Mau Nhìn Cặp Hotboy Đó Kìa - Thanh Phong Hiểu - Chương 37: Cậu không muốn thua người bên cạnh
- Trang Chủ
- Mau Nhìn Cặp Hotboy Đó Kìa - Thanh Phong Hiểu
- Chương 37: Cậu không muốn thua người bên cạnh
Bắt đầu từ tờ mờ sáng, mây đen đã che kín bầu trời, cảm giác độ ẩm cũng thấp hơn ngày hôm qua không ít.
Nắng gắt cuối thu rời đi lặng lẽ, thỉnh thoảng một trận gió thổi qua làm lạnh rét cả người, mọi người trên sân thể dục mỗi lần có lá rụng đều nắm chặt áo khoác.
Sân thể dục vào sáng sớm không náo nhiệt như ngày hôm qua, kết hợp với trời mây gió lạnh, rốt cuộc cũng có cảm giác mùa thu hiu quạnh.
Cũng may là BGM từ trong loa trường vẫn luôn xuyên qua bốn bề sân thể dục, âm thanh lảnh lót dạt dào tình cảm của MC dưới nền BGM như hành khúc đọc lên bản thảo, duy trì sức sống của Đại hội Thể thao.
Buổi sáng Tô An có trận chung kết vượt chướng ngại vật 100 mét, cậu đứng ở chỗ tập trung của lớp 11/6, ngáp liên tục mấy lần liền, bộ tóc nâu trên đầu gội qua mấy lần đã không còn xoăn như trước nữa, được xử lý sơ sơ, cũng không có sức sống hệt như chủ của nó.
“Hey, anh An.” Thẩm Trí vốn đang chống tay trên bàn theo sát Mạnh Huỳnh cợt nhả nói chuyện, thấy Tô An đến liền ngẩng đầu chào cậu, quét mắt từ trên xuống dưới, trêu chọc, “Sao vậy, ủ rũ quá, đêm qua đi ăn trộm à?”
Tô An liếc cậu ta rồi ngáp một cái, có thể mơ hồ thấy được tơ máu phiếm hồng dưới đáy mắt, tùy tiện kéo một cái ghế chữ X qua nằm liệt lên: “Không có gì, ngủ không ngon thôi.”
Chuyện mình hưng phấn đến nỗi ngủ không được nhất định cậu sẽ không bao giờ nói ra, nghe chẳng khác gì đứa nhóc trước khi ngủ hưng phấn đến dấm đài cả.
Đêm qua Tô An nằm trên giường, nhắm mắt lại là bắt đầu nhớ lại chuyện cả ngày, từ hoá trang buổi sáng cho tới đoạt quán quân chạy tiếp sức 4×100 mét buổi chiều.
Sau khi luân phiên nhớ lại hai đợt như vậy, Tô An mở mắt ra nhìn chằm chằm vào chiếc đèn treo mờ mờ trên nóc nhà, đột nhiên nhận ra hình như cậu bị mất ngủ rồi.
Con người là như vậy, một khi phát hiện mình không ngủ được sẽ càng muốn ép cho mình ngủ, mà càng ép thì càng không thể chìm vào giấc ngủ.
Thế nên đến cuối cùng, ngày thường mình ngủ như thế nào cũng không còn biết nữa.
Bọc chăn lăn lộn qua lại trên giường mấy vòng, Tô An cũng nghĩ rất thoáng, nếu ngủ không được thì chơi điện thoại đi, không thể lãng phí thời gian tốt đẹp của buổi tối được.
Cậu mò mẫm lấy điện thoại trên tủ đầu giường trong bóng tối, mở Teiba ra theo bản năng, sau đó bị một đống bài viết đăng đầy mặt.
Chỉ lướt một chút này, là đến bốn giờ sáng.
Nếu là ngày thường, Tô An đại khái sẽ cứ như vậy ngủ đến khi tự tỉnh lại rồi chậm rì rì rời giường, xem tình huống mà quyết định đến trễ sẽ trực tiếp nghỉ học.
Như sáng hôm sau cậu còn có trận chung kết vượt chướng ngại vật, Tô An cẩn thận suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng không muốn chắp tay dâng hạng cho người ta, chỉ có thể đúng giờ có mặt tại sân thể dục.
“Cậu khoẻ không?” Tề Văn Hiên và Tô An cùng nhau đến, anh chậm rãi ngồi xổm bên cạnh ghế dựa của Tô An, ngẩng đầu nhìn cậu, “Sao buồn ngủ vậy, lát nữa cậu đừng đang chạy một nửa đã lăn ra ngủ ha.”
Trên đường cùng nhau tới trường lúc nãy, Tề Văn Hiên luôn thấy Tô An híp mắt đạp xe, nhìn đến sợ hãi trong lòng, mấy lần muốn túm người từ trên xe xuống ném lên chỗ ngồi phía sau mình.
“Một lời khó nói hết.” Tô An ngồi thẳng lưng, lại nằm lên mặt bàn như động vật không xương như cũ, nằm liệt thành một bãi, “Tôi ngủ một lát, còn mấy phút nữa đến trận đấu của tôi vậy……”
“Còn nửa giờ.” Lưu Thành Vĩ nhìn Tô An từ nãy đến giờ, biểu cảm rất sầu lo, “Cậu như vậy có thể chạy không?”
“Buồn ngủ mà thôi, cũng không phải bị gãy chân.” Tô An khó chịu úp mặt vào cánh tay nói ong ong, “Tôi sẽ lập tức chạy được hạng nhất cho mọi người xem.”
Gục xuống bàn ngủ trong hoàn cảnh náo nhiệt thế này, giống như ngủ trong lớp học trong giờ ra chơi giữa tiết, tất cả âm thanh xung quanh đều có thể nghe thấy được, thậm chí bởi vì cảm giác chỉ còn lại thính giác mà tiếng vang rất nhỏ cũng có thể nghe rõ ràng.
Nhưng tất cả mọi thứ đều sẽ dung hoà cùng bóng đêm và những giấc mộng, gần trong gang tấc lại mịt mờ mông lung.
“Thời gian bắt đầu thi đấu ném đĩa của Vương Hân Bá và Tô An gần giống nhau, cậu ta đâu?”
Tô An mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng của lớp phó thể dục, hắn lại nhọc lòng bắt đầu tìm người.
“Thẩm Trí, cậu đến đài chủ tịch hỗ trợ thông báo tìm người đi.” Lưu Thành Vĩ dùng chiêu hay ngày hôm qua, phân phó.
“Được!” Thẩm Trí rất thích ý làm chuyện vặt này, hơn nữa còn quyết định dùng biệt danh mới của Tô An đặt cho Vương Hân Bá khai triển hoán thuật.
*Dành cho ai đã quên, biệt danh mà Tô An đặt cho Vương Hân Bá là Simba nhé.
Không biết có phải vì nguyện vọng không muốn tên mới bị thông báo khắp nơi hay không, Thẩm Trí mới vừa xoay người đã đụng phải Vương Hân Bá đi tới trước mặt, còn cảm thấy hơi thất vọng.
“Tuyển thủ đĩa sắt, cậu tới rồi.” Thẩm Trí dùng giọng điệu trêu chọc chào hắn.
Tuyển thủ đĩa sắt người cũng như tên, mặt lạnh như một tấm sắt, sau khi hắn tiến vào chỗ tập trung, âm thanh của mấy bạn nữ vốn đang nói chuyện với nhau đều giảm xuống.
Hắn vô cùng thiếu kiên nhẫn nhìn mọi nơi, không biết đang tìm cái gì, bỗng nhiên thấy Tô An đang gục trên bàn, lông mày nhíu lại, khó hiểu hỏi: “Nó làm sao vậy?”
Tô An mơ hồ có thể cảm giác được hắn đang hỏi mình, nhưng một đầu ngón tay cậu cũng lười di chuyển, nằm bò giả chết.
Vương Hân Bá còn có thể quan tâm bạn học, thật là kinh ngạc.
Vô cùng sửng sốt, Mạnh Huỳnh mở miệng giải thích: “Tô An có hơi mệt, cậu ấy……”
Khi đang nói chuyện, Tề Văn Hiên cởi áo khoác của mình nhẹ nhàng đắp lên người Tô An, dựng thẳng ngón trỏ đặt trước môi, thấp giọng nói với mọi người xung quanh: “Để cậu ấy ngủ một lát.”
Mạnh Huỳnh im lặng, nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục nhỏ tiếng cùng mấy nữ sinh nói tiếp chủ đề lúc nãy của họ.
Áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương tươi mát của nước giặt bao lấy hơi thở ấm áp, ngón tay Tô An cuộn bên đầu nới lỏng, giống như thật sự thiếp đi một lát.
Nói cũng thật kỳ quái, thời điểm bị đánh thức lần nữa cũng qua không quá hai mươi phút, nhưng thế giới lại như tươi đẹp hơn rất nhiều.
Tô An thoải mái vươn vai, áo khoác từ trên người trượt xuống bị cậu nhanh tay bắt được, trả lại cho Tề Văn Hiên ngồi bên cạnh.
Người kia chỉ mặc một bộ quần áo vận động tay ngắn, Tô An đột nhiên hơi áy náy: “Cậu mau mặc vào đi, đừng để bị lạnh.”
Tề Văn Hiên nhận lấy áo mặc lên, chỉ cười cười: “Khoẻ hơn chưa?”
Tô An gật đầu, cởi áo khoác của mình ra ném lên bàn, con số “44” cực đại sau lưng áo thun tay ngắn đỏ tươi bắt mắt, cậu uốn cong cánh tay vỗ vỗ bắp tay của mình: “Bắn pháo mừng cho tôi đi.”
“Ừm, không tồi, rất cứng rắn.” Tề Văn Hiên phối hợp với cậu nhéo nhéo đường cong cơ bắp mượt mà kia, cười nói, “Vậy cậu muốn dùng cánh tay này chạy bộ sao?”
Nói xong, trong đầu hai người đồng thời hiện ra hình ảnh.
Ừmmmmm đẹp không tả xiết.
Bản thân lớp phó thể dục không có thi đấu nhưng vẫn vội đến xoay vòng vòng, vừa đưa Vương Hân Bá đến chỗ chung kết ném đĩa, lại trở về bắt Tô An.
“Từ từ, tôi làm nóng người đã.” Tô An bắt đầu chậm rãi ép chân.
Mãi đến khi loa phát thanh thúc giục, Tô An mới mặc áo khoác vào, đi hai bước áo khoác liền bị gió thổi đến tung bay, kèm theo hiệu ứng, phong cách rất giống đi kiếm chuyện.
Anh lớn Tô An muốn kiếm chuyện dẫn theo một đám đàn em tiến về sân thể dục, tiện tay ném áo khoác, giẫm lên đường băng plastic màu sẫm hồng.
Biểu cảm của mấy tuyển thủ bên cạnh đều có chút vi diệu.
“Anh An!” Thẩm Trí đứng cạnh đường băng, lần nữa giơ lên tấm bảng đã xuất hiện ngày hôm qua, “Cố lên!”
Hôm qua hỗn loạn quá nên chưa nhìn kỹ, lúc này Tô An mới thấy rõ, Thẩm Trí dùng miếng bìa cứng của thùng giấy nào không biết làm bảng tiếp ứng, bút lông đen viết mấy chữ to đậm “Anh An đẹp trai nhất! Anh An cố gắng lên!”.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tấm bảng của cậu ta, người bị nhìn là Thẩm Trí, nhưng cảm giác xấu hổ của Tô An cũng không giảm đi chút nào.
Cũng may da mặt Tô An đủ dày, đỡ lấy vô số ánh mắt nóng rực bằng một nụ cười thản nhiên.
“Anh An, tôi đến vạch đích chờ cậu nhá!” Thẩm Trí hô hào, giơ tấm bảng chạy tới vạch đích một mạch, còn không quên vừa chạy vừa cổ vũ trước, “Anh An cố lên!”
Bạn học trong lớp vây xem cũng có mấy người chạy đến vạch đích theo cậu ta, không đồng thanh nói cố lên.
Phía sau bọn họ, bạn học lớp khác cũng không chịu yếu thế, lớn giọng hô khẩu hiệu, xung quanh đường băng nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Còn chưa bắt đầu thi đấu, “đoàn tiếp ứng” đã bày ra tư thế muốn đánh nhau trước, thậm chí còn ảnh hưởng đến Vương Hân Bá đang thi đấu ở sân thể dục bên kia, hắn cau mày không biết nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì, đột nhiên ném đĩa đi thật xa.
Trực tiếp ném ra kỷ lục trường.
Bản thân Vương Hân Bá và trọng tài đồng thời sửng sốt.
“Tất cả vào chỗ, chuẩn bị——”
Trên đường băng, trọng tài giơ thẳng lá cờ trong tay lên.
“Chạy!”
Thời khắc các vận động viên phóng đi, âm thanh tiếp ứng xung quanh cũng đột nhiên cất cao, kích động hơn cả người trong sân thi đấu.
Tô An nhìn thẳng phía trước, nhưng lần này không giống ngày hôm qua, dù vậy, khoé mắt cũng có thể trông thấy mấy thân ảnh có tốc độ sàn sàn như cậu, hình như còn có người nhanh hơn cậu một chút.
“Anh An cố lên!!”
Thẩm Trí ở vạch đích giơ cao tấm bảng lắc lư qua lại, hét đến muốn nổ phổi.
Tô An cắn răng, dưới chân phát lực mạnh hơn, còn lại bốn cái lan can, cậu không muốn thua người bên cạnh.
Bốn……
Tăng tốc lại khiến cho tiết tấu bị rối loạn một chút, lúc Tô An vượt qua lan can phía trước động tác trong nháy mắt mất tự nhiên.
Ba……
Cậu nghe thấy cách đó không xa lại truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống, sau đó là một tiếng nặng nề.
Lại có người té ngã.
Hai……
Còn lại một cái, khoé mắt thấy tốc độ người bên cạnh vẫn bằng với cậu, trong lòng Tô An có chút nóng nảy.
Một…… Đau.
Thời điểm nhảy lấy đà Tô An liền nhận ra có điều không đúng, nhưng tốc độ quá nhanh không kịp điều chỉnh, ngay khi đáp xuống đất, lông mày Tô An thoáng nhăn lại, còn lại mấy bước xông tới theo quán tính, nhưng chỉ còn chân trái đỡ lực phía trên, cổ chân phải đau xuyên tim.
Lảo đảo hai cái, Tô An miễn cưỡng không ngã xuống, một chân chạy tới bên đường băng, mấy người sớm chờ ở vạch đích lập tức vây lại đây, Thẩm Trí tùy tiện vứt tấm bảng nhanh chóng đỡ Tô An: “Sao vậy anh An, trật khớp hả?”
Sau lưng cậu, trọng tài tuyên bố hạng nhất là bạn học bên cạnh Tô An trên đường băng, lúc vượt qua lan can cuối cùng tốc độ của Tô An vốn nhanh hơn cậu ta một chút, nhưng cuối cùng bị trật chân ảnh hưởng tốc độ, Tô An chênh lệch 0.2 giây đành phải đứng thứ hai.
“Chậc.” Tô An tỏ vẻ bất mãn.
“Hạng nhì cũng rất lợi hại.” Mạnh Huỳnh an ủi, lấy nước khoáng làm ướt khăn giấy rồi dán lên cổ chân sưng đỏ của cậu, “Thẩm Trí, đi, chúng ta cùng dẫn cậu ấy đến phòng y tế.”
“Để tôi.” Không đợi Mạnh Huỳnh vươn tay, Tề Văn Hiên đã kéo cánh tay đỡ Tô An lên, “Có đau không, có cần tôi cõng cậu không?”
Tề Văn Hiên nói xong liền ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Tô An, Tô An vội xua tay: “Chưa đến nỗi như vậy, trật một chút chứ chưa phải gãy, nếu cậu cõng tôi thì không chừng bác sĩ ở trường sẽ cho rằng tôi phải cắt chân luôn.”
Tề Văn Hiên bật cười, không ép cậu, Tô An đưa tay về hướng Thẩm Trí, “Đại Trí, lại đây cho tôi chống một chút.”
Thẩm Trí nghe lời, ngoan ngoãn thò qua làm gậy chống cho Tô An.
Một cao một thấp kẹp Tô An ở giữa, hình ảnh ba người đi đến phòng y tế, lần nữa tạo thành tín hiệu di động tiêu chuẩn.