MẬT NGỌT ĐỘC ĐỊA - Hắc Lan - Chương 35 - Chương 29
“Là tộc săn thú – Phỉ tộc.”
Y Sương gỡ sợi dây có chứa linh lực ra khỏi cổ của thần điểu. Tộc săn thú là tộc chuyên sáng tạo ra những vật dụng và luyện thuật để bắt các thần thú, nhằm phục vụ cho thú vui, hoặc để thu lợi từ việc bán lại cho các tộc khác.
Vì quá gấp gáp, cô đã không phát giác ra dây săn thú mới khiến cho thần điểu bị thương.
“Ta xin lỗi nhé, để ta giúp ngươi giảm đau!”
Cô xoa lên cổ của thần điểu sau đó truyền cho nó một chút linh lực, giúp nó thấy dễ chịu hơn.
Thần điểu nhận linh lực xong thì đứng dậy, nó muốn tiếp tục đưa cô đi tìm Hắc Lan chủ. Nhưng chân của nó bị đau do cú ngã vừa rồi, đứng không được vững, nếu bắt nó phải chạy thì thật hành hạ nó.
Y Sương xoa đầu thần thú đáng yêu này, cô xót xa nói: “Ta nặng lắm, ta không muốn làm ngươi thêm đau.”
Cô suy nghĩ từ đây cho đến khu vực của ngôi mộ Ưng nữ chủ cũng không còn quá xa, nên cô sẽ tự mình đi đến đó.
“Tìm chỗ nào an toàn nấp vào, đến khi chân bớt đau hãy chạy về Hắc tộc.” Cô nói với thần điểu và diễn tả động tác tay cho nó hiểu được ý của mình, cuối cùng cô lại xoa đầu nó một cái rồi bảo: “Ngoan, hãy nghỉ ngơi đi!”
Y Sương buông tay khỏi đầu thần điểu, rồi nhìn về phía trước. Ánh trăng bị mây che phủ khiến cho ánh sáng không đủ để tiếp tục soi đường. Cô huơ tay, phóng ra một ngọn lửa nhỏ, rồi điều khiển nó di chuyển theo bước chạy của cô để tạo ra ánh sáng, giúp nhìn rõ đường.
Cô chạy bằng đôi chân của mình, có những lúc vướng cành cây, dây leo nên bị té ngã cũng không phải là một, hai lần. Nhưng cô vẫn phải cắn răng đứng dậy, tiếp tục chạy. Cảm giác trên đôi vai của cô lúc này rất nặng nề, cô biết chỉ cần mình chậm thêm một chút thì sẽ có nhiều người phải gặp nguy hiểm.
Khi Hắc Lan ở tòa lâu đài, mọi người rất sợ hãi hắn. Nhưng khi hắn không ở đó, thì hiểm họa lại ập đến. Tại sao bỗng nhiên có tiếng hát của một oán hồn? Hung thú kia đột nhiên tấn công tòa lâu đài, đó rốt cuộc là âm mưu xâm chiếm của ai? Hắc Lan phải quay trở về, tòa lâu đài chỉ có hắn mới có thể có đủ sức để bảo vệ.
Sau một hồi chạy như không còn cảm nhận được những đau đớn, được máu mình đang chảy, Y Sương cuối cùng cũng đã nhìn thấy ngôi mộ của Ưng nữ chủ ngay trước mặt. Cô hít thở sâu, cố gắng di chuyển những bước chân đã muốn rụng rời.
Đôi mắt của Y Sương đảo nhìn xung quanh nơi đây, hấp tấp, hối hả.
“Hắc Lan chủ…” Cô gọi lên tên của hắn rồi dùng sức lực tạo ra thêm nhiều ngọn lửa, bay xung quanh để giúp cô nhìn rõ hơn.
“Hắc Lan… chủ!”
Y Sương đã nhìn thấy Hắc Lan nhưng cô cũng nhìn thấy Ưng nữ chủ nữa.
Hắc Lan đang chăm chú vào nàng ta. Chỉ có điều, có điều nàng ta là một ảo ảnh. Đã có ai đó tạo mê thuật này lên Hắc Lan, ảo ảnh ấy đang hút đi thần lực của ngài ấy.
Ưng Ái Linh ảo kia quây quanh Hắc Lan với điệu múa thu hút hắn, từng chút từng chút hút lấy nguồn thần lực.
Y Sương nhíu mày, cô dùng phần sức lực còn lại của mình tạo ra tia lửa đánh về phía của ảo ảnh kia.
Ảo ảnh liền né qua một bên, tỏ ra sợ hãi, núp vào sau lưng của Hắc Lan.
“Ai dám động vào phu nhân của ta?”
Hắc Lan ném ánh mắt phẫn nộ đến Y Sương. Hắn đưa tay ra tức khắc hút lấy cô.
Cổ của Y Sương nằm gọn trong bàn tay của Hắc Lan. Hắn trừng mắt, giọng gằn xuống đầy tức giận: “Ai sai ngươi đến đây? Lại càng dám to gan hại phu nhân của ta?”
Ảo ảnh kia đi ra đằng sau Y Sương, sẵn có thêm một con mồi nó liền muốn hút linh lực của cô.
Y Sương nhìn Hắc Lan, mắt cô cũng tràn cơn giận: “Tên điên loạn nhà ngươi!”
“Ngươi dám mắng ta!” Hắn trợn mắt lên rất hung hăng, chỉ cần một chút cử động ở tay cũng có thể cho cô chết.
“Ta sao lại không dám? Ngài không điên sao? Tòa lâu đài đang cần ngài, mà ngài lại ở đây làm cái gì chứ? Ả ta là giả, ngài hãy tỉnh táo lại đi! Đó là thuật ảo ảnh.”
Cô cố gắng thốt ra với âm giọng to nhất có thể.
Hắc Lan không có ý buông tay, cô theo phản xạ phải nắm lấy tay của hắn để gỡ ra.
Y Sương nhíu mày, mắt nhắm nghiền lại, thân thể đang dần bị rút hết sức lực.
“Ngài vì nàng ta mà đến thần dân của tòa lâu đài cũng không quan tâm nữa sao. Nếu vậy, hãy giết ta đi. Xem như ta mới thật sự là kẻ điên loạn, vì bất chấp hiểm nguy chỉ để đi tìm ngài.”
Tay cô buông xuống, người suýt ngã gục thì Hắc Lan đã kéo cô ôm vào lòng, hắn đánh tan ảo ảnh của Ưng Ái Linh.
Y Sương tựa vào người của Hắc Lan, cô đã không còn nhiều sức lực để đứng vững nữa, từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn mông lung: “Ngài tin ta rồi sao, nàng ta… thật sự là giả đó.”
Hắc Lan nhìn cô, ánh mắt hắn nhẹ nhàng chớp xuống: “Vậy ngươi mắng ta thì là thật?”
Hắn hỏi như thế cô cũng thản nhiên gật đầu. Cô còn sợ cái gì nữa chứ, cũng đã tìm đến tận đây rồi.
Y Sương sau đó được Hắc Lan bế bay lên lưng của hắc mã trở về tòa lâu đài. Không cần nghe cô ấy nói rõ ra mọi chuyện hắn cũng đoán biết được tòa lâu đài đang xảy ra bất trắc. Bởi vì, lúc cô chạm vào tay hắn, hắn cảm nhận có chất dịch ướt lên bàn tay, qua những gì cô nói ám chỉ, hắn nghĩ dịch đó chỉ có thể là máu vì cô đã bị thương.
Hắc mã vỗ cánh bay trên không trung, Hắc Lan ngồi đằng sau Y Sương, bàn tay hắn dùng thần lực lướt xuống cánh tay đang bị chảy máu của cô, giúp cô có thể bớt đau và nhanh chóng cầm lại máu.
Y Sương nhìn theo bàn tay ấy của Hắc Lan, cách hắn giúp cô, và cách hắn ôm lấy cô từ đằng sau khiến cho cô có một cảm giác rất an toàn. Chỉ mới đây thôi hắn còn tự tay thả cô rơi xuống từ tầng cao của tòa lâu đài, nay lại ân cần trị thương cho cô, cô chửi hắn điên thì sai ở đâu?
Khi đến tòa lâu đài, tiếng hắc mã vang lên. Các trưởng lão và binh lính hết đỗi vui mừng vì ngài đã trở về.
Hung thú kia cũng gầm lên rất to lớn, nó bay lên quạt cánh thổi cơn lốc đến Hắc Lan.
“Đan Y, ngồi cho vững đấy!”
Y Sương quay lại nhìn thì Hắc Lan đã bay lên cao, rời khỏi ngựa thần. Hắn huơ tay tạo một thần lực đánh tan lốc xoáy.
“Roi đánh thú!” Hắc Lan dang hai tay, nguồn thần khí dồi dào hội tụ ở hai bàn tay của hắn. Mỗi bên tay hiện ra ba sợi dây dưới dạng ánh sáng vàng như những tia sét.
Đó là thần lực có tên gọi roi đánh thú, Hắc Lan dùng thần lực này sẽ tạo ra trấn thương rất mạnh đến hung thú. Hắc Hồng rất muốn cứu hung thú kia, nhưng cậu đã lực bất tòng tâm.
Y Sương nhìn Hắc Lan chiến đấu, hắn quất roi thần lên hung thú liền khiến nó rơi xuống đất.
Hung thú đau đớn lại gầm lên, nó đứng dậy phun ra một cơn mưa gai nhọn.
“Dàn trận diệt hồn!” Hắc Lan ra lệnh.
Các trưởng lão và binh linh bao lấy hung thú, và bắt đầu thi triển thần lực tạo ra một vòng quay trên đầu của nó.
Hắc Lan triệu hồi kiếm Chiến của mình, rồi phóng kiếm xuyên vào vòng tròn thần lực, kiếm hóa hình thù to tướng chém đứt hai đầu của hung thú.
Cuối cùng, nó cũng đã chết. Tuy nhiên tiếng hát kia thì vẫn còn.
Sau đó, mọi người nhìn thấy một mảng đen khổng lồ xuất hiện. Chúng là những con nhện độc kết thành mảng lớn, di chuyển trên mặt đất. Trên lưng đám nhện đó là bức tượng người cá đang hát.
Y Sương sững sờ, vì nhìn thấy trên cổ của bức tượng kia là chiếc lọ mà cô đã đưa cho Nguyệt Minh.
Nhện độc phun ra tơ nhện, quấn lấy ai người đó liền hóa thành xác khô.
Hắc Lan hạ người xuống dưới đất, hắn chưởng luồng sức mạnh đến bức tượng, nhưng đám nhện kia liền nhả ra rất nhiều tơ, tạo màn chắn ngăn lại sự tấn công. Ngay cả roi đánh thú cũng không có tác dụng lên chúng. Kiếm Chiến chém những sợi tơ, thì những sợi tơ khác lại phóng ra rất nhanh chóng.
Hắc Lan phải lùi lại cùng binh lính của mình. Hắn đang phán đoán tình hình để tìm cách tiêu diệt nó.
“Sức mạnh của chủ thể, xin hãy giúp ta!” Y Sương xòe bàn tay, linh lực ánh sáng vàng đỏ hội tụ trong bàn tay của cô. Cô phóng ngọn lửa đến đám nhện kia, chúng liền bị đánh tách ra một mảnh.
Lửa của Y Sương là lửa linh lực, nó có sức mạnh có thể đã thương nhện độc. Tượng người cá kia liếc mắt đến Y Sương, phát ra một tiếng rống lớn, lũ nhện lập tức phun tơ bay thẳng đến cô.
Hắc mã nhanh chóng né đi, có điều vẫn bị dính phải.
Y Sương phá hủy tơ nhện, nhưng cô đã bị ngã rơi khỏi ngựa.
Thời khắc đó Hắc Lan liền bay lên đỡ lấy Y Sương. Đôi mắt hắn bắt thẳng đến đôi mắt sáng trong của cô, tay hắn ôm thân cô thật chắc chắn.
Cô nhớ đến lần đầu vì phát hiện bí mật của Hắc Nhật, mà suýt ngã từ nóc nhà, khi đó chính Hắc Lan đã đỡ lấy cô. Lần thứ hai, cô rơi khỏi cửa sổ phòng của Hắc Nhật, thì cũng chính hắn dùng thần lực cứu cô. Và lần này, cũng vẫn là hắn.
“Chẳng phải chàng đã muốn giết ta, nhưng bây giờ tại sao chàng lại muốn cứu ta?” Cô hoang mang đặt câu hỏi trong lòng.
Khi chạm đất, Hắc Lan đẩy Y Sương ra sau lưng của mình. Ánh mắt hắn chiếu đến đám nhện. Thanh kiếm quay về trong bàn tay, hắn ra lệnh tiếp tục dàn trận.
Các trưởng lão đập tay xuống đất, tạo ra một cơn địa trấn đến đám nhện làm cho chúng trao đảo. Các binh lính bay lên trên cao bắn tên vào bức tượng. Lũ nhện bị mất thăng bằng không thể phóng tơ đồng đều để ngăn các mũi tên kia.
Hắc Lan bay lên, rạch ngón tay dùng máu hóa ra cung tên thần lực, ngắm bắn vào chiếc lọ của bức tượng người cá. Ngọc Huyết bị bắn vỡ, bức tượng ấy liền tiêu tan, đám nhện cũng tự dưng bốc cháy hóa thành tro bụi.
Hắc Lan hạ người xuống. Khi tiếp đất, hắn quay lại đằng sau, khắt khe nhìn các trưởng lão: “Ác thú là thần thú của Ngư tộc, nhện độc là từ Trùng tộc. Lãnh địa của ta tại sao lại xuất hiện chúng? Là kẻ nào đã chứa chấp?”
Hắc Lan tra hỏi, tuy nhiên các trưởng lão lại vô cùng lúng túng, vì họ cũng không biết câu trả lời.
“Thần thú đó là của em!” Hắc Hồng nằm dưới đất, nhìn về hướng Hắc Lan.
Y Sương và mọi người ngạc nhiên, mọi sự tập trung dồn về cậu ấy.
Hắc Lan chợt thinh lặng, chằm chằm nhìn người em trai có thân hình thấp bé, sau đó miệng hắn mở ra, nói: “Bắt toàn bộ thần thú của nó mang đi chém hết cho ta.”
“Không, Hắc chủ! Em xin anh đừng giết chúng!” Hắc Hồng kêu lên cầu xin.
Hắc Lan lạnh lẽo, ngoảnh mặt làm ngơ: “Phải điều tra ra kẻ đã triệu hồi oán hồn kia. Nếu không cho ta một kết quả thỏa đáng, thì tất cả phu nhân của các ngươi…”
Hắn quét ánh mắt răn đe đến các trưởng lão: “Sẽ phải bị điều sang vùng cấm địa.”
Hắc Lan dứt câu đã rời đi ngay lập tức.
Các trưởng lão sầu não nhìn nhau, phu nhân của họ cũng đã bị liên lụy. Nhưng vì chính họ không canh giữ tốt, để cho cấm địa bị xâm nhập, phẫn nộ của Hắc Lan là khó tránh khỏi.