Mê Án Đường Triều - Tử Dạ - Chương 127: Kiếm tìm
“Muội có thể, muội đã từng đi với Phong thiếu gia một đoạn đường, nỗi khổ gì muội cũng đã từng trải, còn có thể sợ gì nữa.” Sự cố chấp của Tiểu Đào khiến Trần Cẩn Phong phải lắc đầu. Chàng đau lòng nhìn gương mặt gầy gò trước mắt, nói: “Không được, muội phải ở yên tại đây thì ta mới yên tâm đi tìm Nhã Lâm được. Nếu như muội đi theo ta, muội sẽ trở thành gánh nặng của ta.”
Tiểu Đào khẽ cúi đầu, dáng vẻ buồn chán. Lúc lâu sau nàng mới lên tiếng: “Vậy Tiểu Đào sẽ ở đây chờ Phong thiếu gia quay về.”
* * *
Kinh thành, phủ Thái Bình công chúa.
Thái Bình công chúa ngồi thưởng thức trà ngon một cách tao nhã trong phòng. Sau lần chính biến ấy, bà nghiễm nhiên trở thành một công thần. Đường Duệ tông vô cùng tin tưởng bà, không chỉ yêu cầu bà phò trợ triều chính mà còn trao cho bà quyền lực và danh dự vô thượng. Mà nay trở thành cô cô của Hoàng đế càng khiến bà tôn quý vô cùng.
Thái Bình công chúa đương chậm rãi uống trà thì có người vào báo: “Bên ngoài có người cầu kiến ạ.” Nói xong thì dâng danh thiếp lên.
Nhận lấy danh thiếp, ba chữ “Trần Cẩn Phong” hiện ra trước mắt. Thái Bình công chúa liếc qua một cái, lòng nảy ngờ vực: “Hắn đến đây làm gì?”
Nghe thấy tiếng truyền, Trần Cẩn Phong bước vào phòng công chúa.
“Trần Cẩn Phong, ngươi đến chỗ bản cung có việc gì?”
“Tại hạ làm phiền công chúa rồi.” Trần Cẩn Phong lịch sự đáp: “Người có còn nhớ Nhã Lâm không ạ?”
“Nhã Lâm?” Thái Bình công chúa nói: “Không phải cô ấy đi cùng ngươi sao, có chuyện gì thế?”
“Vâng, vì một số hiểu lầm nên muội ấy đi rồi.” Trần Cẩn Phong chỉ đành nói dối: “Tại hạ muốn tìm muội ấy nhưng lại không có mục tiêu. Tại hạ nhớ muội ấy từng nói với mình rằng muội ấy được thúc phụ bán cho người, vậy nên tại hạ muốn tìm hiểu một số chuyện cụ thể, có lẽ sẽ có ích trong việc giúp tại hạ tìm được muội ấy.”
“Ra là như vậy.” Thái Bình công chúa chậm rãi nhớ lại: “Cỡ khoảng một năm trước, bản cung nhàn rỗi nên có tới Dương Châu du ngoạn rồi gặp cô ấy và thúc phụ mình trên đường phố Dương Châu.” Thái Bình công chúa hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Lúc đó khi tới Dương Châu, bản cung không mang theo nhiều cung nữ mà thúc phụ cô ấy cứ kiên quyết muốn bán cô ấy cho bản cung. Bản cung vốn không muốn để ý, muốn dùng ít ngân lượng để đuổi họ đi. Nhưng thúc phụ cô ấy nói mình không cần bạc, chỉ là do gia đình túng quẫn, không thể nuôi được cô ấy nữa nên muốn tìm một nơi để bán cô ấy đi hòng kiếm cái ăn cái mặc. Bản cung thấy cô ấy đáng thương nên động lòng trắc ẩn, đưa cho người thúc phụ một ít bạc rồi giữ cô ấy lại bên mình. Lúc ở Dương Châu thấy cô ấy ngoan ngoãn thông minh nên khá thích thú và đưa về cung.”
“Nói như vậy người gặp muội ấy ở Dương Châu sao?” Trần Cẩn Phong nghe thấy vậy thì vô cùng kích động. Chàng tạ ơn Thái Bình công chúa rồi đi thẳng đến Dương Châu.
* * *
Trời đã vào thu, thời tiết tại Dương Châu chuyển lạnh. Khi Trần Cẩn Phong đặt chân đến được nơi này, lá ngoài đường rơi xào xạc.
Bước trên đường phố Dương Châu, cảm giác tiêu điều cuối thu ập tới, không có vẻ phồn hoa chật chội như trong tưởng tượng. Những gì nạn châu chấu để lại chỉ là sự hoang tàn và thê lương vô cùng.
“Đến thăm Kính Dư trước đã.” Trần Cẩn Phong nghĩ đến đây bèn đi nghe ngóng vị trí của phủ nha.
So với những căn nhà cũ nát bê đường, phủ Dương Châu mang khí thế hơn rất nhiều. Nghe người xung quanh nói khi Mã Cổ còn ở đây, chỉ riêng đầu tư vào việc đổi mới đã mất một vạn lượng bạc trắng.
Một vạn lượng bạc trắng đủ để mua lương thực cho bách tính Dương Châu trong một tháng.
Trần Cẩn Phong cười khẩy, gõ cửa tri phủ.
“Cẩn Phong, không ngờ huynh lại đến đây.” Vừa bước qua ngưỡng cửa, Lý Kính Dư đã hào hứng nắm lấy tay Trần Cẩn Phong rồi quan sát chàng một lượt: “Không thay đổi, không thay đổi, cũng không cần đeo râu giả nữa rồi.” Hai người vừa nói vừa bật cười lớn.
“Lần này huynh đến đây là để thăm ta sao?” Lý Kính Dư tự tay rót cho Trần Cẩn Phong một ly trà.
Trần Cẩn Phong cười nhìn Lý Kính Dư, không trả lời câu hỏi: “Huynh ở đây đều ổn cả chứ? Nạn châu chấu xử lý thế nào rồi?”
Lý Kính Dư đáp: “Sau khi nhậm chức, Thái thượng hoàng phát ba mươi vạn lượng bạc an ủi lòng dân, còn mua một lượng lớn chim én chim sẻ, tích cực hướng dẫn người dân bảo vệ nhện kiến trong ruộng. Để giải quyết dịch bệnh, nhà nhà trồng cây xanh, Thái thượng hoàng còn đích thân đến Dương Châu cầu mưa, đến nay về cơ bản đã khống chế được dịch bệnh rồi.”
“Vậy tốt rồi.” Trần Cẩn Phong cười đáp: “Xem ra Thái thượng hoàng thực sự làm được việc tốt.”
“Đúng thế.” Lý Kính Dư đáp: “Chẳng qua phải xây dựng lại sau tai họa, nhiệm vụ có phần nặng nề.”
“Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.” Trần Cẩn Phong thở dài, chuyển chủ đề: “Lần này ta tới đây một là để thăm huynh, hai là muốn nhờ huynh một việc.”
“Có việc gì huynh cứ nói.” Lý Kính Dư trả lời.
“Tìm Nhã Lâm.” Trần Cẩn Phong kể lại chi tiết hết một lượt mọi chuyện cho Lý Kính Dư nghe, cuối cùng nói: “Ta nghĩ muội ấy là nữ nhi cũng chẳng có nơi nào để đi cả, nhất định sẽ quay lại nơi mình từng ở. Vậy nên hi vọng huynh có thể giúp ta tìm muội ấy.”
“Ra là thế.” Lý Kính Dư gật đầu: “Huynh yên tâm, ta sẽ cố hết sức. Huynh cứ tạm ở lại đây đã, ta sẽ lệnh cho họa sư phác họa lại dung mạo của Nhã Lâm rồi dán trên đường. Ta nghĩ chỉ cần có người tìm được cô ấy hoặc tự cô ấy nhìn thấy thì sự tìm đến thôi.”
“Tạ ơn huynh.” Trần Cẩn Phong biết ơn từ tận đáy lòng.
* * *
Hai ngày sau, Lý phủ.
Theo miêu tả của Trần Cẩn Phong, Lý Kính Dư cho gọi họa sư đến vẽ lại. Sau nhiều lần chỉnh sửa, cuối cùng cũng khiến Trần Cẩn Phong hài lòng.
“Không ngờ đệ muội lại đẹp thế này.” Lý Kính Dư nhìn bức tranh rồi cảm thán.
“Muội ấy nhìn ngoài đời còn đẹp hơn.” Nhớ lại vẻ kiều diễm của Nhã Lâm, hai má Trần Cẩn Phong ửng đỏ, một cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng chàng. Nhưng chợt nghĩ đến việc không biết bây giờ Nhã Lâm đang nơi nào, nỗi buồn bã lại thay thế cho niềm hạnh phúc.
Bên ngoài có tiếng người bẩm báo: “Lý đại nhân, Cố viên ngoại của Dương Châu đến rồi ạ.”
“Mau mời ông ấy vào.” Lý Kính Dư đáp lời rồi giải thích với Trần Cẩn Phong: “Cố viên ngoại là danh môn Dương Châu, ông ấy từng là trọng thần trong triều. Lúc Võ Hoàng tại vị ông ấy đóng vai trò rất quan trọng trong triều, về sau cáo lão hồi hương, quay về Dương Châu.”
Đang nói thì Cố viên ngoại đã bước vào: “Lý đại nhân!”
“À, Cố đại nhân, xin mời.” Lý Kính Dư đưa tay làm động tác mời. Cố viên ngoại ngồi xuống ghế.
Cố viên ngoại có dáng người trung bình, hơi mập, da trắng tóc đen, trông vô cùng tôn quý. Sau khi an vị phát hiện Trần Cẩn Phong cũng có mặt bèn lịch sự gật đầu với chàng.
Trần Cẩn Phong cũng gật đầu chào lại rồi cầm cuộn tranh lên.
“Lý đại nhân đang có khách, ta cũng không tiện làm phiền nữa. Tại hạ xin cáo từ.” Nói đoạn Trần Cẩn Phong cuộn tranh lại.
“Kia không phải danh kĩ nổi tiếng Dương Châu – Nguyệt Tiên Hồng sao?” Cố viên ngoại vừa nhác thấy nữ tử trong tranh liền nói một cách thoải mái.
“Gì cơ?” Trần Cẩn Phong khựng lại: “Cố đại nhân hẳn đã nhìn nhầm rồi.”