳ cũng được, nói cô không có trái tim cũng không sao. Lúc này, cô không mong muốn Đường Hạo đi cứu người khác, chỉ mong hắn an toàn, bình an vô sự.
Đường Hạo nhìn Tiểu Ngưng bằng ánh mắt trấn an. Hắn muốn nói cho cô biết “ Anh sẽ an toàn!”
Tiểu Ngưng nhận ra ý tứ của hắn, nhưng mà cô vẫn liều mạng hô to: “ Đường Hạo, em không cho phép anh mang mạng mình ra đùa giỡn! Em không muốn! Em không muốn anh có một chút nguy hiểm!”
“ Yên tâm!” Đường Hạo nhếch miệng cười.
Đường Hạo đi về phía Chu Thích, đứng ở trước mặt hắn ta: “ Chu Thích, mày buông cô bé ra đi!”
Chu Thích đề phòng nhìn những người xung quanh, rống to: “ Các người lùi về đằng sau đi! Cách xa một chút!”
Mọi người buộc phải lùi về sau, Lục Phong nheo mắt lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Thích.
Kỳ thật, hắn cũng có súng, có thể trực tiếp lấy mạng của Chu Thích ngay. Bất quá, Đường Hạo lại lệnh cho hắn không được cầm súng lấy mạng người. Mọi việc cứ chờ đợi cảnh sát đến.
Mà hắn thì rất nghe lệnh của thiếu gia, không dùng súng giết người. Nhưng mà, không có súng thì vẫn còn có vũ khí khác.
Chu Thích xác định không có kẻ nào uy hiếp đến mình mới yên tâm buông cô bé kia ra, rất nhanh túm lấy Đường Hạo. Trong tích tắc, đột tia sáng chợt lóe lên.
Đường Hạo cũng nhân cơ hội này dùng hai tay chế trụ Chu Thích, dùng hai chân đè hắn xuống mặt đất.
Cả trung tâm thương mại trong chốc lát đột nhiên vang lên những âm thanh ầm ĩ, tiếng gào thét biến thành những tràng vỗ tay sung bái vang dội.
Họng súng chĩa ngay vào đầu Chu Thích cùng Đường Hạo, một đàm người khí phách hiên ngang, oai vệ.
Ngay lập tức, có tiếng người vang lên: “ Dừng ngay!”
Tiểu Ngưng thoát khỏi đám vệ sĩ, bây giờ thì anh vệ sĩ kia cũng chẳng giữ Tiểu Ngưng làm gì nữa. Tiểu Ngưng chạy đến trước mặt cảnh sát, lớn tiếng nói: “ Mấy người ngu ngốc này, tại sao lại chĩa súng vào chồng tôi hả?” Vừa nói, cô vừa cầm túi xách đập tới tấp vào đầu mấy người cảnh sát.