Mạnh Như Ký - Cửu Lộ Phi Hương (full) - Chương 90: Đợi thêm một ngày...
Ánh mắt Thương Lam vẫn luôn đặt trên người Mạnh Như Ký, nghe vậy hốc mắt nàng ta lại phiếm đỏ, bình tĩnh một lúc mới ổn định cảm xúc, mở miệng: “Không biết khi nào tôn chủ sẽ tỉnh lại, thế nên bất cứ lúc nào cũng cho người chuẩn bị chăn gối sạch sẽ. Bây giờ tôn chủ thực sự quay về rồi… nhưng ta lại có chút không dám tin, sợ là một giấc mơ.”
Mạnh Như Ký mỉm cười: “Ta đã giết một người rồi, còn giống mơ sao?”
Nhắc đến chuyện này, Thương Lam hơi khó hiểu: “Tại sao tôn chủ lại một mực muốn giết Mịch Viên tiên quân đó? Mặc dù tính cách tên đó đáng ghét, nhưng trong tình hình bây giờ, hắn ta cũng là một tiên nhân có thể tiêu diệt minh quái…”
“Ừm… xem như là có thù riêng đi. Trước đây vì tu hành mà hắn ta không biết đã giết bao nhiêu người vô tội, giết người đền mạng, bất luận khi nào thì hắn ta cũng phải trả. Hơn nữa…” Mạnh Như Ký bĩu môi: “Hắn ta có thể tiêu diệt minh quái thì sẽ không ăn mặc hào nhoáng xuống núi bắt muội quỳ. Cặn bã, giết trước, không thừa.”
Thương Lam nghe vậy thì khẽ cong khoé môi. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ: “Tôn chủ quay về rồi? Quay về rồi? Thật sao!?”
Nghe giọng biết người, Thanh Nhiêu đã tới.
Nàng ta vừa vào cửa, nhìn thấy Mạnh Như Ký ngồi trên giường thì hốc mắt cũng lập tức đỏ bừng. Nàng ta không thể kiềm chế cảm xúc giống Thương Lam, nàng ta lao đến, ôm lấy Mạnh Như Ký bắt đầu khóc: “Đúng thật! Không phải trong mơ, ta thật sự nhìn thấy tôn chủ rồi! Người quay về thật rồi!”
Mạnh Như Ký cười khổ vỗ lưng nàng ta: “Bên ngoài có người muốn diệt thế rồi, sao ngươi vẫn còn tính cách trẻ con thế chứ?”
Thương Lam cảm thấy kỳ lạ: “Sao ngươi quay về nhanh thế?”
“Không phải ta cùng tên Mục Tuỳ đó…” Thanh Nhiêu lau nước mắt, sụt sịt đáp: “Hôm nay hắn tới núi Hoành Hư rồi. Ta về cùng hắn đó.”
Dứt lời, Mạnh Như Ký và Thương Lam đều sững sờ.
Thương Lam phản ứng lại, lập tức hỏi: “Sao ngươi không nói sớm! Bây giờ hắn đâu? Núi Hoành Hư có đại trận bảo vệ, có lẽ chúng ta có thể nhân lúc hắn tới để tóm hắn tại đây!”
“Nhưng hắn đã đi rồi.” Thanh Nhiêu nhìn Thương Lam với vẻ vô tội.
Thương Lam há miệng.
Thanh Nhiêu lập tức cướp lời nàng ta: “Ta lại không ngăn được. Công pháp của hắn cao hơn ta nhiều.”
Thương Lam chỉ đành thở dài.
“Ta có thể theo dõi hắn mọi lúc mọi nơi đã là rất ghê gớm rồi, ta lần theo manh mối tới ngoài núi Hoành Hư với hắn, lúc đó ta thấy hắn hình như đã làm xong chuyện rồi, có điều không biết tại sao lại dừng dưới chân núi một lúc.”
Mạnh Như Ký ngẩn người, nhớ đến lệ khí và sấm sét bất ngờ khi đó.
E rằng đây không phải là…
Mục Tuỳ đang cổ vũ cho nàng chứ…
Hắn…
Đây có được coi là chống lưng cho nàng ở phía phản diện không?
Đe doạ đám tiên nhân không ngoan đó, rằng nếu không nghe lời nàng mà ra ngoài thì sẽ chết?
Thế này hơi…
Ngọt ngào ha?
Mạnh Như Ký cúi đầu im lặng, đợi khi nàng thoát khỏi luồng cảm xúc, lại phát hiện Thương Lam và Thanh Nhiêu trước mặt đang nghiêng đầu nhìn mình.
Thương Lam nghiêm túc nói: “Tôn chủ, tại sao người lại đỏ mặt?”
Vẻ mặt Thanh Nhiêu cũng hơi kỳ lạ, muốn nói lại thôi, cuối cùng đứng dậy đẩy Thương Lam ra ngoài: “Tôn chủ vừa quay về, ngươi để người nghỉ ngơi trước đi. Mục Tuỳ đó tới rồi, ta và ngươi cùng đi xem thử trong núi Hoành Hư có trận pháp hay bí thuật nào không, làm chuyện chính làm chuyện chính…”
“Nhưng ngươi cũng không cần đẩy ta…”
Hai người lôi lôi kéo kéo rời phòng.
Thấy cửa phòng đã đóng, Mạnh Như Ký thở dài, cúi đầu, nhìn gương đồng trên bàn. Gương đồng quen thuộc, cách rất xa, nhưng vẫn soi được khuôn mặt nàng. Trong gương, lại là một bản thân mà nàng không quen…
Hơi đỏ mặt.
Lúc này tại sao Mục Tuỳ lại đến núi Hoành Hư, là vì kế hoạch của hắn, hay là vì biết nàng đã quay về?
Đang nghĩ, Mạnh Như Ký đột nhiên nhìn thấy một sợi khí tức màu đen xuất hiện trước mặt!
Mạnh Như Ký nhất thời kinh ngạc, nâng tay niệm quyết muốn tấn công, nhưng đột nhiên nhìn thấy một bóng đen xuất hiện trên không trung, nắm lấy cổ tay nàng, sau đó ấn nàng ngã xuống giường. Cổ tay Mạnh Như Ký bị điểm huyệt, thuật pháp trên đầu ngón tay nàng lập tức biến mất.
“Tìm huyệt vị rất chuẩn đó.” Mạnh Như Ký nhìn người tới, buông bỏ phòng bị, đổi sang cười khẽ: “Thiên Sơn Quân.”
Mục Tuỳ giữ cổ tay Mạnh Như Ký, tư thế này, vẫn là tư thế trước khi bọn họ chia tay bên Nại Hà lần trước.
Khi đó Mục Tuỳ đã hôn nàng, đưa nội đan vào cơ thể nàng, còn nhân cơ hội đổi vật Treo Mệnh lên chiếc vòng trên cổ tay nàng.
“Ngươi thích động tác này đến thế sao?” Mạnh Như Ký nói rồi, bàn tay còn lại thoát khỏi trói buộc của Mục Tuỳ, nhưng không tấn công Mục Tuỳ mà lại kéo vạt áo hắn xuống, đồng thời, nàng khẽ ngẩng đầu, đôi môi chạm vào cánh môi Mục Tuỳ.
Như thể chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng giống như đập Mục Tuỳ một cái, tóm lại là một nụ hôn không giống hôn lắm.
“Đây là ta trả lại ngươi.” Nàng rất kiêu ngạo.
Mục Tuỳ bị đập một cái choáng váng, có chút ngẩn người, sau đó sắc mặt vốn đã khó coi lại càng đen sì: “Mạnh Như Ký, ngươi hoang đường! Ở lại vùng đất Vô Lưu, đừng gây chuyện, ngươi nghe không hiểu sao! Ngươi quay về nhân gian tìm đường chết?”
“Ngươi mới hoang đường.” Mạnh Như Ký để mặc hắn đè lên mình, nàng nằm trên giường, bình tĩnh nhìn hắn: “Ta nhất định sẽ quay về, ngươi biết rõ.”
Mạnh Như Ký nói đúng, hắn biết rõ.
Nhưng hắn không ngờ Mạnh Như Ký sẽ quay về sớm như vậy. Sau khi quay về nhân gian từ vùng đất Vô Lưu, hắn đã nhanh chóng hoàn thành kế hoạch của mình, nhưng ngay trước khi hắn hoàn thành, nàng…
Đã quay về.
“Ngươi sẽ chết.”
“Là người thì đều sẽ chết. Ta muốn chọn một cách chết cam tâm tình nguyện. Dù gì ngươi cũng muốn diệt thế, giết thêm một người là ta thì có sao?” Mạnh Như Ký vừa bình tĩnh vừa khiêu khích, nhìn thẳng vào mắt Mục Tuỳ. Nàng nhìn thấy rất rõ bản thân trong mắt Mục Tuỳ, đồng thời cũng có thể nhìn thấy ánh mắt hắn khẽ run.
“Ngược lại là ngươi, dưới núi, tại sao ngươi phải giúp ta?” Nàng cười hỏi: “Bọn họ càng náo loạn không phải càng tốt cho ngươi sao?”
“Xem kịch.” Mục Tuỳ cứng miệng đáp: “Không kéo chân. Bọn họ và ngươi, bất luận làm gì, đều không thể ảnh hưởng đến đại cục.”
“Vậy bây giờ ngươi, tại sao lại tới gặp ta?”
Mục Tuỳ im lặng.
“Mục Tuỳ.” Mạnh Như Ký ép hỏi hắn: “Tại sao ngươi tới gặp ta?”
Bàn tay nắm cổ tay Mạnh Như Ký của Mục Tuỳ càng siết chặt, gần như dùng sức đến trắng bệch. Hắn oán hận: “Rõ ràng, chỉ cần đợi thêm một ngày…”
Mạnh Như Ký nghe vậy thì vẻ đùa cợt trên mặt liền biến mất, vẻ mặt khẽ run: “Ý gì?”
Nhưng Mục Tuỳ không trả lời nữa, hắn buông Mạnh Như Ký ra, bản thân cũng lùi về sau. Hắn nhìn vẻ mặt Mạnh Như Ký, tràn đầy thất vọng và trống rỗng, cười giễu: “Vùng đất Vô Lưu, ngàn vàng mua mạng, bây giờ lại khiến ngươi có được dễ dàng như vậy…”
“Bởi vì tất cả mọi người đều đang giúp ta.” Mạnh Như Ký nói: “Mạc Ly, con thỏ, Diệp Xuyên, người của thành Trục Lưu, người từng cùng làm việc với ngươi, người từng gặp ngươi, người ngưỡng mộ ngươi, đều đang giúp ta. Mục Tuỳ, bọn họ đều không muốn nhìn ngươi huỷ diệt thế gian này, càng không muốn nhìn ngươi phá huỷ bản thân.”
“Muộn rồi.” Mục Tuỳ nói: “Trận pháp đã xong, ngày mai bất luận thế nào cũng sẽ khởi động.”
“Trận pháp gì?”
Mạnh Như Ký ngồi quay về hướng Mục Tuỳ, nàng muốn kéo hắn, nhưng Mục Tuỳ lại nhắm mắt, hắn gột sạch toàn bộ cảm xúc trong mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mạnh Như Ký, ngươi ngốc thật, tại sao không ở lại vùng đất Vô Lưu.”
“Ngươi nói ta nghe là trận pháp gì!”
Mạnh Như Ký nâng tay, thuật pháp hoá thành dây thừng muốn quấn quanh Mục Tuỳ, nhưng lúc này, Mục Tuỳ lại hoá thành một luồng lệ khí, tan biến.
Thì ra, người tới, chỉ là một con rối bị hắn dùng lệ khí điều khiển.
Cũng phải, hắn rất thận trọng, sao có thể mạo hiểm vào lúc này, lỡ như bị Mạnh Như Ký giữ lại…
Mạnh Như Ký thầm oán hận, lập tức đẩy cửa ra ngoài: “Thương Lam! Thanh Nhiêu!” Nàng cao giọng gọi: “Tra ra chỗ nào trong núi Hoành Hư có bất thường chưa? Nơi mà tên chó chết đó từng đến…”
Mạnh Như Ký không nói hết, vì nàng đã nhìn thấy lệ khí bao trùm trời đất ở bên ngoài, giống như mây đen lấp trời, tập trung bên ngoài đại trận bảo vệ núi Hoành Hư.
Ở nơi lệ khí dày đặc lập tức ngưng tụ thành minh quái, bọn chúng gào thét, gầm rú, như thể muốn lập tức phá vỡ trận pháp bảo vệ núi Hoành Hư.
“Tôn chủ! Lệ khí đột nhiên tăng lên rồi!” Thanh Nhiêu vừa lăn vừa bò đến chỗ Mạnh Như Ký báo cáo: “Thương Lam vừa nhận được tin từ Tiểu Y Tiểu Bố và Thương Nham, nói rằng mấy ngọn núi nơi bọn họ canh giữ cũng xuất hiện tình huống tương tự, hình như là nhân thần… bọn họ đang tấn công đợt cuối rồi…”
Mạnh Như Ký nhìn lệ khí đầy trời, nghiến chặt răng.
“Trước đây Mục Tuỳ đã đến nơi nào trên núi Hoành Hư? Kiểm tra chưa?”
“Không biết hắn đã đi đâu! Nhưng có một nơi linh khí bất thường!”
Mạnh Như Ký ổn định cảm xúc, trầm giọng nói: “Đưa ta đi.”
Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!