Mang Vợ Về Nuôi - Hoàng Chi (full) - Chương 32 - Chương 32
Không có thím Hai nên tôi xuống dưới nhà ăn cùng ba mẹ chồng.
–-Con ngồi xuống ăn sáng luôn đi, để nữa Mạnh Hưng về ba kêu nó tìm thêm người giúp việc mới. Mà Mạnh Hưng có nói đi công tác mấy bữa không con ?
–-Dạ anh ấy nói hai ba ngày gì đó ạ
–-Tự dưng nay ông lại quan tâm chuyện công tác của con vậy ? Trước giờ con cũng vẫn đi mà. Chuyện tìm người giúp việc tôi thấy khỏi đi, nhà này con Xuyến làm rất tốt rồi. Tôi sợ gặp mấy loại tham lam sinh lòng trộm cắp lắm.
–-Con Xuyến làm được nhưng nó lo sao xuể, nữa thai lớn Ngọc Thảo bất tiện cần người chăm sóc
–-Ông cứ khéo lo xa. Giờ chưa được ba tháng nữa mà, cứ cơm bưng nước rót cần người hầu hạ suốt sao. Cần vận động mới tốt cho sinh nở, chứ ăn rồi nằm ì ra đó nữa đẻ không nổi đâu. Ông với Mạnh Hưng là đàn ông sao hiểu được mấy điều này
—Thì có gì bà chỉ bảo cho con dâu. Mà bà dặn con Xuyến lo chuyện ăn uống cho Ngọc Thảo nha, lau nhà gì cũng phải cẩn thận. Bà té lần rồi mà Ngọc Thảo đang có thai nữa. Có gì nguy hiểm
—Mấy đó tôi biết mà. Ông không lo ăn sáng đi rồi gặp mấy bạn già đàm đạo
–-Ừm, hôm nay tôi có hẹn mấy ông chơi cờ
Tôi im lặng ngồi kế bên nghe ba mẹ chồng nói chuyện, tôi cũng không phải cần người hầu hạ chỉ tại Mạnh Hưng lo thái quá mới bắt thím Hai mang cơm lên thôi. Giờ không có thím Hai thì tôi vẫn lo cho mình được. Chỉ là không có anh ở nhà tôi nhớ và buồn thôi.
Ăn sáng xong tôi lên phòng để uống sắt.Cũng không gì làm tôi lấy sách ra ngoài ban công để đọc, sách này bổ ích cho thai phụ Mạnh Hưng đã mua về cho tôi. Định gọi cho anh như sợ phiền anh làm việc nên thôi.
” Reng…reng…reng “
Nhìn đến là anh gọi, tôi vui mừng nghe máy.
–-Em nghe
–-Em ăn sáng chưa ?
–-Dạ em ăn rồi, còn anh ?
–-Anh chuẩn bị gặp đối tác tranh thủ gọi nói chuyện với em. Nhớ em quá
–-Em cũng nhớ anh, anh tập trung lo công việc đi xong về sớm với em và con
–-Ừm, vậy thôi anh làm việc nha. Nhà có buồn em nói tài xế chở đi mua sắm. À anh mới chuyển thêm tiền vô tài khoản cho em đó
–-Em đâu xài nhiều mà anh chuyển làm gì ?
–-Muốn cho vợ vậy thôi. Mà cứ để đó em muốn xài thì có. Đến nơi rồi anh tắt máy nha
–-Dạ
Anh tắt máy rồi tôi mới thấy thông báo của ngân hàng, 50 triệu vừa được chuyển vào lúc sáng. Từ khi anh đưa thẻ đến giờ tôi không xài gì mà anh cứ chuyển cho suốt nên tiền trong thẻ có rất nhiều. Để điện thoại xuống bàn tôi tiếp tục xem sách. Lúc này tôi nghe tiếng chuông dưới cổng, sau đó có chiếc xe chạy vào. Hình như có khách. Do tôi không quen ai nên biết chỉ có thể là khách của ba mẹ chồng thôi.
Xem được lúc thì nắng đã lên nên tôi đi vào phòng, vừa để sách lên kệ thì có điện thoại đến. Nhìn đến là số của cô.
–-Ngọc Thảo ơi con phải cứu cô
Vừa nghe máy đã nghe thấy cô khóc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
–-Có chuyện gì vậy cô ?
–-Con không giúp thì cô chỉ còn đường ch.ết
–-Có gì cô nói đi
–-Bọn cho vay đến đòi tiền, lần này bọn họ làm dữ lắm. Không chỉ đánh đập cô dượng mà họ còn bắt dượng con đi nữa. Nếu không trả tiền thì chờ nhận xá.c dượng con.
Chuyện sống ch.ết của ông ta tôi không muốn quan tâm nhưng đó liên quan đến cô tôi không thể làm ngơ. Xem như tôi trả công ơn nuôi dưỡng lại cho cô.
–-Cô thiếu họ nhiêu
–-Cô mượn không nhiều chỉ do họ tính lãi cắ.t cổ thôi. Không biết sao giờ họ nói tới 300 triệu. Con giúp cô nha Ngọc Thảo
Định đợi Mạnh Hưng về tôi mới nói mà sợ không kịp, vừa may tiền trong tài khoản của tôi cũng đủ 300 triệu. Thôi tôi rút tạm giúp cô giải quyết trước rồi anh về nói sao.
–-Vậy cô ở đâu con mang tiền tới cho
–-Chỗ cô ở hẻm hốc khó tìm lắm, thôi con đến ngã tư đường chỗ cửa hàng xe PK cô đợi con
–-Vậy cô chờ con sẽ mang tiền đến.
Kết thúc cuộc gọi tôi cầm túi xách rồi đi ra khỏi phòng.
– Con biết chỗ mát xa châm cứu này hay lắm để con bác để con đưa bác đến đó thử nha.
–-Vậy hả con ? Người bác dạo này cũng mệt mỏi mà con Xuyến riết làm không đã gì hết
–-Dạ vậy bác cần phải đến đó, họ có chuyên môn làm là khỏe liền đó bác
–-Vậy bác với con đi.
–-Dạ
Tôi vừa đến cầu thang đã nghe mẹ chồng nói chuyện với Tuệ Vy. Tôi xuống tới thì xin phép mẹ chồng.
–-Mẹ ơi con ra ngoài chút nha
–-Con trai tôi vừa đi công tác thì cô đã kiếm chuyện ra ngoài liền.
–-Không làm gì cũng buồn con muốn mua ít len về đan thôi ạ
— Đi đâu thì đi chứ đừng có moi của con trai tôi rồi mang đi cho người dưng. Một người vô tích sự đã đủ rồi
Tôi tủi thân muốn khóc nhưng phải kìm lại. Vì nghèo không môn đăng hộ đối nên tôi không được mẹ chồng thường giờ bà còn nghi ngờ tôi. Biết lấy tiền của anh đưa cô là không đúng nhưng tôi không thể thấy ch.ết không cứu, nói gì đó cũng là cô ruột của tôi. Mà chuyện này không thể để mẹ chồng biết nên tôi bất đắc dĩ nói dối thôi.
Tôi chào mẹ chồng xong thì đi, lúc ngang qua tôi thấy Tuệ Vy đang nhìn mình cười khó hiểu, không bận tâm cứ vậy mà tôi đi ra ngoài.
Tôi đón taxi chứ không kêu tài xế chở. Tôi rút tiền trước rồi mới đến chỗ hẹn gặp cô.
Vừa thấy tôi cô đã gấp gáp.
–-Sao rồi con có tiền không ?
–-Có ạ
–-Đâu ? Đưa đây cho cô
— Cô muốn con đưa cũng được nhưng con cần xem giấy nợ
–-Giấy nợ gì ?
—Cô thiếu tiền người ta mà không có giấy nợ sao ?
–-À họ giữ rồi. Nào đưa tiền họ sẽ đưa cho mình.
—Con giúp cô vì ơn nuôi dưỡng của cô. Con nghĩ cô nên về quê đi, hai em cần có cô
–-Cô biết rồi, mà con đi cùng cô luôn đi, cô chữ nghĩa không biết nhiêu lỡ họ dở trò thì khổ
Tôi thấy cô nói cũng đúng, đến nơi đưa tiền lấy được giấy nợ là xong. Mà tôi lo bọn cho vay thường là dân đại ca mà tôi với cô chỉ là phụ nữ yếu đuối. Tôi nghĩ cần có thêm người đàn ông đi cùng.
— Hay để con gọi bạn đi cùng mình chứ chỉ con và cô không ổn
–-Con đừng lo bọn họ chỉ cần tiền thôi chứ không dám làm gì mình thôi. Cô sợ họ đưa giấy nợ mà cô không biết chữ sợ họ lừa mới nhờ con đi cùng
Nghe vậy tôi cũng yên tâm hơn.
–-Dạ vậy giờ con với cô đi.
–-Ừm, mà con đưa tiền đây cô giữ cho
Nghe vậy tôi đưa bọc tiền cho cô cầm .Sau đó chúng tôi lên taxi để đến chỗ của bọn cho vay.
–-Đó bác thấy chưa ? Cô ta nói dối bác đi gặp người nhà mình kìa, mà hình như cô ta đưa tiền thì phải
Bà Diệu nghe Tuệ Vy nói thì mặt càng thêm phần giận dữ.
–-Ngay từ đầu bác biết nó không hề tốt mà, nghèo hèn thì luôn tham lam. Nhân lúc Mạnh Hưng đi công tác nó lén gặp đưa tiền cho người nhà nó. May con nói đi theo xem mới biết bộ mặt thật của nó.
–-Tại con nghe hơi vô lý thời này ai mà đan nữa, cảm thấy có vấn đề nên con mới đưa bác đi theo.
–-Mà giờ mình không theo coi họ đi đâu hả ?
–-Con nghĩ không cần đâu bác, biết cô ta như vậy là đủ rồi. Mà con sợ mình nói anh Mạnh Hưng không tin đâu ?
–-Không biết nó có làm bùa làm ngải gì Mạnh Hưng không mà nó nói gì cũng tin cũng nghe. Nếu không vì cái thai trong bụng nó là cháu của bác thì bác đâu nhẫn nhịn đến giờ
—Biết có phải con của anh Mạnh Hưng không bác ? Sợ cô ta dùng cái thai để trót lọt bước vào nhà bác sau đó thì moi của
Bà Diệu nghe vậy thì nghi ngờ.
–-Dám vậy lắm, mà không lẽ Mạnh Hưng nó không biết, dù yêu đến mấy không thằng đàn ông nào chịu đổ vỏ đâu.
–-Một khi đã muốn thì thiếu gì cách để làm anh Mạnh Hưng tin là con mình.
–-Chờ khi đứa bé ra đời bác sẽ làm xét nghiệm ADN.
–-Con sợ chưa đến lúc đó cô ta đã chơi một vố cao chạy xa bay.
Bà Diệu nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
—Con nói cũng có khả năng, nó mưu mô xảo quyệt như vậy mà. Nếu chờ nó thực hiện được mưu đồ thì giờ phải ngăn chặn trước.
–-Bác định làm gì ?
–-Đưa nó đến bệnh viện, bỏ tiền ra cho ta làm xét nghiệm ADN, nếu là cháu bác thì chờ sinh ra bác bắt đứa bé còn không thì đuổi nó đi.
–-Dạ, cách này cũng được đó bác. Mà thôi để giờ con đưa bác đến chỗ mát xa
–-Bác bực mà hết tâm trạng
—Đến đó mát xa sẽ thoải mái hơn đó bác
–-Ừm, vậy con đưa bác đi đi
Tuệ Vy lúc này nở nụ cười đắc ý khi mọi chuyện từng bước đúng với kế hoạch của cô.
Lúc này tôi và cô vẫn còn đang ngồi trên taxi, không biết gần đến chưa nên tôi hỏi :
–-Sắp đến chưa cô ?
–-Chưa đâu ? Mà cũng sắp rồi. Con uống chút nước đi. Này nảy cô mua mà chưa uống
Tôi không khát nên từ chối.
–-Cô uống đi con không khát
–-Con uống chút đi cho cô vui, ngày trước cô không tốt với con mà giờ khi khó khăn con lại sẵn sàng giúp cô. Cô thấy áy náy quá Ngọc Thảo
–-Cô đứng nói vậy, cô là người thân của con dù chuyện gì con cũng không thể biết mà làm ngơ.
–-Cô thật có lỗi
–-Trả nợ xong đợi Mạnh Hưng về con nói với anh ấy giúp cô số vốn rồi cô về quê lo làm ăn nha. Ở đây con thấy không hợp với cô đâu. Với lại hai em sống gần cô nữa…
Tự nhiên tôi thấy choáng váng buồn ngủ.
–-Sao tự dưng con thấy buồn ngủ quá
–-Vậy hả ? Vậy con ngủ đi, tới nơi cô gọi dậy
Lúc này tôi mới để ý chai nước trên tay hình như có vấn đề thì phải.
–-Cô…nước này…
Bà Tím thấy Ngọc Thảo đã bất tỉnh thì cười nói :
–-Cháu gái ơi sao mà con ngu thế ? Nói gì cô cũng chỉ muốn giúp con thôi. Chi bằng chịu cảnh đẻ thuê rồi người ta cũng đuổi thì giờ cô sẽ tìm chỗ tốt để con được sung sướng mà cô cũng kiếm được chút ít.
Nói rồi bà nhanh chóng cầm lấy túi xách của cô mở ra lục lọi. Cứ nghĩ sẽ có thêm tiền nhưng lại không có gì ngoài vài thứ linh tinh. Bà Tím tiếc cái điện thoại nên giữ lại còn nhiêu quăng ra ngoài vứt bỏ.
☆☆☆☆
Tuệ Vy đưa bà Diệu đi mát xa xong thì chở về nhà.
–-Con định đưa bác đi mua sắm mà bác không chịu
–-Để hôm khác nha con hôm nay vì nó mà bác tức không chịu được. Không biết nó về chưa ?
Cả hai vừa vào đến phòng khách thì Xuyến đã chạy ra. Tuệ Vy liền nháy mắt ám hiệu Xuyến vội gật đầu.
–-Bà và cô Tuệ Vy về rồi
–-Nó về chưa ?
–-Ai bà ?
–-Nhà này con ai khác nữa hả ?
–-Dạ bà nói mợ hả ? Lúc nảy mợ có về mà sau đó cũng đi, thấy vội lắm còn mang theo cái túi nữa
Như nghĩ đến điều gì bà Diệu quát.
–-Sao mày không xem ?
–-Sao con dám
—Không lẽ cô ta đánh hơi nhanh vậy
Bà Diệu chạy ngược lên lầu, Tuệ Vy lúc này hỏi :
–-Đã xong rồi chứ ?
–-Tôi đã làm như cô dặn
–-Tốt lắm, tôi sẽ không đối tệ với cô đâu
— Nó lấy hết rồi
Bà Diệu hớt hải trở xuống, Tuệ Vy làm ra vẻ lo lắng.
– Sao vậy bác ?
—Trang sức của bác mất hết rồi. Vậy là nó đã về lấy
–-Cô ta ra tay nhanh dữ vậy ? Giờ làm sao hả bác ?
–-Để bác gọi bác trai về ?
Ông Quốc nhanh chóng trở về.
–-Có chuyện gì vậy ?
Bà Diệu khóc lóc.
–-Nó lấy hết trang sức tôi đi rồi
–-Bà nói ai ? Nhà lại trộm à. ?
–-Trộm nhà khó phòng mà. Con dâu quý của ông nó ăn cắp trang sức tôi hết rồi
–-Bà nói bậy bạ gì vậy ?
Bà Diệu liền kể lại hết mọi chuyện cho ông Quốc nghe nhưng ông không tin Ngọc Thảo là người như vậy.
–-Có khi có trộm chứ Ngọc Thảo không làm vậy đâu ?
–-Đến nước này mà ông vẫn tin nó
–-Chuyện này để tôi báo công an. Nhà mình ngoài cổng có camera mà. Nếu trộm đột nhập sẽ thấy
— Camera bị hư rồi tôi có kêu con Xuyến gọi người sửa mà không biết sửa chưa ?
–-Ch.ết lu bu công chuyện con quên để con đi gọi
Ông Quốc liền trách mắng.
—Chuyện vậy mà cũng quên là sao ?
–-Tại giờ mình con nhiều việc mà ông.
—Không có trộm nào ngoài nó đâu. Nảy tôi ở nhà vẫn còn mà con Xuyến nói nó về rồi đi thì mất. Nó không lấy thì ai lấy
– Bà cứ sồn sồn lên rồi được cái gì ? Để tôi gọi cho Mạnh Hưng
Lúc này Mạnh Hưng vừa bàn việc với đối tác xong không kịp nghỉ ngơi anh định về lại Hà Nội ngay thì nhận được điện thoại của ông Quốc.
–-Dạ con nghe ba
–-Con gọi điện thoại cho vợ con xem giờ ở đâu
–-Có chuyện gì hả ba ? Mà Ngọc Thảo ra ngoài à ?
—Có chút chuyện, vợ con ra ngoài được lúc rồi không biết đi đâu. Con gọi được thì cho ba biết
–-Dạ
Mạnh Hưng thấy bất an trong lòng, lúc sáng gọi cô vẫn ở nhà, sực nhớ có kêu cô đi mua sắm cho đỡ buồn chắc là đi rồi. Tắt máy xong Mạnh Hưng bấm số của cô nhưng không liên lạc được, gọi thêm thì vẫn vậy. Nhanh chóng gọi lại cho ông Quốc.
–-Con gọi toàn thuê bao, có thể hết pin. Mà chắc Ngọc Thảo đi mua sắm thôi ba. Sáng con có kêu
–-Ừm vậy nào con gọi được thì cho ba hay. Mà công việc con xong chưa ?
–-Dạ vừa xong
–-Vậy con tranh thủ về nhà nha
Lần đầu tiên khi đi công tác mà lại gọi kêu về gấp vậy. Mạnh Hưng bắt đầu lo lắng. Kết thúc cuộc gọi với ông Quốc xong anh tiếp tục gọi cho Ngọc Thảo nhưng được. Nôn nóng anh vội lên xe về Hà Nội ngay.
☆☆☆☆
Tôi tỉnh lại thì thấy mình trong căn phòng khóa kín, dù cố mở thế nào cũng được, tôi bắt đầu hoảng loạn. Lúc này tôi nhớ lại khi nãy trên xe cùng cô thì uống chút nước rồi buồn ngủ tiếp theo không biết gì nữa. Tôi chắc chắn chai nước có vấn đề, không lẽ là cô…
Tôi không dám tin cô làm vậy với mình nhưng giờ tôi chỉ có mình không thấy cô đâu nữa thì mơ hồ. Tìm kiếm túi xách lấy điện thoại nhưng không thấy đâu. Tôi bước đến cửa đưa tay đập.
–-Có ai không mở cửa cho tôi…
” cạch “
Sau một hồi vừa đập vừa kêu thì cánh cửa cũng được mở ra, bên ngoài ông ta đi vào. Tôi sợ mà thụt lùi về sau.
–-Sao lại là ông ? Cô tôi đâu ?
—Là dượng thì sao ? Sau thời gian không gặp giờ con đẹp quá Ngọc Thảo à ? Nhìn con thế này sao dượng chịu nỗi
–-Ông đừng đến gần tôi, ông không phải con người. Nếu không vì cô tôi đã không bỏ tiền để mà trả nợ chuộc ông về đâu. Nếu ông đã được thả vậy tôi cũng về đây
–-Chuộc gì, đó chỉ là vở kịch cô dượng dựng lên thôi. Sao con ngây thơ quá vậy ? Giờ thì ngoan ngoãn ở đây chờ người đến đón đi.
—Ông nói vậy là sao ?
–-Dượng với cô con cũng muốn tốt cho con thôi. Thay gì để thanh xuân nhan sắc tàn phai đẻ con thuê cho ta thì cô dượng tìm cho chỗ tốt hơn để con sống sung sướng
–-Ông nói bậy bạ gì vậy hả ?
–-Thôi con không cần phải giấu cậu mợ biết hết rồi.
Tôi không hiểu ông ta nói gì, tôi không biết đây là đâu tôi chỉ muốn rời khỏi đây thôi.
–-Ông tránh ra để tôi về
–-Đâu dễ vậy ? Con là mỏ vàng của cô dượng đó. Để không lãng phí trước khi vào tay kẻ khác dượng thưởng thức trước đã
Ông ta dùng vẻ mặt thèm khát ghê tởm đó nhìn khiến tôi muốn buồn nôn, trông ông ta không khác gì buổi tối hôm đó. Ác mộng kéo đến nỗi sợ bao trùm lấy tôi.
–-Ông đừng qua đây
—Con ngoan chiều dượng đi
Tôi bị dồn đến chân tường không còn đường thoát, ông ta vồ lấy tôi như một miếng mồi. Tôi chống cự la lớn.
—Buông tôi ra… cô ơi cứu con…
–-Ông Tấn ông làm gì vậy hả ?
Tiếng của cô vang lên, tôi vui mừng đẩy ông ta chạy đến cô.
–-Cô ơi…ông ta
” chát “
–-Mày vẫn như vậy ? Cũng cái vẻ mặt lẳng lơ dụ dỗ chồng tao
–-Bà nói đúng, là nó dụ dỗ tôi…
–-Ông im đi, ra khỏi đây ngay cho tôi
Tôi hứng trọn cái tát từ cô, quá khứ tiếp diễn, lần nào cô cũng không tin tôi. Không phải vì đau mà tôi khóc mà chính cái lạnh từ chính người tôi luôn xem là người thân.
–-Cô vẫn chỉ nghe và tin ông ta, uổng công con xem cô là người thân mà muốn giúp
–-Mày đừng kể công, bao nhiêu đó có so gì với việc tao nuôi mày. Mà mày cũng nhẹ dạ quá đó, được chút tiền đã chịu sinh con cho người ta. Sao mày ngu quá vậy. Cũng may mày gặp lại tao, dù sao mày cũng cháu tao nên tao không để mày khổ đâu, thay vì đẻ thuê rồi bị người ra đuổi thì giờ tao tìm chỗ tốt khác cho mày. Yên tâm chỗ này giàu lắm, mày sung sướng không khổ đâu
–-Tôi đã lấy chồng rồi, cô làm vậy là phạm pháp đó
–-Lấy chồng gì ? Đến giờ mà còn muốn gạt cô hả con. Ta nói với tao mày chỉ đẻ thuê thôi. Tao là cô mày tao có muốn gả mày cho ai thì gả ở đó mà phạm pháp
—Cô không có cái quyền đó, tôi muốn về nhà
–-Mày không rời khỏi đây được đâu
–-Ngay từng đầu cô đã bịa chuyện để lừa tôi đến đây nhằm mục đích xấu xa bẩn thỉu, tôi quá ngây thơ nghĩ đến tình thân mà tin cô.
–-Tao lừa gì mày đâu, tao chỉ giúp mày thôi biết chưa hả ? Thanh xuân con gái chỉ lần mày không biết tận dụng, chẳng hiểu sao tao có đứa cháu ngu ngốc như vậy. Mà dù sao nhờ mày tao được ít tiền xem như không uổng công tao cực khổ nuôi mày
– Cô cũng đã lấy tiền của tôi rồi đó, cô để tôi đi đi
–-Đâu được, tao nhận tiền của người ta rồi tao phải làm theo lời người ta
–-Cô nhận tiền của ai ? Họ kêu cô làm gì ?
–-Việc đó mày không cần quan tâm, chờ gả mày xong vợ chồng tao quay về quê bắt đầu lại. Mà mày cũng may mắn, có thai mà ta vẫn chịu cưới đó
–-Cô thật độc á.c vì tiền mà bất chấp hại cháu ruột mình
–-Tao là tao giúp mày hiểu chưa ? Thôi mệt tao ra ngoài đây. Mày ngoan trong này nếu không đừng trách tao không niệm tình cô cháu.
Nói rồi cô đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, tôi cảm thấy sợ hãi con người này. Không biết ai đã bỏ tiền thuê cô làm vậy với tôi nhưng giờ phải tìm cách rời khỏi đây, vì con của tôi và anh tôi không cho phép bản thân gục ngã.
Giờ này tôi rất nhớ và mong anh có thể cứu mình nhưng có lẽ anh sẽ không biết. Nếu tôi không mềm lòng đã không rơi vào hoàn cảnh này…
Tôi tìm đủ mọi cách đập phá cửa sổ cũng không được, tôi hoàn toàn bị cắt liên lạc với bên ngoài, tuyệt vọng tôi ngồi xuống mà khóc…
–-Mạnh Hưng….cứu em..