Manh Thê Phúc Hắc - Tác giả: Nhất Mộng - Chương 86: Nằm trong kế hoạch
Quả nhiên cô vẫn bị bọn họ bỏ rơi!
Cô tự hỏi bọn họ biết cô không phải con gái ruột của họ khi nào? Tại sao lại biết?
Nhưng suy cho cùng bây giờ điều đó cũng chả quan trong với cô. Mạc Yên quan sát một lượt xung quanh tìm đồ cắt dây. Còn chưa đợi cô tìm ra cách thì đã phát hiện ra căn phòng có gì đó là lạ. Một mùi hương khó chịu bay xộ thẳng vào khứu giác cô.
Mạc Yên cẩn thận quan sát liền thấy từ trong điều hòa thông khí một làn khói trắng bay vào trong.
Vừa thấy làn khói trắng Mạc Yên không còn tìm cách thoát ra nữa. Cô biết làn khói trắng này chắc chắn không tốt đẹp gì.
Biết rõ lần này lành ít dữ nhiều, Mạc Yên nhắm mắt buông xuôi tất cả co số phận.
Bỗng cánh cửa phát ra tiếng ’ đùng đoàng’ liên tục như bị ai đó cố gắng phá ra làm cho Mạc Yên giật mình mở mắt. Cô vốn tưởng mình nghe nhầm nhưng tiếng đùng đoàng ấy vẫn không dứt.
Cánh cửa bật tung ra, dáng vẻ chàng trai thở hổn hển chống tay dưới gối thở không ra hơi, từng hơi thở gấp gáp cuối cùng cũng dần ổn định lại.
Trái tim Mạc Yên bỗng nhói lên.
Thì ra vẫn còn người tình nguyện đến cứu cô.
Mạc Minh Triết chạy đua với thời gian, anh gấp gáp tìm từng phòng. Khi mở cánh cửa tiếp theo anh được một người đeo mặt nạ đang khống chế Chu Lam ở phòng giám sát chỉ cho căn phòng giam giữ Mạc Yên liền không nghĩ ngợi gì mà chạy đi tìm căn phòng trong lời chỉ dẫn.
Cánh cửa phòng nơi được người bí ẩn chỉ dẫn bị khóa chặt, Mạc Minh Triết lùi ra xa, vừa lấy đà liền lao tới dùng cơ thể đẩy cửa. Sau mấy lần va chạm liên tiếp tới nỗi bờ vai đau nhói, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, Mạc Minh Triết thở dốc không ngừng.
Bên trong căn phòng vẫn sáng ánh đèn, có lẽ để tiện giám sát hơn, Mạc Minh Triết vừa hít thở đủ không khí liền nín thở chạy vào trong vội vội vàng vàng tháo dây ra cho Mạc Yên.
Diệp Cẩn Dao thay xong quần áo khô liền trở lại boong tàu. Cop vốn đang nghĩ vu vơ xem mấy người kia xử lí như thế nào lại bị cảng tượng trước mắt kéo về thực tại
Triệu Thạc giống như một con cá muối bị đeo treo ngược trên cây cột phía đầu tàu nơi cô và Vân Tịch bị treo khi nãy. Sợi dây bị thả mạnh xuống, khi vừa chạm tới mặt biển lại được kéo lên. Cứ lên lên xuống xuống không ngừng dọa cho ông ta tái mét mặt.
Mà một bên khác Lãnh Nam ngồi xem tới là vui vẻ, anh vừa quạt cho Diệp Thiên vừa không ngớt lời đe dọa Triệu Thạc.
– Bột phấn lúc nãy tôi cho người rắc lên người ông được gọi là huyết trắng, được chế tạo từ huyết tương. Thứ này thu hút cá mập rất tốt. Ông nói xem nếu tôi thả ông xuống liệu có câu được cá mập không?
Gương mặt Triệu Thạc chuyển từ trắng sang xanh, biến sắc còn nhanh hơn mấy phản ứng hóa học. Diệp Thiên chậm rì rì đưa mắt nhìn Lãnh Nam, trong mắt ánh lên sự ghét bỏ.
– Ấu trĩ!
Diệp Cẩn Dao nhanh chân nhanh tay chạy tới xem góp vui. Đường Dạ vốn đang dặn dò cấp dưới thấy cô chạy ra liền chu đáo cầm một chiếc ghế gập ra cho cô ngồi.
Trời đã tối, gió biển mang theo hơi nước thổi vào da thịt bất giác cơ thể run lên vì lạnh. Mặc dù là mùa hè, nhưng đây là vùng ôn đới lên về đêm đương nhiên nhiệt độ bình thường thoải mái, chẳng qua hiện tại họ đang ở biển lên mới thấy lạnh.
Bỗng một chiếc áo khoác phủ xuống vai Diệp Cẩn Dao đang ngồi xem trò vui, cô ngoái đầu lại nhìn. Thấy người đến là Lục Tử Dương cô cũng chẳng buồn để ý, tiếp tục xem Triệu Thạc la hét không ngừng.
Vừa thấy Mạc Minh Triết đưa Mạc Yên ra ngoài, Diệp Cẩn Dao đứng dậy, đôi mắt rũ xuống, nghiêm giọng.
– Về thôi!
Giọng nói nhẹ nhàng tựa lông hồng lại như có ma lực khiến tất cả phải tuân theo, từng nhóm từng nhóm người chấn chỉnh xếp hàng ngay ngắn trước mặt cô, tiếp sau đó nhóm người Đường Dạ cũng tập hợp lại.
Mạc Minh Triết nhìn tới là ngơ ngác. Một câu nói ngắn gọn nhẹ nhàng lại như mệnh lệnh của vị tướng quân dũng mãnh khiến thiên binh vạn mã đều phải khuất phục nhận lệnh. Lúc Diệp Cẩn Dao lên tiếng, gương mặt cô không chút cảm xúc tạo ra một cảm giác áp bức vô cùng. Đồng thời cũng khiến Mạc Minh Triết có mấy phần kính nể.
Từ đâu Vân Tịch chạy đến vui vẻ kéo tay Diệp Thiên và Diệp Cẩn Dao rời đi. Một nhóm người kéo Triệu Thạc lên lôi vào trong boong tàu.
Cảm nhận được ánh mắt nhìn về phía mình, Diệp Thiên quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài đầy vẻ thờ ơ, lạnh nhạt nói.
– Mạc thiếu đừng tò mò nhiều. Triệu Thạc đã động vào chị gái của tôi rồi, tôi sẽ không đưa ông ta cho anh đâu!
Trăng hôm nay vừa tròn vừa sáng, ánh trăng vàng chóe chiếu rọi vào ba cô gái nhỏ vui vẻ nói cười đi trước, phía sau là bốn chàng trai nghiêm nghị, chỉnh trang đi theo tựa như bức tranh sơn dầu xinh đẹp động lòng người.
Khi tàu tấp vào bờ, nhóm người lạ kia cũng biến mất nhanh chóng không để lại chút giấu vết gì, giống như chưa từng xuất hiện. Nếu như không phải bọn họ đang ở trên mặt đất thì Mạc Minh Triết còn tưởng anh căng thẳng đến sinh ra ảo giác.
– Mạc thiếu, chuyện hôm nay mong anh đừng nói ra ngoài! Chuyện còn lại ngàu cũng đừng nhúng tay vào, bọn tôi sẽ tự xử lí.
Đường Dạ đứng trước mặt Mạc Minh Triết, lưng thẳng, vai rộng eo thon, chân lại dài tựa như một ngọn núi sừng sững trước mặt người khác. Mạc Minh Triết cũng không yếu thế, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại suy tư gì đó. Sau cùng vẫn đồng ý với yêu cầu của Đường Dạ.
Mạc Minh Triết vốn luôn để ý Vân Tịch xuyên suốt hành trình.
Cô vẫn luôn tười cười, cư xử thân mật với mấy người kia. Chắc chắn quan hệ không tồi.
Mà cha anh lúc trước cũng có khen ngợi cô công chúa kia. Có thể tin tưởng được!
Nhìn Mạc Minh Triết, Đường Dạ tự giác tránh sang một bên nhường đường cho anh. Mạc Minh Triết đi đến trước Vân Tịch.
Trước cái nhìn chăm chú của Vân Tịch, Mạc Minh Triết bỗng thấy có chút căng thẳng mà trước nay chưa từng có.
– Em,…
Đôi mắt Vân Tịch sâu thẳm như biển cả trong đến tối, không thể nhìn ra đang suy nghĩ gì. Cô chăm chú nhìn người đàn ông có gương mặt y hệt mình trước mắt, lên tiếng cắt ngang lời Mạc Minh Triết.
– Tôi không theo anh đâu. Đợi hôm nào tôi sẽ đến Mạc gia xử lí nốt những việc còn lại sau!
Cảm giác thất vọng dâng trào trong lòng Mạc Minh Triết, anh mím môi. Vốn còn định thuyết phục Vân Tịch thử nhưng lại nhìn ánh mắt kiên định của cô, anh liền biết không thể lay chuyển cô vì thể liền thỏa hiệp mà tạm biệt cô.
– Anh ở đây chi nữa? Về đi!
Diệp Thiên cố ý nhấn mạnh lời nói, chất vấn Lục Tử Dương.
Giống như đã quen thuộc với sự ghét bỉ của Diệp Thiên, Lục Tử Dương cũng chẳng chấp nhặt với cô. Anh lẳng lặng lén liếc nhìn Diệp Cẩn Dao.
Như cảm nhận được có người nhìn, Diệp Cẩn Dao quay lại nhìn. Khi ánh mắt hai người giao nhau bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang từ tận đáy lòng âm thầm, nhen nhói mà rục rịch.
Diệp Cẩn Dao quay đi, tiếp tục nói chuyện với đám Vân Tịch. Lục Tử Dương thấy cô không thèm để ý mình, anh ngó qua tin nhắn vừa mới nhận được rồi chậm rãi rời đi.
[ Trợ lí: Boss, chỗ anh ổn chứ? Chúng tôi bị một nhóm người đeo mặt nạ cản lại không tới được!]
Lục Tử Dương còn chưa đi được mấy bước, Diệp Thiên ‘hừ’ một tiếng khó chịu.
– Đi đâu vậy? Tôi là bảo anh về biệt phủ Acacia.
Sự kiên nhẫn cuối cùng của Diệp Thiên sắp bị Lục Tử Dương làm cho mất hết rồi. Cô thực muốn lao lên đấm chết anh ta mà.
Ba mẹ Diệp ở nhà thấy hai đứa con bận bịu đến tối muộn rồi mà vẫn chưa về lòng nóng như lửa đốt. Lúc trước làm ở bệnh viện cũng không bận đến mức như vậy, cái danh công chúa từ đâu rơi xuống này cũng không biết là phúc hay họa.
Nhìn ngoài trời càng lúc càng tối, ba mẹ Diệp thở dài. Cố Tâm vừa được Cố Thiên Thành tắm cho xong liền chạy lon ta lon ton đến chỗ ba mẹ Diệp, giọng điệu ngọt lịm như đường.
– Ông bà ngoại, sao hai người lại cau mày vậy?
Mộc An Tinh bế Cố Tâm đặt cô bé ngồi ngay ngắn trên đùi mình. Bà dịu dàng xoa đầu cô bé.
– Bà không có cau mày, chỉ là mẹ nuôi con về muộn quá lên bà có chút lo thôi!
Ở nơi đất khách quê nhà này, bất đồng ngôn ngữ đã cản trở rất nhiều rồi. Vậy mà hai đứa con gái này của bà khi khổng khi không đùng một cái trở thành công chúa- chức vị cần làm rất nhiều thứ.
Mà khổ nỗi cả hai cô con gái này của bà ngày trước tiếng anh đều một chữ bẻ đôi còn không biết chứ đừng nói đến việc phải nhìn đống văn bản bằng tiếng anh kia.
Lại nói đến đây, Mộc An Tinh lại nhớ ra hồi bữa tiệc ở cung điện hai cô con gái của bà đều giao tiếp với người khác trôi chảy mà không có rào cản lại. Từ khi nào con gái bà học được tiếng Anh như vậy?
Tiếng mở cửa kéo Mộc An Tinh trở lại, bà quay qua nhìn liền thấy mấy người ríu rít nói chuyện đi vào, có người bà biết, có người bà cũng không biết.
Diệp Cẩn Dao cười toe toét chạy lại chỗ ba mẹ Diệp.
– Ba, mẹ con về rồi!
Cô tháo giày, lại nhìn quanh một lượt hỏi.
– Anh, chị và mấy người kia đâu rồi ạ?
Bàn tay đang vuốt vuốt mái tóc Cố Tâm của Mộc An Tinh bỗng dừng lại, bà ‘xùy’ một tiếng.
– Đám trẻ con có làm gì có tâm tình mà chơi với ông bà già này.
Giọng nam trầm khàn lên tiếng chọc cho Mộc An Tinh đến là vui vẻ.
– Dì mà già gì chứ!
Nhìn thấy Đường Dạ và Lãnh Nam hôm nay đều có mặt Mộc An Tinh vui vẻ hơn mấy phần so với khi nhìn thấy đứa con gái không ra gì của bà.
– Ba mẹ, đây là Poseidon, con trai của Quốc Vương và Vương Hậu. Còn đây là Vân Tịch bạn của bọn con.
Diệp Thiên vừa giới thiệu vừa chỉ tay đến trước mặt từng người một. Sắc mặt của Diệp Thiên Hải và Mộc An Tinh cùng lúc trùng xuống.
Nhận thấy được vẻ khó xử của ba mẹ Diệp, Poseidon nhanh nhảu lên tiếng.
– Con chào chú dì!
Thấy Poseidon nói được tiếng trung ba mẹ Diệp mới thở phào nhẹ nhõm. Hai ông bà không ai học cao cả có biết tiếng anh tiếng em gì đâu.
– Ừm, không cần khách sáo! Đứa nào đi gọi đám nhóc kia xuống ăn cơm đi.
Lãnh Nam nhanh chân nhanh tay nhận nhiệm vụ. Vừa nghe có cơm ăn Diệp Cẩn Dao liền bế Cố Tâm ba chân bốn cẳng chạy vào nhà bếp trước.
Xuyên qua đám nam thanh nữ tú cười nói vui vẻ, Diệp Thiên Hải nhìn thấy người ông không muốn thấy nhất.
Nhìn theo ánh mắt ba mình, Diệp Thiên liền nhìn thấy Lục Tử Dương đứng phía sau. Cô khụ khụ mấy tiếng.
– Ba mẹ, lát nữa bọn con sẽ nói giải thích cho mọi người sau!
Bữa cơm hôm nay là Mộc An Tinh tự mình xuống bếp nên toàn món ăn đơn giản quen thuộc. Bà cũng không ngờ tới lại có thêm nhiều miệng ăn như vậy, lại còn có cả hoàng tử nữa nên chẳng nấu nhiều, cũng chẳng nấu cao lương mĩ vị gì?
Nhân lúc đi hâm lại thức ăn, bà xem xem trong tủ lạnh còn gì có thể nấu nữa không. Đường Dạ và Poseidon cũng đi vào giúp.
Bà sớm đã quen với việc Đường Dạ vào bếp giúp, chỉ là khi nhìn thấy Poseidon bà có mấy phần bất ngờ.
Hoàng tử cũng biết nấu cơm sao?
Như nhìn ra suy nghĩ của Mộc An Tinh, Đường Dạ cười xòa giải thích.
– Cẩn Dao huấn luyện đấy, dì không biết dáng vẻ hung ác của em ấy khi dạy cậu ấy nấu ăn đâu.
Nghe thấy là con gái mình, Mộc An Tinh đỏ mặt xấu hổ. Đứa con gái không đứng đắn này, sao lại bắt hoàng tử xuống bếp cơ chứ!
Vốn Mộc An Tinh chỉ nấu bốn mặn một canh, giờ có thêm mấy người ăn nữa bà lại nấu thêm ba món mặn nữa. Vừa ăn cơm Diệp Cẩn Dao liền giải thích lại một vài chuyện. ví dụ như vì sao cô và Lục Tử Dương trở mặt, lại xảy ra tai nạn máy bay…vân vân mây mây. Chuyện gì cần giấu thì giấu, chuyện gì kể được thì kể.
– Vậy là mấy đứa đều diễn kịch?
Diệp Cẩn Dao gật đầu như gà mổ thóc, khẳng định câu hỏi của Diệp Ly.
Giải quyết được hiểu lầm ác cảm với Lục Tử Dương của ba mẹ Diệp cũng không còn nữa. Dù sao tình cảm của đứa nhỏ này ông bà cũng nhìn ra được chứ không phải mù quáng bênh con gái.
Mộc An Tinh ra vẻ tức giận, nói.
– Hừ, chuyện nguy hiểm như vậy mà cũng làm ra được.
Vừa trách móc hai chị em Diệp Cẩn Dao, bà lại quay ra dịu dàng an ủi Vân Tịch.
– Tiểu Tịch Tịch, con chịu khổ nhiều rồi! Sau này không cần khách sao, thích thì cứ tới tâm sự với dì.
Thấy dáng vẻ khinh bên này trọng bên nọ của Mộc An Tinh, Diệp Cẩn Dao bĩu môi cáo trạng làm cả nhà lại cười hả hê một tràng.
Dưới sự níu kéo thuyết phục của Mộc An Tinh, không một ai thoát khỏi việc phải ở lại. Cả một đám đi mua đồ về tổ chức tiệc khuya.
Bởi vì để đôi chim ri lâu ngày xa cách được thoải mái nói chuyện nên mọi người phân theo nhóm đi mua đồ theo danh sách đã được phân công. Sở Nhiên, Hạ An,Diệp Minh một nhóm đi mua đồ uống, ngoài ra còn có Poseidon và Vân Tịch đi cùng do lo mấy đứa con nít này gặp chuyện và cũng để họ làm quen với nhau nhiều hơn. Diệp Thiên, Lãnh Nam và Đường Dạ một nhóm đi mua đồ ăn vặt.
Tất nhiên Lục Tử Dương và Diệp Cẩn Dao sẽ trở thành một nhóm về đi mua mấy thứ pháo bông, và mấy loại boardgame.
Mùa hè về đêm ở Anh cũng không quá nóng, thỉnh thoảng sẽ có một vài cơn gió mang theo hơi nóng của ban ngày thổi qua khiến con người ta tỉnh táo. Bóng dáng đôi nam thanh nữ tú sóng bước cùng nhau trên vỉa hè cũng đặc biệt trở lên thuận mắt, lại là người ngoại quốc lên không tránh khỏi thỉnh thoảng sẽ có người quay qua nhìn.
Diệp Cẩn Dao rũ mia mắt liếc nhìn bàn tay bị Lục Tử Dương nắm chặt không buông. Cô giả vờ tức giận trừng mắt nhìn anh.
– Đi mà nắm tay cô gái môn đăng hộ đối của anh kìa, nắm tay cô ‘lọ lem’ như em làm gì?
Thấy Diệp Cẩn Dao tức giận, Lục Tử Dương bất đắc dĩ nhìn cô, khóe môi cong lên, ánh mắt đầy ý cười.
– Là anh sai, đừng tức giận mà!
Được nước lấn tới, Diệp Cẩn Dao ra vẻ trịnh thưởng của nóc nhà tra hỏi một câu mà bất kì cô gái nào cũng hỏi khi bạn trai nhận sai.
– Anh sai ở đâu?
Lục Tử Dương bỗng dừng bước, kéo cô vào trong lòng ôm chặt không buông. Anh tì cằm vào đầu Diệp Cẩn Dao, giọng nói trầm khàn lại nỉ non đến mê hoặc lòng người.
– Anh không nên giấu em, cũng không nên tự mình quyết định.
Ôm cô gái nhỏ của mình trong lòng Lục Tử Dương mới có cảm giác an toàn, cũng chắc rằng cô không rời xa anh.
Khi nghe những lời tuyệt tình của Diệp Cẩn Dao lúc vừa gặp lại sau khi xảy ra tai nạn máy bay Lục Tử Dương còn nghĩ giữa họ kết thúc thật rồi. Lại ở trong bữa tiệc hoàng gia cô ngay cả một ánh mắt cũng không dành cho anh khiến cho anh càng thêm chắc chắn về việc bản thân mình đã tự đánh mất cô gái nhỏ của bản thân.
Nào ngờ rằng khi bữa tiệc kết thúc, một nam phục phụ đã lặng lẽ nhắt vào tay anh một mảnh giấy nhắn lại Đại công chúa muốn gặp anh ở sau vườn.
– Đến rồi sao?
Ánh trăng hôm đó rất sáng, sáng đến mức không cần đèn điện cũng có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Hậu viện của cung điện là một vườn hoa lớn với đủ mọi loại hoa quý hiếm, đủ loại màu sắc nhưng được sắp xếp và cái tỉa một cách hợp lí tỉ mỉ nên vô cùng thuận mắt.
Diệp Cẩn Dao đứng giữa những bông tường vi trắng. Cô vốn đã xinh đẹp lại thêm khung cảnh huyền ảo càng thêm động lòng người. Diệp Cẩn Dao nhìn Lục Tử Dương một lúc lâu mới lên tiếng, đôi mắt cô sâu thẳm khiến người ta không nhìn ra cảm xúc gì.
– Sao vậy? Muốn chia tay thật sao?
Nghe vậy, trong lòng Lục Tử Dương nhen nhóm lên một tia hia vọng cứu vãn lại mối quan hệ. Anh bước từng bước lớn, mỗi một bước sau lại vội vã hơn bước trước. Nhanh thật nhanh anh cũng đã đứng trước Diệp Cẩn Dao, không kìm lòng được mà ôm cô vào lòng.
Thấy Diệp Cẩn Dao không đẩy ra, anh vùi đầu vào hõm cổ cô, gióng nói có chút nghẹn ngào.
– Anh còn tưởng, em ghét anh rồi cơ?
Nhận ra sự áy náy trong giọng điệu của Lục Tử Dương, Diệp Cẩn Dao ôm lấy anh, vỗ nhẹ lên lưng anh. Cô gặm lấy vành tai Lục Tử Dương, khóe môi cong cong đầy ý cười.
– Sao có thể, em cũng không phải loại người không biết phân biệt đúng sai. Anh là muốn bảo vệ em, cũng chẳng phải thật sự phản bội em. Chẳng qua là muốn diễn tiếp vở kịch của anh sau đó lôi người đứng sau ra thôi. Dù sao người ta cũng có câu, muốn lừa quân địch trước hết phải lừa quân mình mà.
Bất ngờ bị cắn, Lục Tử Dương có chút nhột, sau đó Diệp Cẩn Dao còn không buông tha thủ thà thủ thỉ bên tai khiến anh cảm thấy tê dại, mấy lời cô nói sau đó cũng câu được câu không lọt vào trong đầu.