Mắt Phải Của Tôi Nhìn Thấy Quỷ - Hiên Viên Tử Mạch - Chương 33: Bồng Lai (1)
Có người sẽ hỏi: Thế gian thật sự có Bồng Lai ư?
Có lẽ đối với những người khác, Bồng Lai chỉ là một địa điểm du lịch, một địa phương có vô số truyền thuyết.
Nhưng đối với người chân chính hiểu được những chuyện mà có thể bị người thường lý giải thành ‘thần quái’, tất nhiên có thể tìm được đường vào mà người bình thường không thể tìm, tiến vào Bồng Lai chân chính. Nhưng Bồng Lai chân chính cũng không coi là tiên cảnh. Nói thế nào nhỉ, ở thế giới công nghệ cao này, đã hiếm có người biết bát quái ngũ hành, tu tiên – tu ma – môn phái – trừ yêu gì đó đã sớm thành thứ chỉ có trong tiểu thuyết và phim ảnh. Nhưng mà thế giới luôn sẽ cho chủng tộc khác nhau một sự cân bằng, cho dù con người đã khống chế thế giới này, nhưng yêu linh cũng sẽ có thế giới thuộc về bọn họ.
Mà Bồng Lai chính là nơi mà những yêu linh không muốn vào đời tu luyện. Nơi này linh khí đầy đủ, tuy rằng đến nay không có yêu linh phi thăng thành tiên, tu thành chính quả, nhưng cũng là cõi yên vui mà con người không thể chạm vào.
Mà hiện tại hành vi xâm nhập của Lăng Hư không thể nghi ngờ chính là một loại khiêu khích đối với cư dân ở đây. Bọn họ sẽ cảm thấy Lăng Hư làm như vậy là xâm nhập địa bàn của bọn họ, sắp mang cho bọn họ chuyện xấu hỗn loạn. Hơn nữa, thế giới vô biên vốn đều là nơi có thể tu luyện, hiện tại bởi vì con người làm bọn họ không thể tu luyện ở bên ngoài, chỉ có thể co đầu rút cổ ở Bồng Lai nho nhỏ. Bọn họ có hận ý với con người, sao có thể vui vẻ chào đón Lăng Hư?
Lăng Hư tất nhiên cũng biết điều này, cho nên anh mới có thể mặc cái áo choàng thật dày kia. Đó là bảo vật của anh, tuy rằng không thể đạt tới hiệu quả ẩn thân nhưng lại có thể thích hợp che giấu hơi thở. Nói cách khác, yêu linh ở gần đây chỉ cần không thấy được anh, mặc cho anh có thở mạnh đến đâu, chạy vội cỡ nào, cũng sẽ không phát hiện ra anh tồn tại. Cho nên, anh mới thà rằng mồ hôi ướt đẫm, cũng không cởi mũ choàng áo choàng làm anh nóng đến đổ mồ hôi kia ra.
“Ngao ~” Sói con nho nhỏ phát ra âm thanh mềm mại, Lăng Hư đã chăm sóc sói con một thời gian biết ngay là Lâu Vũ Tranh đói bụng. Nhưng mà anh không tìm được chỗ thích hợp nghỉ ngơi, tạm thời không có cách nào cho cô ăn. Cho nên anh chỉ có thể nhỏ giọng trấn an: “Tranh Tử ngoan! Bây giờ không tìm được chỗ thích hợp, chờ lúc nữa anh sẽ cho em ăn ngon. Em có chịu không?”
Tuy rằng sói con rất nhỏ, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn. Cô li3m li3m mồ hôi trên mặt Lăng Hư, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp. Lăng Hư hiển nhiên bị dáng vẻ đáng yêu lại mềm yếu này của Lâu Vũ Tranh làm cho cưng chết mất, anh cười cười, tiếp tục nhanh chóng chạy vội.
Nhưng rất nhanh anh đã dừng bước chân, đề phòng nhìn xung quanh. Xung quanh có âm thanh gió thổi qua tán lá, lại không có tung tích vật còn sống nào. Nhưng chính vì vậy mới có thể làm anh càng thêm căng thẳng. Bởi vì trực giác từ kinh nghiệm chiến đấu sa trường đã nói cho anh, nơi này có một kẻ mạnh. Nếu không anh sẽ không thể nhận thấy được hơi thở của đối phương, mà đối phương nhất định đã phát hiện ra anh.
Ngay vào lúc Lăng Hư tự hỏi không biết tiếp tục lên đường hay là trực tiếp điểm danh để đối phương xuất hiện, Lăng Hư cảm nhận được một cơn cuồng phong thổi qua. Cơn cuồng phong kia mãnh liệt thậm chí để lại một vết máu ở trên mặt anh. Anh ôm chặt Lâu Vũ Tranh nho nhỏ, mới không làm Tranh Tử bị cơn gió lạ kia cuốn đi. Ngay sau đó, Lăng Hư nhìn thấy cách mình khoảng ba mét xuất hiện một người, một cô gái xinh đẹp mặc áo màu xanh lục.
Vẻ ngoài khoảng hai mấy tuổi, lại có dáng người vô cùng quyến rũ, nghĩ đến cũng biết đây là lão yêu quái tu luyện nhiều năm ở chỗ này. Yêu quái màu xanh lục dùng ánh mắt rất hứng thú đánh giá Lăng Hư và Lâu Vũ Tranh trong ngực anh, dùng giọng nói quyến rũ của cô ta cất lời: “Đứa nhỏ đáng yêu này là con của ngài à? Ngài yêu quái không biết tên.”
Anh muốn gật đầu theo bản năng, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút không cam lòng. Vì thế, Lăng Hư lắc đầu: “Không, cô ấy là vợ của tôi.”
Yêu quái kia hiển nhiên bị kết quả này dọa rồi, vẻ mặt chán ghét nhìn Lăng Hư như đang xem thứ dơ bẩn gì vậy: “Thích trẻ con? Anh thật là ghê tởm.”
Lăng Hư cười khổ. Sau khi anh nói ra lời trong cơn kích động thì biết ngay mình sẽ bị hiểu lầm, lại nhanh trí viết một câu chuyện ở trong lòng, coi như nói thật một nửa ý đồ của mình: “Không… Vợ của tôi vì cứu tôi mà bị mất yêu đan biến thành dáng vẻ thú con. Bây giờ tôi cần ‘Khuyển Vi Thảo’ để giúp vợ tôi hóa hình lại lần nữa.”
Rất ngoài ý muốn, nữ yêu quái kia vậy mà thu lại dáng vẻ vô cùng quyến rũ không đứng đắn kia lại, thương tiếc nhìn bọn họ, lại có một chút cảm giác thần thánh: “Đứa nhỏ ngốc, cậu cũng biết đây là số mệnh của cậu, mạnh mẽ sửa mệnh sẽ gặp phải cái gì, chắc là cậu cũng đã biết.”
Lăng Hư dường như nghĩ tới chuyện quá khứ, sau một lát hoảng hốt, anh lạnh lùng nói: “Tuy mệnh là trời định, mệnh của tôi lại không do trời!”
Nữ yêu lộ ra một nụ cười tán thưởng, thậm chí khoa trương vỗ tay: “Đứa nhỏ tốt, ta từng nghe người ta nói câu này một lần, kết cục của người kia là bị sét đánh đã chết.”
Lăng Hư thâm tình nhìn thoáng qua thú con ngủ say trong ngực, sau đó nói với nữ yêu: “Cho dù đánh chết thì thế nào, chỉ nguyện trước khi đánh chết tôi, tôi có thể lấy được ‘Vi thảo’ vì cô ấy.”
Nữ yêu nói làm Lăng Hư nhớ tới chuyện quá khứ. Lời của Lăng Hư cũng làm nữ yêu nhớ đến quá khứ… Nhưng mà quá khứ của cô ta, lại không có một người si tình như thế, cho nên cô ta lộ ra một nụ cười ác ý: “Cậu si tình đấy, rất thú vị. Vậy đi, cậu đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ thả cô bé này. Cậu thấy sao?”
Lăng Hư nhướn mày: “Điều kiện gì?”
Thấy Lăng Hư có vẻ không sợ trời không sợ đất, nữ yêu cũng bị khơi dậy tức giận. Cô ta cao ngạo nhìn Lăng Hư: “Ta muốn mạng cậu! Cậu tự vẫn ở trước mặt ta, ta sẽ thả con thú non này.”
“…” Lăng Hư im lặng. Ngược lại không phải anh đang tự hỏi có muốn tự sát hay không như yêu quái nghĩ. Trên thực tế, anh chỉ đang tự hỏi nữ yêu quái này có bệnh phải không. Dưới tình huống còn chưa đánh, nữ yêu dựa vào cái gì mà cảm thấy anh sẽ lựa chọn chỉ có mình chết hoặc mang theo Tranh Tử cùng chết. Hơn nữa, trong chốc lát giả Bồ Tát, trong chốc lát giả ác nhân, chẳng lẽ là có bệnh thích diễn gì đó à?
Mà Lăng Hư im lặng đã bị nữ yêu xem thành do dự. Trong khoảng thời gian ngắn trong lòng nữ yêu lại có phẫn nộ và hận ý, cô ta lạnh giọng nói: “Nói cái gì mà vì vợ tôi bằng lòng làm tất cả. Cô ấy bằng lòng chết vì cậu, cậu lại không muốn vì cô ấy. Nếu để người vợ này của cậu biết, cũng không biết sẽ hối hận như nào đâu.”
Lăng Hư nghĩ thầm nữ yêu quái này chắc là từ bị thương tổn tình cảm, nghĩ đến lời thoại trước đó anh xem được trên phim, anh chính đáng nói: “Tiền bối không cần dùng phép khích tướng. Tại hạ không sợ chết! Nhưng nếu tôi chết rồi, cho dù tiền bối thả vợ của tại hạ, cô chưa mở ra linh trí thì làm sao có thể sống được ở thế giới này. Cho dù may mắn sống sót, tu luyện khôi phục, nhớ tới những việc hôm nay, tất nhiên cô ấy sẽ không sống một mình. Tôi đã biết một người ở lại là cảm nhận ra sao, sao tôi có thể nhẫn tâm để cô ấy lại lần nữa cảm nhận loại đau đớn này.”
Nữ yêu bởi vì lời Lăng Hư nói mà hơi xúc động, nhưng lại vẫn không chịu thua: “Giảo biện! Chẳng qua là sợ chết, cần gì nói hay vậy?”
Thấy nữ yêu có dáng vẻ hóa cuồng, mà Lăng Hư cũng lo lắng sẽ đưa tới yêu quái khác, cho nên anh rút kiếm gỗ đào ra: “Tại hạ cũng không cần tiền bối tin tưởng. Nếu tiền bối không chịu cho đi, như vậy thì ra chiêu đi!”
Nữ yêu quái không nghĩ tới Lăng Hư dám khiêu khích cô ta. Dù sao ở trong lòng cô ta, người đàn ông cần vợ mình liều mạng bảo vệ cũng sẽ không mạnh lắm, cho nên cô ta vẫy vẫy ống tay áo to rộng của mình: “Hay cho thằng nhóc này, vậy cậu hãy xem thử bản lĩnh của bà đây!”
Cô ta vừa động tay, Lăng Hư biết ngay bản thể nguyên hình của nữ yêu này là gì. Hay lắm, người thao túng dây leo công kích, không phải thụ yêu thì còn có thể là gì? Điều này làm cho Lăng Hư lập tức nghĩ tới thụ yêu bà bà của Thiến Nữ U Hồn (*), vừa thấy ghê tởm đồng thời vừa nghĩ cách đối phó thụ yêu thế nào.
(*) Thiến Nữ U Hồn: (chữ Hán phồn thể: 倩女幽魂, bính âm: Qiànnǚ Yōuhún, tựa tiếng Anh: A Chinese Ghost Story) là một bộ phim thần thoại – kinh dị – hài hước – tình cảm của điện ảnh Hồng Kông phát hành vào năm 1987.
Ngay lúc dùng kiếm gỗ đào chém đứt dây leo, anh nhét Lâu Vũ Tranh vào trong quần áo, sau đó anh cắn đứt ngón tay, cũng bôi máu trên ngón tay lên trên kiếm gỗ, đồng thời lấy một đạo phù từ trong ống tay áo ra đột nhiên châm lửa rồi ném lên trên dây leo.
Rõ ràng chỉ là đốm nhỏ lửa, nhưng trên dây leo lại bốc cháy lửa mạnh hừng hực. Bởi vì ngọn lửa, dây leo nhanh chóng lui về phía sau, trong mùi bị đốt kia vậy mà còn có chứa một loại mùi thi thể bị đốt cháy.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ dây leo kia lui về. Nữ yêu quái trước đó còn cao ngạo xinh đẹp không thể xâm phạm cũng mặt xám mày tro, cô ta phẫn nộ trừng Lăng Hư, cao giọng nói: “Thằng nhóc nhà cậu vậy mà biết dùng đạo thuật Mao Sơn! Cậu căn bản không phải yêu quái!”
“Tại hạ cũng không nói tại hạ là yêu quái, tuy rằng đạo thuật của tại hạ nông cạn, nhưng vì vợ cũng dám can đảm mạo hiểm đến Bồng Lai. Tuy rằng biết Bồng Lai nhiều cao thủ nhưng cũng có mấy pháp bảo có thể hàng yêu trừ ma.” Lăng Hư nói lời này vô cùng khiêm tốn cung kính, lại chứa một tia uy hiếp, rõ ràng là nói ông đây có pháp bảo, không phục thì đánh với ông.
Nữ yêu quái kia ở Bồng Lai nhiều năm đã lâu không gặp người tu đạo, trong chốc lát cũng thật sự không thể phán đoán thực lực của Lăng Hư. Nhưng lửa trừ yêu của đối phương lại làm cô ta hơi sợ hãi, vì thế cô ta quyết định không lãng phí thời gian ở đây với tên đạo sĩ này, lập tức lắc mình một cái rời đi, nhưng để lại một lời thoại kinh điển giống tất cả các vai ác: “Ta nhất định sẽ quay lại!”
Lời chuyển ngữ: Vì đoạn này đi vào chốn tu tiên ngăn cách với thế giới bên ngoài nên mình sẽ để người trong Bồng Lai xưng là ta, do toàn là yêu quái thần tiên mấy ngàn tuổi. Mong mọi người đón nhận truyện. Cảm ơn các bạn.