Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ôn Nhạc - Thủy Mặc Thanh Trúc - Chương 20: Bệnh viện
Không thể không nói, mấy năm chạy xe taxi của Hoàng Đào cũng không uổng phí. Lúc bắt đầu vào tới trung tâm thành phố là ban ngày, trừ bỏ một lần gặp được một chiếc xe hơi không biết vì nguyên nhân gì mà dừng ở trên đường, ngăn trở đường đi của bọn họ, bị bọn họ trực tiếp dùng bạo lực mà phá, dọc theo đường đi vẫn thực thuận lợi, không có kẹt xe, không có bị tang thi vây quanh số lượng nhiều.
Mạc Ngôn dựa theo phương hướng Hoàng Đào chỉ mà rẽ phải, lại quẹo một hồi, tang thi du đãng trên đường rõ ràng đã giảm bớt đi rất nhiều.
“Hiện tại chúng ta đang đi vào khu vực xây dựng ga tàu hỏa.” Hoàng Đào giải thích.
Hàn Á gật gật đầu, nhìn hoàn cảnh trước mắt, quay đầu hỏi Tiêu Văn.
“Phía trước có cái siêu thị, nhìn bên ngoài hình như còn chưa có khai trương, muốn vào xem thử hay không?”
“Đi!” Ôn Nhạc không quản phản ứng của Tiêu Văn, nói thẳng.
Vật tư nhiều mới càng tốt, thừa dịp trước khi tang thi tiến hóa có thể thu thập được bao nhiêu liền thu thập bấy nhiêu, tương lai bọn họ cũng có thêm năng lực giúp càng nhiều người hơn.
Hàn Á nhún nhún vai, cũng không cần hỏi Tiêu Văn.
Lời Ôn thiếu nói, lão đại còn không phải dùng hết sức lực để ủng hộ?!
Chạy đến trước cửa siêu thị, đầu tiên bọn họ đem tang thi chung quanh xử lý sạch sẽ, lưu lại Mạc Ngôn cùng Ân Trình Dương bảo hộ người trong xe, Tiêu Văn cùng Ôn Nhạc cạy cổng lớn ra rồi chui vào bên trong.
Xung quanh siêu thị đều là thủy tinh trong suốt, cho nên tình huống bên trong hai người có thể vừa xem liền hiểu ngay.
Kệ để hàng đã dọn xong, nhưng hàng hoá trên giá cũng không có quá nhiều, phần lớn diện tích đều trống không.
Ôn Nhạc định lôi kéo Tiêu Văn đi vào bên trong tìm kho hàng, nhưng nghĩ lại một chút, bước chân cậu liền dừng lại. Lôi kéo Tiêu Văn đi đến kệ để hàng, mỗi một chỗ đi qua, cậu đều đem kệ để hàng thu vào trong.
Tuy rằng tầng hầm ngầm trong không gian đã đặt rất nhiều kệ để hàng, nhưng vẫn có rất nhiều vật tư bị đặt bên ngoài đất trống. Thu xong kệ để hàng, vừa tiết kiệm diện tích lại tiện cho cậu tìm đồ vật.
Tiêu Văn đi theo Ôn Nhạc một lát, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
“Em thu tiếp đi, anh đi tìm kho hàng thử xem.”
Ôn Nhạc có không nghi ngờ anh, vẫy vẫy để anh đi.
Tiêu Văn rời khỏi sảnh lớn siêu thị, liền bắt đầu tìm từng khu. Trong lúc tìm kiếm thì gặp được hai tang thi ở kho hàng mặc đồng phục nhân viên siêu thị, anh tùy tay giải quyết rồi lại bắt đầu tìm.
Siêu thị một khi bắt đầu khai trương, máy theo dõi đều sẽ được khởi động. Tiêu Văn tìm chính là phòng giám thị. Không gian của Ôn Nhạc tạm thời không thể để hấp thụ ánh sáng, nếu không tuyệt đối sẽ đưa tới nhiều phiền toái. Không bị người để ý mới tốt, chỉ cần phá huỷ camera giám sát là được. Nếu như bị người nhìn thấy thì cũng chỉ có thể diệt khẩu.
Một đường tìm kiếm, cuối cùng ở một khúc quẹo tìm thấy phòng giám thị. Bên trong phòng giám thị không có một bóng người, Tiêu Văn cũng không vội vã tiêu hủy camera giám sát, mà là kiểm tra băng ghi hình trước, từng bước từng bước xem lại một cách cẩn thận.
May mắn là anh không vội vã tiêu hủy, Tiêu Văn cười lạnh nhìn thân ảnh người nào đó tránh ở bên cạnh nhà ở. Người này do phát hiện sau khi anh từ kho hàng chạy ra tìm kiếm mới mới vội vàng trốn đi.
Trước đó thời điểm Ôn Nhạc thu đồ vật, người này đều xem tất cả ở trong mắt. Tiêu Văn xem xong máy theo dõi, đem băng ghi hình và camera giám sát toàn bộ tiêu hủy, trực tiếp đi vào bên cạnh khu nhà ở. Cũng mặc kệ ánh mắt hoảng sợ của nam nhân, trực tiếp bắn qua một phát súng.
Anh vốn dĩ không phải người tốt. Tuy rằng sẽ không lạm sát kẻ vô tội, nhưng nếu có người uy hiếp đến Ôn Nhạc, anh tuyệt đối sẽ không nương tay.
Nhạc Nhạc vẫn luôn cho rằng tuy rằng anh sống trong hắc đạo, nhưng không phải giống như những người mất đi nhân tính kia. Anh xác thật không phải, nhưng anh lại sẽ không bỏ qua những người có ý đồ thương tổn Ôn Nhạc. Có người dám đe dọa anh, nhưng lại không một ai dám ra tay với Ôn Nhạc, một chút đe dọa cũng không được, bởi vì bọn họ đều bị anh đưa lên Tây Thiên.
Giải quyết xong phiền toái, Tiêu Văn xoay người trở lại kho hàng.
Cái siêu thị này không giống bộ dáng chuẩn bị khai trương ngắn hạn, trừ bỏ một vài thùng đựng trang phục, đồ dùng trên giường cùng đồ dùng sinh hoạt, các loại thực phẩm một chút cũng không có.
Mới vừa lật xem xong, Ôn Nhạc liền tiến vào.
“Không có thức ăn.” Tiêu Văn nhún nhún vai.
Ôn Nhạc cũng không thèm để ý, không có đồ ăn cậu cũng không chê.
“Đã giữa trưa rồi, lát nữa chúng ta đi bệnh viện xong trực tiếp ra khỏi thành hay là quay trở lại đây nghỉ ngơi một đêm?” Ôn Nhạc vừa thu đồ vật vừa hỏi.
“Trực tiếp đi thôi. Ngày hôm qua nghỉ ngơi khá tốt, tinh thần của mọi người đều không tồi.”
Ôn Nhạc gật gật đầu.
Thời điểm rời khỏi siêu thị, trừ bỏ hai anh em Hoàng Đào có chút buồn bực, hai người nói là đi thu thập vật tư như thế nào tay không mà trở về, còn những người khác đều tập mãi thành thói quen. Anh em hai người nhìn phản ứng của những người khác, biết điều không đi hỏi.
Cách siêu thị hai con phố chính là bệnh viện trước đó Hoàng Đào đã nói.
So sánh với đại đa số tòa nhà thì chỗ này có chút quạnh quẽ. Nhìn tình huống, Tiêu Văn cùng Ôn Nhạc nhảy xuống xe, kêu thêm Ân Trình Dương cùng Chu Tuyền, những người còn lại thì lui về hướng siêu thị. Nếu nhanh thì sau khi lấy xong đồ vật bọn họ sẽ trực tiếp ra khỏi thành, còn nếu chậm thì đêm nay liền qua đêm ở siêu thị.
Hoàng Đào cùng Hoàng Dao cũng xuống xe.
“Chúng tôi cũng muốn đi.” Hoàng Đào nói.
Dọc theo đường đi, trừ bỏ chỉ đường, hai anh em bọn họ một chút cũng chưa giúp đỡ được, hiện tại có cơ hội xuất lực, bọn họ cũng không muốn ngồi không.
Chu Tuyền nhìn cái chân bị thương của Hoàng Dao thì có chút không tán đồng, “Chân của cô còn có thương tích, nên dưỡng cho thật tốt, nếu không sẽ để lại di chứng.”
“Không có việc gì, tôi sẽ bảo vệ cho em gái tôi, lúc trước ở trong thôn chúng tôi cũng giết không ít quái vật, hơn nữa em ấy còn có dị năng.”
“Các cậu trở về xe trước đi, lát nữa chúng tôi đều tiến vào bệnh viện, trên xe ngược lại không an toàn. Các cậu che chở người trên xe cho tốt là được.” Tiêu Văn nhìn trên xe chỉ còn lại Mạc Ngôn cùng Hàn Á bảo hộ Mạc Cương cùng đứa nhỏ của Hoàng Dao, trực tiếp phủ định ý kiến của hai người họ.
Nhìn hai người Hoàng Đào còn có chút do dự, Ân Trình Dương đem hai người đẩy về trên xe, xoay người đuổi kịp Tiêu Văn đang đi vào bệnh viện.
Mạc Ngôn lái xe trở lại siêu thị, một lần nữa mở ra cánh cửa cuốn được Tiêu Văn kéo xuống lúc trước khi rời đi, đem xe chạy vào đại sảnh. Còn những mảnh vỡ thủy tinh bị bể rơi vươn vãi đầy đất đều bị hắn xem nhẹ.
Bên phía bệnh viện, Tiêu Văn cùng Ân Trình Dương một trước một sau đem Ôn Nhạc cùng Chu Tuyền kẹp ở giữa. Vào tới cửa sắt, bên trong tang thi cũng không nhiều, chỉ mấy phát súng đã giải quyết xong. Nhưng khi tiến vào trong đại sảnh, mấy chục tang thi đang nhào lại đây.
Từ khi xuất phát đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần gũi với nhiều tang thi như vậy. Hơn nữa, nơi này cơ hồ không có tang thi nào là hoàn hảo hoặc không có tổn hao gì, phần lớn đều là thiếu cánh tay hay thiếu chân hoặc là bị kéo ruột.
Làm cho bọn họ không thể chịu đựng được không phải đám tang thi ập vào trước mặt, mà là hương vị thịt thối không ngừng truyền tới. Ôn Nhạc dùng tay che lại cái mũi, bội phục nhìn về phía Chu Tuyền mặt không đổi sắc.
Hắn là làm pháp y đi?!
Bốn người chậm rãi đi về hướng đối diện trong đại sảnh, ở đó có một cánh cửa sát vách tường, Chu Tuyền thu hồi súng, cẩn thận nghiên cứu bản đồ dẫn đường được treo ở trên tường bệnh viện.
“Trực tiếp lên lầu 4, lầu 4 có phòng chăm sóc đặc biệt ICU, tôi muốn lấy thiết bị chữa bệnh ở bên trong đó, sau đó là dụng cụ kiểm tra đo lường cỡ lớn ở lầu 5. Từ bên trái đi qua đi, hành lang bên trái có đường thoát hiểm.”
Nghe thấy Chu Tuyền nói, ba người còn lại tập trung hỏa lực chạy về hành lang phía bên trái.
Cửa thoát hiểm đã bị mở ra, Ôn Nhạc một bên nổ súng, một bên nói cho những người khác phương hướng của tang thi.
Có Ôn Nhạc cảnh báo, bọn Tiêu Văn động thủ cũng tương đối nhẹ nhàng hơn một chút, không cần thời thời khắc khắc đều lo lắng đột nhiên có tang thi từ nơi nào đó chạy ra.
Tình hình ở lầu 4 còn tương đối dễ thở, nhưng khi lên tới lầu 5 thì cứ như địa ngục trần gian.
Thời điểm mạt thế bùng nổ, nơi này nhất địnhcó rất nhiều người, mặt đất đá cẩm thạch đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, nơi nơi đều là máu, trên mặt đất, trên tường, thậm chí là trên trần nhà.
Đối mặt với đám tang thi đang đi lại đây, bốn cây súng lục đã không đủ dùng, bất chấp việc cần phải che lấp thanh âm, Ân Trình Dương nghe được chỉ thị của Tiêu Văn, cầm chắc súng máy trong tay, một trận bắn phá rầm rầm.
Khi vào tới khu vực kiểm tra, bởi vì sợ hư hao thiết bị, bốn người lại lần nữa dùng súng lục mở đường.
Bọn họ rốt cuộc cũng có thể đem tất cả thiết bị dụng cụ kiểm tra trong lầu 5 thu vào, thời điểm cả đám lao ra khỏi bệnh viện, Ôn Nhạc vừa chạy vừa ném ra mấy bình nước, bọn họ đều quá mệt mỏi dẫn đến mất nước.
Chạy về phía siêu thị, xốc cửa cuốn lên, bốn người trực tiếp chui vào trong xe nằm la liệt trên chỗ ngồi.
“Lái xe!” Tiêu Văn hướng Mạc Ngôn xua xua tay, sau đó thoát lực tựa lưng vào ghế ngồi, mở to mồm thở phì phò.
Hàn Á tiếp nhận vị trí ghế phụ, phối hợp với Mạc Ngôn mở đường. Ôn Nhạc cùng Ân Trình Dương một lần nữa vực lên tinh thần mà canh giữ ở phía sau xe. So sánh với Tiêu Văn vừa rồi phụ trách mở đường, hai người bọn họ nhẹ nhàng hơn một chút. Còn Chu Tuyền, không ai ôm hy vọng đối với thể lực của hắn, không bị người lôi trở về cũng đã là cám ơn trời đất.