Mặt Trời Của Tôi (FULL) - Chương 3
“Trở về đi, anh cũng thấy rồi đấy, tôi còn có việc.”
Nói xong tôi kéo Đường Hân đi về phía đám người Cao Viên.
Tôi không thấy sắc mặt Chu Thành trở nên khó coi như thế nào, cũng không muốn nhìn thấy.
“Là đội trưởng Cao và cảnh sát Lý phải không ạ?” Đường Hân tiến lên trước tôi một bước, đối mặt với Cao Viên.
Sau đó cô ấy cười hề hề đê tiện, nghiêng đầu nháy mắt với tôi, ánh mắt mập mờ kia, giống như đang nói với tôi “Mau thành thật khai báo”.
Tôi đè nén cảm giác xấu hổ trong lòng, phụ họa nói: “Chào đội trưởng Cao, chào cảnh sát Lý, chào mọi người.”
Cao Viên lễ phép bắt tay Đường Hân:
“Chào cô giáo Đường, thừa dịp bây giờ không làm nhiệm vụ, chúng tôi tới sớm một chút, buổi tuyên truyền an toàn cần chuẩn bị vật liệu trước.”
Rồi sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, nghiền ngẫm cười: “Trùng hợp quá cô giáo Phương, cô cũng ở đây sao?”
Đường Hân tò mò: “Ơ, xem ra đội trưởng Cao rất quen với cô giáo Phương của chúng tôi nhỉ?”
Đúng rồi đó, rất quen thuộc, chính là kiểm ôm hôn rồi qua đêm nhưng mà ở cục cảnh sát…
“À thì, thực ra bọn tớ cũng mới quen…… cũng không thân lắm……” Tôi vội vã giải thích.
Tôi ngẩng đầu nhìn, Cao Viên, cảnh sát Lý đưa sữa nóng và một đám trai cảnh sát đều nhịn cười, quả thực không có mắt nhìn.
Đường Hân thấy bộ dạng không có tiền đồ của tôi, đành nhanh chóng hòa giải:
“Sớm như vậy đã đến đây rồi, mọi người ăn cơm trưa chưa? Hay là chúng ta cùng đi ăn đi?”
“Cám ơn cô giáo Đường, chúng em đã ăn rồi.” Cảnh sát Lý cười hihi ha ha, “Tôi còn đang thắc mắc sao hôm nay đội trưởng bảo chúng tôi tới sớm như vậy làm gì, thì ra chị dâu cũng ở đây hắc hắc……”
“Được rồi, cô Phương da mặt mỏng, cậu đừng liên tục gọi bậy.” Cao Viên chậm rãi nói, “Lại dọa cô ấy khóc bây giờ!”
Người này rất xấu xa, nhìn như giúp tôi giải vây, nhưng trong giọng nói thì mang tính trêu chọc, mặt của tôi đỏ bừng hết lên.
Bữa trưa này ăn vô cùng kích thích, quán lẩu cay nho nhỏ ngồi đầy người, mà ngoài cửa quán có hai hàng cảnh sát mặc thường phục trẻ tuổi đẹp trai.
Lúc ăn cơm tôi kể từ đầu đến cuối chuyện phát sinh tối hôm qua cho tới hôm nay cho Đường Hân.
Quả nhiên, cô ấy lập tức ngồi không yên: “Đàn ông tốt như vậy còn không nhanh túm lấy?!”
Đường Hân nói thì thế, nhưng tôi cũng chỉ nghe để đấy.
Tôi thực sự đã không cần Chu Thành, nhưng không nhanh như vậy, chuyện này để sau hãy nói.
Từ quán lẩu cay đi ra, ngoài cửa đã không thấy bóng dáng Cao Viên đâu.
“Đội trưởng Cao dẫn người trở về làm nhiệm vụ, giao cho chúng tôi kết nối với hai vị giáo viên.”
Thì ra là thế, nhưng sao tôi lại có một chút mất mát chứ.
Cuối cùng, ba vị cảnh sát còn lại cùng chúng tôi trở về trường học, vào phòng họp lớn.
Mọi người bận rộn cả buổi chiều, rốt cục quyết định xong tất cả vật liệu cùng chi tiết của buổi tuyên truyền.
Tôi mới biết được, đại học B vốn nằm trong phạm vi quản lý của đồn công an Song Hà, sao trước đây chưa từng gặp qua bọn họ, chưa từng gặp qua… Cao Viên chứ?
Sau khi tiễn lãnh đạo bệnh viện đến thị sát, lại nhớ tới có việc cần làm, vội vàng thu dọn văn kiện, không chú ý tới phía sau có người đang chậm rãi tới gần.
Mãi đến khi khuỷu tay lành lạnh tôi mới giật mình xoay người, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười của Cao Viên xuất hiện trước mắt, đầu sỏ làm tôi sợ là một ly trà sữa đá.
“Anh em vất vả rồi.”
Cao Viên chia trà sữa cho mọi người, sau đó mới đưa ly trà của tôi cho tôi, giống như cố ý.
Tôi cẩn thận tiếp nhận, đang muốn cám ơm, chợt nghe thấy anh lại nhẹ nhàng trêu đùa một câu:
“Đã nói mời tôi ăn cơm mà? Sao lại cho họ ăn hết rồi.”
9
Tôi cầm ly trà sữa kia, suy nghĩ hỗn loạn, “Anh muốn ăn gì?”
“Mời thật à?” Cao Viên nhấc chân dài, ngồi xuống bên cạnh tôi, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, “Vậy quét mã trước, nhỡ đâu cô quỵt nợ.”
“Hả?” Chưa thấy đòi nợ trắng trợn như vậy bao giờ.
“Thêm wechat đi, buổi sáng đi nhanh quá.” Cao Viên giương cằm, khóe miệng nhếch lên nụ cười tùy ý đẹp mắt.
Chúng tôi đi ra ngoài trường, tôi bắt đầu suy nghĩ đối diện cửa Đông còn có nhà hàng nào ngon.
Cao Viên đi bên cạnh tôi, khí thế mạnh mẽ vây quanh tôi, khiến tôi không hiểu sao có chút ý tứ.
“Cô giáo Phương, cô thích ăn gì?” Cao Viên nhìn tôi, toàn thân mặc đồ thể thao đi trong sân trường không hề trái ngược.
“Lẩu, thịt nướng, thịt xiên…” Tôi nghiêm túc trả lời, đột nhiên có chút xấu hổ, “Không đúng, rõ ràng là tôi mời anh ăn cơm mà, anh thích…”
Một giọng nói ngăn cản chúng tôi.
“Tiểu Nhiễm, anh tìm em mãi.”
Chu Thành xuất hiện trước mặt tôi: “Gọi điện thoại cho em không được, gửi tin nhắn cũng không trả lời, anh thật sự có chuyện muốn nói với em.”
Cao Viên không nói gì, Đường Hân nổi giận trước: “Phương Nhiễm không muốn nhìn thấy khuôn mặt này của anh nữa, phiền anh có thể cút bao xa thì cút bấy nhiêu đi!”
“Đây là chuyện giữa hai chúng tôi.” Chu Thành dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn tôi, tha thiết nói: “Tiểu Nhiễm, chỉ một lát thôi, được không?”
Trốn tránh nữa cũng vô dụng, nên tới vẫn phải tới, cảm nhận được ánh mắt ân cần của Cao Viên, tôi chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tôi nắm chặt cánh tay Đường Hân: “Tớ không sao, mọi người đi ăn đi.”
Lại nhìn sang Cao Viên xin lỗi, khokng còn tâm trạng ăn uống. “Đành có lỗi với Cao đội trưởng, đành phải mời anh hôm khác vậy.”
Cao Viên nhìn lướt qua Chu Thành, nhìm chằm chằm tôi, nghiêm túc nói: “Có việc thì gọi điện thoại cho tôi, số điện thoại đã gửi cho cô rồi.”
Rồi sau đó cười khẽ nói với tôi: “Cơm không vội, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Một lần nữa đối mặt với Chu Thành, cuối cùng cũng có một ngày, thế giới của tôi cũng long trời lở đất.
Tôi đã từng tin tưởng tình yêu như vậy, toàn tâm toàn ý yêu thương một người, nhận định trong cuộc sống tương lai không thể không có anh ấy, hiện tại lại toàn bộ hóa thành bọt nước.
Chu Thành mất mặt mở miệng: “Tiểu Nhiễm, anh biết bây giờ nói gì em cũng sẽ không tin anh nữa, nhưng anh vẫn muốn xin lỗi em.”
Tôi không muốn cùng hắn lãng phí thời gian: “Anh tìm tôi rốt cuộc còn có chuyện gì?”
“Tiểu Nhiễm anh xin lỗi. “Chu Thành cầm lấy ly trên bàn, uống vài ngụm nước xong, ổn định mới nói:” Vi Vi mang thai rồi.”
Trong nháy mắt, tôi giống như bị người ta đánh vào mặt.
Tất cả quá khứ đều bị đập nát một cách nặng nề, như thể những khoảnh khắc dịu dàng và đẹp đẽ đó đều là giả
Nội dung máu chó như thế sao lại xuất hiện trong cuộc đời tôi, tôi thật sự đã vì người trước mặt này mà phấn đấu quên mình sao? Không thể tin được.
Chu Thành luôn nói tôi không đủ gợi cảm, không hiểu phong tình, ở phương diện đó tôi cũng quả thật không biết chủ động như thế nào.
Nhưng như thế là quá đáng lắm sao? Là sai lầm chết người sao? Có đáng trở thành nguyên nhân chính gây ra rạn nứt giữa chúng tôi không?
Bên tai cứ ong ong, tai giống như bị ù, trong đầu có mấy sợi dây căng gần như sụp đổ.
Bộ dáng hiện tại của tôi nhất định rất khó coi, cả người phát run, chắc là nước mắt lại rơi rồi…”
Lời nói của Chu Thành khiến tôi lạnh cả người, sau đó hắn nói cái gì tôi cũng không nghe lọt.
Móng tay cắm vào lòng bàn tay hoá ra lại đau như vậy, tôi hoảng hốt hỏi: “Anh…… Anh vừa mới nói cái gì, tôi không nghe rõ, anh nói lại xem.”
“Tiểu Nhiễm, anh muốn kết hôn với Vi Vi!”, Chu Thành nắm chặt ly rượu, ánh mắt hàm chứa lạnh lùng tôi chưa thấy bao giờ, do dự nhăn mày, “Em có thể dọn đi được không? Anh chuẩn bị mua căn nhà các em thuê.”
10
Tôi xin nghỉ phép và tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày.
Từ kinh ngạc khiếp sợ, đến buồn nôn đến tâm như tro tàn.
“Vi Vi rất thích căn nhà kia, anh cũng cảm thấy rất tốt, chỉ cần gom góp một chút là có thể giao đủ tiền đặt cọc rồi…”
Lúc đầu nghe Chu Thành nói, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng lúc trước là tôi có lòng tốt giảm tiền thuê nhà cho Ngụy Vi Vi, thấy cô ấy lương không cao lại thích nấu ăn, nhưng tôi không có gan lợi dụng cô ấy, cũng đảm nhận một nửa công việc dọn dẹp trong nhà.
Bây giờ tôi sa sút đến mức phải nhường chỗ cho cô ấy, thay vào đó tôi bị đuổi ra ngoài.
Nước mắt lại chảy ra, trái tim bị thủng một lỗ lớn, tôi điên cuồng thu dọn hành lý, không phải muốn nhận thua, chỉ là cảm thấy nơi này mọi thứ đều quá bẩn, tôi không muốn ở lâu, không có tâm tư đập phá.
Mấy ngày nay ba người chúng tôi vô cùng ăn ý, Chu Thành và Ngụy Vi Vi không xuất hiện trong phòng nữa, mà tôi cũng hoàn toàn không gặp bọn họ.
Coi như tình yêu, nỗ lực trong quá khứ đều cho chó ăn, là tôi mắt mù, là tôi quá ngốc, tôi cảnh cáo chính mình, về sau không được dễ dàng giao trái tim cho người khác như vậy.
Tôi không trả lời tin nhắn hay điện thoại của bất kì ai.
Ký túc xá trường học đã đủ người, tôi xin Đường Hân giúp đỡ, tạm thời ở nhờ nhà cô ấy vài hôm.
Trong hộp thoại với Cao Viên trống trơn, tôi không có tâm trạng để ý đến con mèo nhỏ nghiêng đầu cười trong túi.
Tôi bảo kéo hàng chuyển hành lý xong, cuối cùng nhìn thoáng qua căn nhà đã ở gần một năm này.
Ngay lúc tôi chuẩn bị xuống lầu, một cuộc gặp gỡ không nên có đã xảy ra.
Ngụy Vi Vi mở cửa đi vào, một mình.
Cô ấy mặc một chiếc váy ren mà tôi chưa từng thấy, vòng eo rộng hơn một chút và đi đôi giày đế bằng để nhắc nhở tôi rằng cô ấy bây giờ là một phụ nữ đang mang thai đứa con của bạn trai tôi.
“Tiểu Nhiễm, tớ xin lỗi……”
Cô ấy nhào về phía tôi, vừa cẩn thận vừa sốt ruột nắm lấy cánh tay của tôi, muốn giống như trước kia vùi đầu vào trong lòng tôi làm nũng.
Tôi đứng bất động như khúc gỗ, nhưng trong lòng có chút dậy sóng.
Cô ấy vẫn luôn như vậy, thích làm nũng, thích dính lấy tôi, thích làm món này món kia cho tôi, sẽ cùng tôi cười cùng tôi khóc, sẽ dỗ dành lúc tôi cãi cọ với Chu Thành, sẽ nấu canh gừng cho tôi uống lúc đến tháng.
Tôi cho rằng tôi đã khóc cạn rồi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Tôi thật sự rất khổ sở, tình bạn cũng yếu ớt như tình yêu, đều không còn.
Mọi thứ không thể quay lại.
Tôi thật sự không có sức cũng không muốn khóc nữa, cần gì phải lãng phí những cảm xúc này, tôi phải đi, tôi sẽ đi.
“Tiểu Nhiễm thật sự xin lỗi cậu, là tớ sai rồi, cậu tha thứ cho tớ được không…” Ngụy Vi Vi khóc nức nở, tôi cũng mệt mỏi, “Nếu không cậu đánh tớ đi, cậu đánh tớ cho bớt giận…”
“Bốp!” một tiếng, tôi vung tay tát vào mặt cô ấy.
“Tôi đã cho rằng, chúng ta là bạn bè tốt nhất.”
Tôi không nhẫn tâm dùng sức quá mạnh, nhưng không hối hận vì sự nhân từ của mình.
Tách tay cô ấy ra, tôi cũng không quay đầu lại mà ra khỏi nơi này. Tôi đi theo xe kéo đến nhà Đường Hân, sắc trời dần tối, người đi đường xe cộ tắc nghẽn, người đi gặp nhau, người về nhà, người người vội vã.
Giống như chỉ có tôi phiêu bạt không nơi nương tựa, hệt như một năm trước khi đến thành phố này, nơi này vẫn không có nơi nào là nhà của tôi.
Thời điểm tỉnh táo khiến tôi quá khó chịu, nếu có thể uống say như ngày hôm đó thì tốt biết bao, toàn bộ thế giới lâm vào hỗn độn, không cần suy nghĩ gì hết.
Tôi bực bội đăng lên mạng xã hội, rất muốn “Đi nhậu, không say không về”, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tuần sau còn phải đi làm.
Tôi điều chỉnh lý lại tâm tình, trả lời tin nhắn trong nhóm, tin nhắn của Đường Hân, tin nhắn của lãnh đạo bệnh viện, còn có ô thoại chưa đọc của Cao Viên.
Tôi nhìn chằm chằm con mèo kia ngẩn người, nhập vào rồi xóa đi, cuối cùng trả lời một khuôn mặt tươi cười khô khốc.
Một giây sau, Cao Viên gọi điện thoại tới.
“Tôi tưởng cô viết thư tình cho tôi chứ, đang nhập tin nhắn nửa ngày như vậy mà.”
Xuyên qua điện thoại, giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, âm cuối mang theo ý cười, giống như luôn muốn giúp tôi xua tan mây mù vui vẻ.
“Chút tửu lượng của cô cũng dám khoe khoang.” Cao Viên không đợi tôi trả lời, lại bắt đầu nghiêm trang giáo huấn, “Đừng uống nhiều quá, cô cho rằng ai cũng tốt bụng như tôi chắc.”
Nhưng câu tiếp theo, anh lại nói trúng nỗi lòng tôi: “Có phải có chuyện gì không rồi không? Nghề của tôi là làm nô bộc cho nhân dân mà, tôi thể giúp cô giải sầu.”
– —-