Manh Thê Phúc Hắc - Tác giả: Nhất Mộng - Chương 78: Cuộc báo thù bắt đầu
Cuộc họp cổ đông tại Mạc Thị nhanh chóng được mở. Một cổ đông nọ tức giận đập bàn quát lớn.
– Vẫn chưa tìm được đại thiếu gia sao?
Tất cả người trong phòng đều im bặt. Mạc Yên bình tĩnh, nói.
– Các vị yên tâm, cháu đã cho người đi mời tất cả các bác sĩ giỏi đến chữa bệnh cho cha mẹ cháu rồi. Cũng đang tích cực tìm kiếm tung tích của anh ấy!
Một cổ động khác tiếp lời.
– Vẫn là Mạc Yên cháu có phong thái Mạc tổng ngày xưa, rất tốt rất tốt. Nhưng rốt cuộc là thế lực nào đang nhúng tay vào quẫy đục vũng nước, vậy mà dám bắt cóc đại thiếu gia?
Mỗi người một câu, cuối cùng tranh luận om sòm lại trả giải quyết được gì!
– Yên Yên, con hiện tại là chủ tịch tạm thời, khoảng thời gian này vất vả cho con rồi!
Mấy vị cổ đông đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng một vị đứng lên thay mặt tất cả nói.
Bọn họ ấy à, ở Mạc Thị đã lâu, lợi ích thu về cũng nhiều. Vì thế cũng không cần tranh cái chức chủ tịch tập đoàn quản trị này.
Vả lại nếu tìm thấy vị đại thiếu gia kia, ai biết họ sẽ có kết cục nào, Mạc Minh Triết thực lực như nào họ không phải không biết. Hơn thế nữa, người bắt cóc Mạc thiếu gia kia cũng chưa để lộ mục đích là gì, ai mà biết được người tiếp theo có phải là họ không? Cái gì lợi cái gì hại, họ có mù mới không thấy.
Mạc Yên vỗ vỗ tay, nghiêng đầu tươi cười nói.
– Được rồi, vậy bây giờ hãy nói về vị tiểu thư xuất hiện ở cuộc họp lần trước! Mọi người nghĩ sao về cô ấy!
Nhắc đến vị tiểu thư này, mấy vị cổ đông lại có chút phiền não. Hiện tại tình hình đang rối tung rối mù hết cả lên, lại từ trên trời rớt xuống một cô thiên kim thật, ai biết nên giải quyết thế nào.
Các vị cổ đông lại nhìn nhau, gật đầu, nói.
– Mấy bữa nay bọn ta đều đã cho người điều tra qua rồi, cô nhóc tuổi tác, ngoại hình lúc nhỏ cũng khớp với Mạc Ninh, nhưng lại sống ở một vùng núi của Hoa quốc. Nếu thực là thiên kim thật, vậy cũng không thể giao cả tập đoàn vào tay nó.
Một cổ đông khác ngồi cuối lại lên tiếng phản đối, nói.
– Vậy cũng không thể không tìm cách giải quyết! Nhỡ cô ta làm ầm lên thì sao?
Họ cũng thực đau đầu với vấn đề này, hiện tại vợ chồng Mạc tổng đang rất yếu ớt, không thể đụng chạm linh tinh, đại thiếu gia thì mất tích, không cách nào làm xét nghiệm quan hệ máu mủ để biết được sự thật.
Cô gái kia cũng lạ, chỉ xuất hiện một lần duy nhất trong cuộc họp trước, sau đó thì biến mất tăm mất tích, không tra ra được đã đi đâu, đang làm gì. Tựa như việc có mặt ngày hôm đấy chỉ là khẳng định sự xuất hiện và thân phận của bản thân vậy.
Mà họ khi điều tra quá khứ của cô gái này lại chỉ điều tra được đến năm hai mươi ba tuổi thì không điều tra được, nếu có cũng chỉ có một vài chuyện nhỏ lẻ.
Quá khứ sạch như vậy, chắc chắn là có điều bất thường.
Hiện tại họ cũng không biết cô gái đó và người bắt cóc đại thiếu gia có phải một bọn hay không nên cũng không thể hành động khinh suất.
Một đám già đầu đầu hai màu tóc còn đối phó không nổi một con nhóc miệng còn hôi sữa, quả thực trong người bức bối vô cùng.
Chính là cảm giác bị người ta chửi, nhưng người ta chửi gì mình không hiểu, sau đó hiểu rồi thì cũng chửi nhau xong rồi đó.
Bực bội vô cùng.
Một bên, ở biệt phủ Acacia, Diệp Ly cả tối đợi thêm tin tức lại chẳng đợi được gì, ruột gan nóng như lửa đốt trằn trọc không ngủ được, lại do hôm qua khóc nhiều bọng mắt sưng tấy cả lên.
Cô ngồi co mình ở một góc giường, cầm điện thoại nhìn không rời mắt.
Người hầu tập trung dưới nhà bàn bạc cách dỗ Diệp Ly ăn chút gì đó. Nhưng lại chẳng nghĩ ra cách gì. Đang lúc bí bách cánh cửa lại mở ra, một tiên sinh một tay cầm áo khoác, một tay chống gối thở hổn hển.
– Diệp Ly đâu rồi?
Người hầu đồng loại quay ra nhìn.
Là Cố Thiên Thành!
Cứu tinh của họ đến rồi!!!
Một người hầu nói.
– Cô ấy ở trên lầu.
Cố Thiên Thành vội vã chạy lên, bỗng bị ai đó túm lấy tay giữ lại.
– Tiểu thư chưa ăn gì từ qua đến giờ, thiếu gia giúp chúng tôi chút!
Cố Thiên Thành nghe thấy câu ’ chưa ăn gì từ tối qua’ từ miệng người giúp việc, hắn mặt bỗng chốc trầm trọng.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Ly là vợ anh, anh hiểu cô ấy sẽ không làm việc gì theo cảm tính. Nhất định sẽ suy xét tới lợi và hại.
Cố Thiên Thành nhanh chóng theo người giúp việc vào bếp lấy một tô cháo đem lên lầu. Anh vừa mở cửa, dáng vẻ người con gái hao gầy, khóe mắt sưng tấy nhíu mày ngước nhìn về phía anh không khỏi khiến người khác đau lòng. Bước chân Cố Thiên Thành càng lúc càng nhanh, anh đặt tô cháo trên kệ cạnh giường, dang rộng đôi tay ôm lấy cô gái ấy.
– Em sao vậy? Đừng chỉ tự gánh vác mọi việc, có anh ở đây, nói anh nghe!
Diệp Ly như đứa trẻ bị ngã đau nhìn thấy người thân, ôm lấy cổ Cố Thiên Thành khóc òa lên.
– Em không có gánh vác chuyện gì cả, Đường Dạ em ấy xảy ra chuyện rồi, nhưng ngoại trừ việc ở đây cầu nguyện ông trời phù hộ em ấy thì em chẳng thể làm gì khác cả.
Cô càng khóc càng lớn, tiếng khóc nấc làm trái tim Cố Thiên Thành xót xa, day dứt vì không trở về sớm hơn.
– Lúc Dao Dao ôm em ấy từ chiếc ô tô bị đâm đến méo mó ra,…cả thân…cả thân em ấy đều là máu…
Diệp Ly muốn đi tìm mấy người Diệp Cẩn Dao, nhưng lại chẳng biết đi đâu mà tìm. Mọi chuyện hôm qua xảy ra quá nhanh, đầu óc cô lúc đó vô cùng hỗn loạn, đến mức cũng không nhớ rõ rốt cuộc sao mình về được biệt phủ.
Tiếng khóc cô nao núng đến nức lòng, Cố Thiên Thành vỗ về an ủi một lúc lâu Diệp Ly mới vì mệt mà ngủ thiếp đi. Anh đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn cẩn thận mới bê tô cháo vẫn nguyên vẹn rời đi.
Vừa xuống lầu thì Cố Thiên Thành gặp Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên đang mệt mỏi ngồi tựa trên ghế.
Hai cô gái nọ nhạy bén phát hiện ra có sự xuất hiện của người thứ ba liền quay đầu nhìn. Khi nhìn thấy đối phương là Cố Thiên Thành không khỏi có phần ngạc nhiên.
Diệp Cẩn Dao giấu không nổi sự tò mò, hỏi.
– Anh về khi nào vậy?
Cố Thiên Thành lại gần đặt bát cháo, ngồi ở ghế đối diện, tâm tình có chút phức tạp.
– Anh vừa mới về thôi!
Cố Thiên Thành ngẫm nghĩ một lát, muốn nói rồi lại thôi. Diệp Thiên nhìn thấy vậy, liền chủ động nói rõ.
– Anh ở đây chắc cũng đã biết chút ít tình hình rồi nhỉ? Bọn em cũng không muốn giấu, chỉ là chuyện này có chút phức tạp, sợ mọi người lo lắng nên mới…
Haiz, Cố Thiên Thành thở dài, anh đương nhiên hiểu. Con người ấy à, một khi đã quý trọng ai đó liền muốn cho họ thấy thứ tốt đẹp nhất, những chuyện xui xẻo, rắc rối bản thân gặp phải thì lại giấu nhẹm đi.
Suy cho cùng cũng là sợ người thân lo lắng cho mình, sức khỏe tinh thần vì thế mà suy giảm.
– Nếu anh biết rồi thì nhờ anh chăm sóc chị họ bọn em. Sắp tới bọn em sẽ giải quyết chuyện này.
Diệp Thiên xoa xoa một bên thái dương, phiền lòng.
Cố Thiên Thành không nghĩ nhiều liền đồng ý. Chuyện này anh không lắm rõ, mấy đứa này cũng không chịu nói vậy tốt nhất làm những gì mình có thể là được. Vả lại, vợ anh anh không chăm sóc thì chăm sóc ai đây?
Cố Thiên Thành nghĩ gì đó liền nói:
– Nếu chuyện gì anh có thể giúp thì cứ nói với anh!
Diệp Thiên gật đầu.
Cố Thiên Thành nhìn sang bên cạnh Diệp Thiên, bình thường Diệp Thiên ít nói, Diệp Cẩn Dao hay nói cười bây giờ lại im lặng tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần như tượng. Khóe mắt hai người họ còn hơi sưng, cũng có chút thâm quầng chắn hẳn đã thức trắng đêm.
Diệp Thiên cũng để ý thấy Diệp Cẩn Dao ngủ say bên cạnh, ra dấu cho Cố Thiên Thành nói nhỏ lại. Cô vừa thấy nhẹ lòng đôi chút vì cuối cùng Diệp Cẩn Dao cũng nghỉ ngơi.
Nhưng vừa mới thấy nhẹ nhõm đã bị Diệp Cẩn Dao thình lình bật dậy vả mặt. Diệp Cẩn Dao chớp chớp mắt, mệt mỏi đưa mắt nhìn Cố Thiên Thành ngồi phía đối diện.
Cố Thiên Thành bị nhìn đến xấu hổ, ngượng ngùng nở nụ cười.
Kẻ chủ mưu của bầu không khí xấu hổ là Diệp Cẩn Dao dường như vẫn chưa phát giác ra sự khác lạ này, vẫn bình thường nói.
– Chị giao cho anh đó, cứ nói với chị ấy Đường Dạ không sao rồi, đang tịnh dưỡng thôi!
Mấy từ cuối Diệp Cẩn Dao dường như đã do dự một lúc mới nói ra.
Diệp Cẩn Dao nói tiếp.
– Nếu anh đã ở đây rồi thì thôi, bọn em còn có việc nên đi trước.
Diệp Cẩn Dao đứng dậy rời đi, Diệp Thiên cúi đầu tỏ ý chào với Cố Thiên Thành rồi cũng đuổi theo. Vốn họ về đây để xem tình hình Diệp Ly, nhưng hiện tại Cố Thiên Thành cũng ở đây thì họ có thể an tầm hơn phần nào.
Hiện tại là lúc họ phải tập trung hết tất cả tinh lực vào đối phó với đôi vợ chồng cáo già kia.
Khí thế oai phòng, khí phách bước đi của Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên như thể hiện quyết tâm báo thù đang nhen nhóm rực cháy trong lòng.