Mãnh O Nằm Vùng Ở Trường Học Alpha - Quyển Quyển Miêu - Chương 4: Vũ trường
Lên sáu tuổi, Lục Tuyết Sinh mỗi ngày đều cắm mình ở trong phòng thí nghiệm mà mô phỏng, bây giờ đối với các ưu nhược điểm của tất cả các loại cơ giáp trong lòng đều nắm rõ, thao tác thành thục vượt xa cả học sinh chuyên ngành Cơ giáp.
Điều khiển cơ giáp trong game và thực tế có sự khác biệt rất lớn, nhưng với sự hiểu biết chuyên sâu về từng loại, và suy xét chiến thuật trên từng loại địa hình chiến đấu khác nhau, lại đấu 1:1 cùng một loại hình cơ giáp, Lục Tuyết Sinh gần như không có đối thủ.
Cơ giáp màu đen của phe địch cùng một loại hình cơ giáp tấn công với Băng Lăng của Lục Tuyết Sinh, hai bên đều không khắc hệ nhau, đấu 1:1 là công bằng.
Đánh vài trận, tổn thất trận chiến của hai bên không quá chênh lệch.
Không ngờ “thường dân” lại có thể gặp được cao thủ như vậy.
Mà Lục Tuyết Sinh rất nhanh phát hiện ra được sơ hở của đối phương –
Năng lực thao tác của tên đen này không dựa vào sự hiểu biết sâu sắc về cơ giáp của bản thân, mà hoàn toàn dựa trên phán đoán cùng phản ứng theo bản năng, không có chiến lược hay chiến thuật chút nào.
Thấy Lục Tuyết Sinh mím môi cười, Tống Húc Phi cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Lục baba, tên đen kia có phải là đánh không lại mày không?”
Lục Tuyết Sinh hỏi ngược lại: “Mày đã thấy ai đánh thắng tao trong trận đấu đơn chưa?”
“Có Lục baba nói câu này, tao yên tâm rồi!” Tống Húc Phi vui sướng tột độ, nhưng sau khi quan sát kỹ trận chiến, y phát hiện thanh máu của Lục Tuyết Sinh đã ít hơn tên đen kia hai vạch, điều này có chút thiệt thòi.
Tống Húc Phi bất an nhắc nhở: “Tuyết Tử, mày cẩn thận một chút, thao tác của tên đen này có vẻ như lợi hại hơn 4 người trước, không thể khinh địch đâu!”
“Không có khinh địch, ta đây gọi là dụ địch vào sâu[1].” Lục Tuyết Sinh đổi từ công thành thủ, vừa đánh vừa lui, tùy tiện mở miệng: “Tên đen này đối với thiên phú chiến đấu của mình quá mức tự tin, xem thường địa hình chiến thuật, ngày hôm nay tao liền cố hết sức cho hắn ta một bài học.”
[1]Dụ địch vào sâu ( 诱敌深入): đưa kẻ địch vào, khiến kẻ địch ở vào thế bất lợi, bị cô lập và không dễ thoát thân.
Tống Húc Phi vui vẻ ra mặt: “Lục baba thật trâu bò! Dạy hắn ta một bài học đi!”
Lục Tuyết Sinh chỉ huy đồng đội: “Các ngươi giúp tôi gõ chữ hỏi thử phía đối diện, ván này tôi cùng hắn ta solo thắng để phân thắng bại, xem như thế nào.”
“Nghe rõ!” Đội trưởng lập tức thay Lục Tuyết Sinh chuyển đi câu hỏi nồng nặc mùi khiêu khích này.
Phía đối diện nhanh chóng trả lời: “Được.”
Tên đen kia lại có thể đích thân trả lời.
“Tốc độ tay của gã này ghê gớm thiệt nha, trong khi giao chiến khốc liệt như thế, lại có thể gõ chữ trả lời.” Tống Húc Phi không nhịn được cảm khái: “Xem ra bình thường ở nhà rèn luyện ‘Cánh tay Kỳ Lân'[2] không ít.”
[2]Cánh tay Kỳ Lân: thường hay chỉ những người có cánh tay cơ bắp. Ở đây có lẽ nên hiểu là ngồi tập gõ phím nhiều mà tay lên cơ hả ta?
Mặc dù khí thế chiếm ưu thế, nhưng mắt thấy cơ giáp của Lục Tuyết Sinh liên tục thất bại mà rút lui, HP bị kéo chênh lệch càng ngày càng lớn, Tống Húc Phi vẫn có chút hoảng loạn, ánh mắt chuyển từ màn hình đến mặt Lục Tuyết Sinh cứ thế chuyển qua chuyển lại.
Dáng vẻ Lục Tuyết Sinh trước sau vẫn bình tĩnh, rút lui đến kho đạn ở đường Tây của phe địch.
Thời điểm tên đen bắt đầu đợt ném bom trong một phạm vi mới, Lục Tuyết Sinh đột nhiên nhấn z để nhảy, tránh khỏi pháo kích[5] trí mạng, đáp xuống ở một góc của tường phòng hộ, lợi dụng tường phòng hộ để chống lại đợt tiến công mãnh liệt của đối phương.
[5] Pháo kích là hoạt động tấn công bằng hỏa lực của pháo binh.
Tên đen dứt khoát dừng nã pháo trong phạm vi, nạp đầy năng lượng phóng mình đi, nhanh chóng tiếp cập Lục Tuyết Sinh —
Đột kích sát người!
Tên đen này chắc chắn có kỹ năng ám sát.
Lục Tuyết Sinh vừa nãy vì né tránh pháo kích mà trốn vào góc chết phòng ngự, lần này đối đầu ở gần rất khó để tránh.
“Cẩn thận đó Tuyết Tử!” Tống Húc Phi mặt tái đi vì sợ hãi, lòng bàn tay đều là mồ hôi!
Trong tai nghe các đồng đội ngay cả thở cũng không dám phát ra tiếng, gào khóc thảm thiết mà chỉ huy: “HP không đủ, đánh không lại! Đại thần mau bắn đạn ra để lách người đi!”
Nhưng mà Lục Tuyết Sinh không có ý định chạy trốn, chỉ còn sót lại một phần ba lượng máu, đột nhiên thu lại cơ giáp hình thức phòng ngự, mở hoàn toàn sang hình thức công kích!
“Đệt mẹ bình tĩnh nha đại thần!”
“Chút máu này của anh nếu vì hỏa lực mà liều mạng, hắn ta đụng vào anh sẽ chết đó!”
“A a a a đại thần chạy mau!”
…..
Trong tiếng la hét tuyệt vọng của đồng đội, trong tai nghe truyền đến một tiếng nổ vang —
Tống Húc Phi bên cạnh nét mặt đầy suy sụp giật mình ngẩn ngơ trong chốc lát, bỗng nhiên lộ ra vẻ khó hiểu: “Hắn hắn hắn hắn sao lại không nã pháo?”
Chỉ mới vừa nãy, cơ giáp màu đen vững vàng nhảy vọt lên đỉnh đầu Lục Tuyết Sinh, một tư thế trực diện khóa đầu ở gần, nòng pháo hai bên khóa chặt lẫn nhau, cùng lúc nã pháo!
Cơ giáp màu đen dường như đã bắn ra một phát súng câm[3], trong phút chốc bị Lục Tuyết Sinh bắn trúng khoang hạt nhân trên ngực, ngã ra hơn mười mét, HP trong nháy mắt chạm đáy, tiến vào trạng thái tiêu thụ năng lượng cực thấp, không còn sức mạnh để chống trả.
[3]Súng câm: vì lý do nào đó súng không nổ được.
Các đồng đội tất cả đều mông lung.
“Hắn sao lại không nã pháo?”
“Hắn còn hơn 70% đạn trong kho năng lượng của mình, vì sao lại bắn pháo câm? Bị kẹt lại hả?”
“Có phải hắn tự nhiên tìm thấy lương tâm, thả cho đại thần chúng ta không?”
“Trước đó tôi đã để Gió Bão Hào đánh dấu vị trí ở đây, chôn hai thiết bị gây nhiễu loại M74B xuống.” Lục Tuyết Sinh xuyên qua làn khói thuốc súng, chậm rãi đi bộ đến cơ giáp màu đen đang thoi thóp, giọng điệu bình tĩnh giải thích: “Hắn ta ở khoảng cách này khóa gần, nhất định phải dùng chùm tia laser có tốc độ gia nhiệt sơ bộ[4]nhanh nhất, nhưng mà dưới áp chế của hai thiết bị gây nhiễu tương ứng ở dưới chân, phải mất 0,7 giây để hắn ta phát ra tia laser, mà tôi lại sử dụng một khẩu pháo điện được làm nóng ít hơn 0,45 giây, tất nhiên sẽ bắn trúng điểm quan trọng của hắn ta trước. “
[4]Gia nhiệt sơ bộ: làm ấm, nóng vật gì đó trước khi đun nấu.
Một trận im lặng.
“Mẹ hỏi tôi tại sao lại đập đầu vào màn hình máy tính!” Một đồng đội cảm khái từ tận đáy lòng: “Tôi bảo hôm nay tôi thực sự đã gặp một vị thần!”
“Đại thần anh có phải đánh chuyên nghiệp không đấy?”
“Chúng ta thắng. Thật sự thắng rồi!”
…..
Các đồng đội dần dần lấy lại được tinh thần sau sự khó tin, bắt đầu hú hét liên tục spam trên bảng trò chuyện.
【 nói gì đê? 】
【 nói gì đê? 】
【 nói gì đê? 】
Buộc đối phương phải trực tiếp thừa nhận thất bại.
Nhưng mà, tập thể bên kia đều im lặng.
Giờ phút này Lục Tuyết Sinh đã đi đến bên cạnh cơ giáp màu đen sắp chết kia, cậu lấy hết năng lượng cùng đạn bên trong khoang hạt nhân ra, “Đùng” một tiếng ném đến bên chân cơ giáp màu đen, trên đỉnh đầu xuất hiện một khung chat[4] khiêu khích: 【 Cậu cho nhiều quá rồi người anh em, đánh với cậu, tiếp tế cho tôi một phần ba là đủ. 】
[4]Khung chat là cái sẽ xuất hiện trên đầu nhân vật nói và chỉ những người ở gần đó mới có thể thấy, tức là nếu nhân vật đó có xuất hiện trên màn hình thì sẽ thấy được khung chat. Còn khung trò chuyện thì mọi người trong trận đều sẽ thấy được, không giới hạn phạm vi, thường sẽ nằm ở góc dưới màn hình bên trái.
Nhưng ý tứ thật sự của cậu là: Lần sau còn dám giả vờ dồn ép không? Bạn nhỏ.
– —
Bên trong quán cà phê Internet.
Các chàng trai đều im lặng ngồi trong ghế mềm.
Chu Ngôn Thư cùng Từ Siêu tập trung nhìn lén Giang Duy Diệc.
Không ai dám mở miệng nói chuyện.
Giáo thảo từ lúc đăng kí tài khoản game tới này, đấu đơn chưa từng thất bại.
Giờ phút này, nồng độ tin tức tố công kích tỏa ra từ người hắn đã khiến tất cả mọi người choáng váng đầu óc, hoảng sợ, hai chân nhũn cả ra.
Chưa bao giờ nhìn thấy chó giáo thảo này nóng tính như thế, dường như đã xảy ra cuộc bạo loạn bên ngoài phòng riêng.
“Thiết bị gây nhiễu được chôn khi nào.” Giang Duy Diệc vẫn để đầu ngón tay phải trên con chuột, giọng điệu không nghe ra lửa giận: “Sao không ai nhắc tao?”
Ngay cả giáo thảo cũng thua ở trên tay cơ giáp màu trắng, Từ Siêu lúc này cảm giác như đã tìm lại được mặt mũi, trái lại có chút vui vẻ trả lời: “Tao không nói cho mày biết sao? Thằng nhóc đó là một tên ưa gài bẫy, lúc mày đuổi theo phải cẩn thẩn, mày vẫn quá bất cẩn rồi. Uầy, hết cách rồi, đám cháu trai đối diện không nói võ mồm.”
Khung trò chuyện trong game, phía đối diện vẫn không ngừng khiêu khích:
【 nói gì đê? 】
【 nói gì đê? 】
【 nói gì đê? 】
Hung hăng buộc bọn họ chịu thua.
Lý khôn bắt đầu nóng nảy: “Được rồi, ván này chúng ta chịu thua, hẹn lại với bọn họ, gặp ở con hẻm sau tam trung của bọn họ, xem chúng làm sao chiêu trò tiếp.”
Chu Ngôn Thư chống cùi trỏ ở trên bàn máy tính, một tay ôm má, bất lực oán tránh: “Tao cũng không còn mặt mũi tới cửa tìm bọn họ đánh nhau, bạn gái mày bị cướp đã đủ mất mặt, hẹn lại trong game cũng đánh thua, năm Alpha chúng ta tay trong tay, đi đến tam trung của người khác chỉ để bắt nạt một tên Beta? Nếu như đầu đuôi câu chuyện bị đào ra đàm tiếu, anh em ta liền trở thành thiên cổ truyền kì trường Trung học Chuyên Cơ giáp.”
“Ai thua chứ!” Từ Siêu không hài lòng với câu nói này: “Nếu như quang minh chính đại đánh, tài nghệ không bằng tao liền nhận, nhưng đám cháu trai kia toàn gài, cả nhóm kỹ thuật đều gà! Tao còn lâu mới chịu thua!”
Chu Ngôn Thư bĩu môi: “Khách quan và công bằng, thao tác của Băng Lăng vẫn có thể, hơn nữa hắn vận dụng chiến thuật cấp bậc sách giáo khoa như thường, để giáo viên địa hình chiến thuật lại đây sẽ muốn cho cậu ta A++, một nhóm toàn gà đâu chứ?”
“Chỉ có mỗi mình cậu ta là miễn cưỡng đánh được.” Lý Khôn vẫn không phục: “Cậu ta thực hiện được là do giả heo ăn thịt hổ, giờ chúng ta sống lại, muốn đánh trả, không phải chỉ cần vài phút à!”
“Đừng nói nữa, Khôn ca, không phải là không thể thua.” Giang Duy Diệc ngắt lời: “Ván này mày là đội trưởng, tới khung trò chuyện đầu hàng đi, chuyện này chấm dứt ở đây.”
“Vẫn là giáo thảo rộng lượng.” Chu Ngôn Thư hướng Lý Khôn nhíu mày: “Gửi đầu hàng đi Khôn ca, chúng ta nói thì giữ lời, đừng như đám gài đối diện không nói võ đức.”
Từ Siêu cũng khuyên: “Chuyện này xem như xong đi, Khôn ca, ta phải rộng lượng, học tập giáo thảo.”
Lý Khôn thấy mấy anh em đều giả vờ rộng lượng, cũng không tiện dây dưa, giận đùng đùng cúi đầu gõ chữ, đang chuẩn bị đầu hàng ở khung trò chuyện, liền nghe thấy bên tai “Cùm cụp” một tiếng giòn vang!
Mọi người theo tiếng nhìn lại —
Giang Duy Diệc đem vỏ ngoài con chuột bóp nát!
Theo ánh mắt của Giang Duy Diệc nhìn về phía màn hình, chỉ thấy Băng Lăng màu trắng giờ phút này đạp lên chính thi thể cơ giáp đen của Giang Duy Diệc….
Hè rồi nhảy đi! Vũ! Điệu! Hula!
Mọi người: “…”
Tên nhóc này thật sự chán sống à?
Đôi đồng tử nhợt nhạt của Giang Duy Diệc đè nén sát khí ngập tràn, hắn nhìn chằm chằm màn hình, tiếng nói trầm thấp hỏi: “Thằng nhóc này tên gì, học ở lớp mấy tam trung?”
“Giáo thảo bớt giận!” Chu Ngôn Thư vội vàng giơ tay vỗ nhẹ vào lưng hắn an ủi: “Nhóm đối diện dường như chỉ cùng một công hội, không phải cùng một trường!”
Mắt thấy giáo thảo thật sự nổi giận, mấy anh em vội vàng lên tiếng lên khuyên bảo.
Dù sao tên chó giáo thảo này cũng là một Alpha cấp SS hiếm hoi đạt điểm cao về chỉ số toàn diện là 736, nhân vật linh hồn của trường Trung học Chuyên Cơ giáp của bọn hắn, nếu thật sự bởi vì ân oán trong game mà đến tam trung đánh người, chuyện đó thật sự không có cách nào dọn dẹp.
Nhưng mà, Băng Lăng màu trắng trong màn hình không có chút nào là muốn sống cả, kết thúc điệu nhảy, vẫn cứ đứng trên ngực của cơ giáp màu đen như vậy, còn xoay mông vào đầu Giang Duy Diệc….
Khỉ thật!
– –
“Tao còn mua một gói hành động breakdance[5]!”
[5]Breakingdance: mọi người còn gọi là điệu Bboy hay Bgirl.
Tống Húc Phi chơi quên cả trời đất, hào hứng dạy Lục Tuyết Sinh chơi gói hành động: “Hành động thứ ba, để mở nhấn R là được, đúng đúng đúng, mày bấm vào thử đi.”
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Lục Tuyết Sinh lần đầu tiên biết rằng những cơ giáp trong trò chơi này có thể làm những hành động vui nhộn này.
Bởi vì bình thường tiếp xúc đều là cơ giáp lạnh lẽo và thiếu sức sống, lúc này nhìn cơ giáp tạo ra nhiều cử chỉ dễ thương khác nhau trên màn hình, Lục Tuyết Sinh khó giải thích được bị chọt trúng điểm cười, chơi đến không dừng lại được.
Nhưng còn chưa bắt đầu điệu nhảy thứ ba, đỉnh đầu của cơ giáp màu đen đang nằm trên đất bỗng nhiên hiện lên một khung chat: 【 Cậu học ở trường nào? 】
Câu hỏi này ngay lập tức khơi dậy nhiệt huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, Lục Tuyết Sinh hít sâu một hơi, nhếch miệng, tràn đầy tự tin gõ ra mục tiêu nhất định bản thân phải lấy được: 【 Đại học Cơ giáp Kinh Đô】
Giáo thảo: Tan học ra cổng trường, đến trước mặt tôi nhảy thêm lần nữa.