Mang Vợ Về Nuôi - Hoàng Chi (full) - Chương 30 - Chương 30
Hôm nay mẹ chồng đến kỳ khám lại mà sáng Mạnh Hưng nói công ty có cuộc họp quan trong nên không đưa mẹ chồng đi được nên bảo tôi đi cùng mẹ. Sau khi đã ăn sáng xong thì tôi đi xuống dưới nhà. Lúc này đã nghe mẹ chồng lớn tiếng.
—Kỳ lạ chiếc nhẫn tôi để trong tủ tự dưng không thấy
–-Bà tìm kỹ chưa ? Có để đâu rồi bả quên
–-Tôi tìm kỷ, trang sức tôi luôn để trong hộc tủ mà. Chiếc nhẫn đó là của ông tặng kỷ niệm 20 năm ngày cưới nên tôi cất kỹ trong tù, nay tự dưng muốn đeo mà tìm mãi không ra.
–-Thôi giờ đi khám trước đi về nhà tìm sao ?
–-Vậy chứ biết sao giờ ?
–-Thưa ba thưa mẹ
–-Ngọc Thảo xuống hả ? Giờ con đi cùng mẹ con đến bệnh viện cho bà ấy khám lại nha
–-Dạ ba
–-Tôi đã bảo đi mình cũng được ông với
Mạnh Hưng cứ đòi để nó đi. Đang mang thai có khi tôi phải lo cho nó
–-Thì sẵn Ngọc Thảo khám thai luôn, bà có muốn nhìn cháu nội không ?
—Ờ…đi thì đi
–-Bà với Ngọc Thảo ra trước đi, tài xế đang đợi đó
Tôi chào ba chồng xong thì cùng mẹ chồng đi ra sân, tài xế chờ sẵn rồi mờ cửa cho, tôi thấy chân mẹ chồng mới khỏe nên định đến đỡ thì bà gạt tay tôi ra. Có hơi buồn nhưng tôi cố dặn lòng mình lại. Lên xe xong thì tài xế chạy đi. Ngồi cạnh mẹ chồng tôi không được tự nhiên còn có chút căng thẳng.
—Được bao lâu rồi ?
Bỗng mẹ chồng lên tiếng hỏi, tôi không hiểu nên hỏi lại.
–-Dạ mẹ hỏi con gì ạ ?
–-Tôi hỏi thai mấy tháng rồi, sao cô chậm hiểu vậy ?
–-Dạ hơn hai tháng rồi mẹ
–-Vậy là chưa biết trai gái đâu hả ?
–-Bác sĩ Chinh nói đợt ba tháng làm xét nghiệm sàng lọc sẽ biết, còn siêu âm phải đợi bốn tháng mới chính xác
–-Ừm, cô mang cháu nội đức tôn của nhà tôi cô mà cẩn thận, đứa bé có gì cô cũng không yên mà ăn sung mặc sướng nhàn hạ như này đâu
Tôi biết rõ mẹ chồng cũng là vì đứa bé nhưng được bà hỏi thăm quan tâm tôi cũng thấy vui trong lòng đôi chút.
—-Chờ đến bệnh viện tôi kiểm tra xong rồi cô đi khám thai xem cháu nội tôi khỏe không ?
–-Dạ
Đến bệnh viện tôi và mẹ chồng xuống xe rồi đi vào trong, có hẹn trước nên mẹ chồng được y tá đưa đi kiểm tra còn tôi thì ngồi ở ghế chờ.
–-Ngọc Thảo sao em ở đây ?
Tôi nhìn đến thì thấy Tấn Phát, từ khi có thai phải tạm nghỉ học tôi cũng không liên lạc với anh nữa.
–-Em không khỏe hay sao ?
–-Dạ không, em đưa người thân đi khám bệnh, còn anh sao cũng ở đây ?
–-À anh đi thăm người họ hàng đang nằm viện ở đây.
—Anh cùng mọi người trong lớp và thầy cô đều khỏe hết hả ?
–-Tất cả đều bình thường chỉ là thiếu em nên buồn thôi. Không nghĩ đùng cái em kết hôn rồi còn sắp làm mẹ, anh chậm một bước rồi…
Chuyện kết hôn tôi không hề nói làm sao Tấn Phát biết được, còn cả việc tôi mang thai, mà việc tôi nghĩ học đều do Mạnh Hưng sắp xếp không lẽ là do anh nói…
–-Sao anh biết em lấy chồng ?
–-Anh nghe thầy nói lại, bảo người xưng là chồng em đã gặp thầy để hoãn việc học em lại vì phải sinh em bé. Mà sao đám cưới em không mời anh hau bất kì ai trong lớp vậy ?
Tôi thấy vẻ mặt của Tấn Phát buồn buồn khi hỏi đến.
–-Tạm thời em chỉ đăng ký kết hôn thôi. Chờ khi sinh bé xong thì mới tổ chức
–-Vậy hả ? Anh cũng chúc mừng em nha. Mong hai mẹ con mạnh khỏe, tới khi đó nhớ mời anh nha.
–-Dạ
Lúc này tôi thấy mẹ chồng đang đi đến vẻ mặt hơi khó chịu tôi vội nói :
–-Thôi giờ em đi trước có dịp nói chuyện sau nha
–-Ừm em đi đi
Tôi đứng lên tiến đến phía mẹ chồng
–-Cô cũng giỏi đó, ở nơi công cộng mà ngang nhiên nói chuyện vui vẻ với trai.
Biết mẹ chồng hiểu lầm tôi liền giải thích.
–-Anh ấy là bạn học cùng trường với con, gặp nên hỏi thăm vài câu thôi mẹ
–-Ai mà biết được, nói thì nói vậy có gì làm sao tôi biết. Tôi kiểm tra xong rồi giờ cô đi siêu âm thai đi
–-Bác sĩ nói chân mẹ bình phục hoàn toàn chưa ?
–-Đi lại bình thường nhưng vẫn còn yếu cần cẩn thận.
Nghe vậy tôi cũng yên tâm, sau đó tôi và mẹ chồng theo y tá đến khoa sản để siêu âm.
Đến nơi tôi được thay đồ ở bệnh viện để tiện cho việc siêu âm, sau đó tôi nằm lên giường, bác sĩ khám cho tôi là nữ. Vạch áo tôi lên rồi bôi gel tiếp đến đặt máy dò rà lên bụng. Trên màn hình siêu âm tôi chỉ vòng tròn màu đen thôi. Mẹ chồng bên cạnh hỏi thăm.
—Em bé phát triển tốt không bác sĩ ?
—Cái thai vẫn đang phát triển tốt nên bác và mẹ cứ yên tâm. Giai đoạn này người mẹ cần ăn uống và bổ sung thêm sắt để em bé hấp thụ.
—Nhà tôi có bác sĩ riêng lo việc này
–-Nếu vậy thì tốt
–-Khi nào thì xét nghiệm để biết giới tính đứa bé vậy bác sĩ
–-Thời điểm tốt nhất là 12 tuần. Giờ thai đã được 10 tuần rồi nên hai tuần nữa có thể xét nghiệm được, do bác nói nhà có bác sĩ riêng thì tôi nghĩ bác sĩ đó sẽ biết điều này.
–-Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ
Nghe được con mình khỏe mạnh người làm mẹ như tôi rất vui. Do xúc động nên khóe mắt tôi rưng rưng muốn khóc. Thay đồ xong tôi trở ra thì giấy siêu âm mẹ chồng đã giữ.
–-Xong rồi giờ đi về
––Dạ mẹ
Lúc ra khỏi bệnh viện thì mẹ chồng đột nhiên nói với tài xế.
–-Ghé qua Saigon centre đi
–-Dạ bà chủ
Tôi nghĩ chắc là mẹ chồng muốn mua gì nên cũng không hỏi, tài xế lái xe đến trước cửa trung tâm thương mại thì dừng lại. Tôi vốn không định đi vào vì cũng không mua gì mà mẹ chồng lại nói :
–-Cô cứ ngoài này đi, tôi vào trong chút tôi ra
–-Dạ mẹ đi đi, con ngồi ngoài xe được rồi
Nói rồi mẹ chồng mở cửa đi vào, lúc này tôi có điện thoại. Lấy ra thì là Mạnh Hưng gọi.
–-Em và mẹ về chưa ?
–-Dạ chưa, mẹ muốn ghé vào Saigon centre.
—-Mẹ muốn mua gì hả ?
—Em không biết
—Giờ em đang đi cùng mẹ luôn à ?
–-Không, em ngồi ngoài xe
–-Sao em không vào chơi
Tôi nghĩ không nên nói mẹ chồng không muốn tôi đi cùng.
–-Tại em không mua gì nên em không vào
– Vậy mua cho anh đi
–-Anh mua gì hả ? Anh nói đi em mua cho
–-Mua bánh kẹo
Tôi tưởng anh đùa nên trêu lại.
—-Em mang thai không nghén mà đổi lại anh làm ba lại thèm đồ ngọt à
—Sắp tới anh phải ra Hà Giang công tác đem theo anh đỡ buồn
Quen có anh bên cạnh giờ nghe anh sắp đi công tác xa tôi hơi buồn. Xong cũng hiểu đó là công việc.
–-Nào anh đi ?
–-Chưa biết nữa, có khi không đi để anh sắp xếp.Anh cũng không muốn xa em và con
–-Anh đi rồi anh cũng về mà, vậy giờ em mua bánh kẹo cho anh nha
–-Ừm, em muốn mua gì thì mua tiền anh có chuyển vào thẻ cho em đó
Mạnh Hưng đưa cho tôi cái thẻ ngân hàng để tôi xài mà tôi cũng không mua sắm gì nên chưa dùng đến.
–-Mua bánh kẹo em có tiền mà đâu cần dùng thẻ. Vậy thôi để em vào trong
–-Ừm, nào về nhà gọi cho anh nha. Nhớ em lắm
Tôi mỉm cười.
–-Dạ em cũng nhớ anh
Tắt máy xong tôi xuống xe đi vào trung tâm. Tôi đến quầy bánh kẹo chọn được ít định thanh toán thì nhớ anh nói đi công tác tôi muốn mua thêm quần áo cho anh nên để giỏ đồ ở chỗ quầy tính tiền rồi đi tiếp lên trên.
Đang dạo tìm cửa hàng quần áo nam thì tôi vô tình nhìn thấy cô. Hai người tay xách túi mang hình như mua rất nhiều đồ. Hôm bữa họ tìm đến còn kể khổ mà giờ lại khác quá. Tôi định tránh nhưng không kịp.
–-Ngọc Thảo !
Cô chạy nhanh nắm lấy tay tôi.
–-Gặp con ở đây cô mừng quá, con có biết từ lúc con đi không lúc nào cô không nhớ đến con không ? Lúc đó cô giận nên mới mất bình tỉnh mà đuổi con, khi con đi cô hối hận lắm.Giờ cô khổ quá con ơi, phải gửi hai em con nhà nội rồi lên đây làm thuê cũng để tìm con.Giờ con giàu có sung sướng cô cũng yên tâm
Cô vừa nói vừa sụt sùi nước mắt, tuy bà đối xử không tốt nhưng cũng là cô ruột của tôi. Chuyện cũ tôi cũng không muốn nhắc lại.
–-Con thấy cô mua nhiều đồ lắm mà cũng đâu đến nỗi
–-À đó cô mua dùm ta. Họ thuê cô mua vì họ bận, tiền họ trả công ăn mì qua ngày cũng đỡ.
Nghe tôi không đành nên lấy trong túi xách ít tiền, cũng không nhiều lắm.
–-Này cô cầm đi
–-Con cho cô hả ? Con không giận cô nữa đúng không Ngọc Thảo ?
–-Dù thế nào cô cũng nuôi con khôn lớn, công ơn đó con không bao giờ quên. Hiện tại con chỉ có ít này cô cầm tạm đi.
–-Cảm ơn con, mà giờ nhà chồng con không cho cô dượng đến nên muốn thăm con cũng không dám
–-Cô không cần phải đến, hiện tại cuộc sống của con rất ổn. Chờ con nói chuyện với chồng con rồi con sẽ giúp cô sau
–-Được vậy thì cô dượng cảm ơn. Hay con cho cô số điện thoại đi. Không đến thăm thì cô có thể gọi cũng được
Tôi phân vân không biết nên cho không, cô cứ năn nỉ mãi tôi đành cho số điện thoại.
–-Được rồi, có gì cô sẽ gọi cho con. Mà con mua gì hả ? Đi mình hay với ai ?
–-Con đi cùng mẹ chồng
–-Mẹ chồng thật à ?
Tôi không hiểu hàm ý của cô là thế nào.
–-Sao ạ ?
–-À không gì, thôi con mua gì mua đi sống nhà người ta phải phụ thuộc người ta đó. Mà nhân lúc còn được sung sướng thì tranh thủ gom.Chứ để… mà thôi cô phải mang đôi về cho ta để trễ ta chửi. Khổ nghèo phải nhìn sắc mặt người khác vậy
Nói rồi cô bỏ đi, nhìn theo mà tôi hơi tội. Từng trải qua nên tôi hiểu chứ. Tôi rất muốn giúp cho cô phần nào nhưng tôi không có khả năng. Chỉ có anh thôi mà muốn gì cũng phải bàn với anh tôi không thể tự quyết, mà tôi hơi lo vì anh đã có thành kiến với cô. Riêng với ông ta thì khác, tình thân ruột thịt tôi không bỏ được còn ông ta chỉ là người dưng không hơn không kém. Tôi vẫn không quên ác mộng ông ta đã gieo với mình.
Sau đó tôi cũng đi tiếp để tìm mua đồ cho anh.
Ông Tấn lúc này đang nép vào một chỗ cách đó không xa thấy bà Tím trở lại thì gấp gáp hỏi
–-Nó nói gì với bà không ?
Bà Tím dơ tay đang cầm tiền lên cười.
–-Nó cho tôi đây, công nhận nó dễ dụ tôi nhỏ vài giọt nước mắt thì nó tin răm rắp còn cho tôi tiền. Nó còn hứa sẽ giúp nhiều hơn
–-Thế thì tốt quá, nhân lúc nó còn giá trị với người ta mình đào được gì thì cứ đào
–-Ừm, thôi giờ tôi với ông đi tham quan tiếp đi, công nhận đây lớn thật cái gì cũng đẹp muốn mua hết
–-Bà ráng đợi đi, nữa nhiều tiền rồi mặc tình mà mua sắm
–-Đâu mà nhiều
–-Thì cháu của bà với cái cô gì hôm bữa cho tiền mình đó. Mà sao không thấy cô ta gọi nữa
–-Khi nào cô ta cần thì gọi ông lo gì. Thôi đi đi
–-Ừm
Nói rồi cả hai cùng nhau hí hửng đi tham quan mua sắm tiếp tục.
–-Con vừa đi đâu mà bác quay qua không nhìn thấy vậy ?
Tuệ Vy tay cầm lấy điện thoại cười nhếch miệng rồi tiến đến chỗ bà Diệu.
–-Dạ con đang tìm mua thực phẩm hỗ trợ xương khớp cho bác vì chân bác vừa mới bình phục vẫn còn yếu
Bà Diệu nghe vậy vui ra mặt.
–-Con thật chu đáo, không phải ai cũng biết nghĩ cho người khác như con
–-Con xem bác không khác gì mẹ ruột nên con cũng muốn chăm sóc báo hiếu cho bác.
–-Vậy mà Mạnh Hưng nó không thấy làm cho con buồn
–-Không sao đâu bác, con hiểu anh ấy chỉ do có người ghét rồi nói này nọ
–-Bác biết nên thương con lắm.Hôm nay đáng lẽ hẹn con đi bệnh viện cùng mà ổng cứ bắt nó đi cùng nên phải gặp con ở đây.
–-Ai đi cũng được miễn bác bình phục tốt thôi ạ. Mà bác nói cô ta ở ngoài xe hả ?
—Ừm bác không cho đi vào cùng, thấy mặt lúc nào cũng làm vẻ đáng thương tội nghiệp mắc mệt cứ như ai nợ gì nó không bằng. Bác nhượng bộ nhẫn nhịn cũng vì đứa bé trong bụng nó thôi.
–-Nhưng con vừa mới thấy cô ta đằng kia
Tuệ Vy giả vờ ngập ngừng.
–-Con gặp nó hả ? Đã kêu ở ngoài xe vẫn mò vào đây. Chắc nó mua gì thôi
–-Hình như không phải mua gì đâu bác ?
–-Ý con là sao ?
–-Bác nhìn đi
Tuệ Vy đưa điện thoại cho bà Diêu xem, đó là ảnh Ngọc Thảo đưa tiền cho bà Tím.
–-Con thấy cô ta gặp cô của mình, không biết nói gì còn đưa tiền cho nửa. Hôm bữa ở nhà còn không nhìn mà sau lưng lại vậy. Cô ta không đơn giản đâu bác, mà bác cũng biết hai người kia tham tiền có khi hôm đó họ đóng kịch thật chất là bòn rút nhà bác. Anh Mạnh Hưng nghe lời cô ta nữa. Con lo…
Bà Diệu nghe xong thì tức giận.
–-Bác không để cho nó và người nhà nó thực hiện được âm mưu đâu. Đúng là nghèo thường rất tham lam. Thôi giờ bác về trước, hôm nào rảnh con đến chơi nha
–-Dạ bác
Tuệ Vy vô cùng thỏa mãn khi tạo hiểu lầm làm cho bà Diệu càng thêm ác cảm ghét Ngọc Thảo hơn. Mà không chỉ có vậy không, trong đầu cô đang lên kế hoạch khác thâm hiểm hơn nhiều, cô quyết giành Mạnh Hưng cho bằng được
Chưa về vội đã đến Tuệ Vy cũng muốn mua sắm để giải tỏa tâm trạng. Cô ghé vào cửa hàng thì vô tình nhìn thấy Minh Trí đang đi cùng một cô gái. Từ hôm đó cô không thấy Minh Trí liên lạc với mình mà cô cũng chẳng đoái hoài quan tâm tới vì với anh có hay không cũng thế. Đối với cô chỉ biết mỗi Mạnh Hưng, mà giờ thấy anh đi cùng người khác thì khó chịu. Cô tiến đến.
–-Không phải anh đang làm hay sao mà lại về vậy ?
–-Mẹ anh gọi nên anh về với lại đi mua không mất nhiều thời gian cho lắm
Chuyện là Thanh Loan đang ở nhà cùng bà Quý thì bà nhớ ra sắp phải đi dự tiệc tân gia nhà người bạn mà chưa kịp mua quà nên gọi Minh Trí về mua cho mình. Sẵn bà kêu chở Thanh Loan đi cùng. Từ khi có cô đến và vui vẻ và khỏe hẳn ra. Bà rất thích cô, cả ba Minh Trí cũng vậy. Cả hai cũng hỏi han chuyện gia đình cô,thường cô sẽ trò chuyện tán gẫu rồi nấu ăn cùng bà. Sáng thì cô đến chiều rồi về mà bà thì toàn giữ lại ăn cơm tối rồi đợi Minh Trí đưa về. Đôi khi cô ngại khi bả hỏi đến chuyện tình cảm của cô và Minh Trí, những lúc đó cô chỉ toàn kiếm cớ tránh né vì không muốn phải nói dối. Nhưng cô cũng không thể nói thật vì đã hứa giúp Minh Tri, anh cũng cho cô mượn tiền gửi về quê nên chuyện ở nhà mới được giải quyết êm xuôi. Cô cũng yên tâm làm việc, trong lòng cô ngoài cảm kích cùng biết ơn ra còn thích Minh Trí, anh là một người đàn ông tốt nhưng cô biết rõ mình không xứng nên chỉ giấu tình cảm đó trong lòng
–-Mình vào đây xem tranh đi
–-Dạ
Cả hai cùng nhau vào một quầy trưng bày tranh thư pháp. Minh Trí nghĩ tân gia tặng tranh treo cũng rất hợp.
–-Em nhìn xem nên chọn tranh thế nào ?
Thanh Loan thấy tranh đây rất đẹp, cô rất ưng ý bức hình con ngựa cùng chữ Mã Đáo Thành Công.
–-Em thấy bức này ý nghĩa với chủ nhà
–-Vậy anh và em cùng chung suy nghĩ rồi.
Thanh Loan nghe vậy thì nở nụ cười e thẹn. Hình ảnh đó lập tức lọt vào mắt của Minh Trí, sự đáng yêu của cô làm cho lòng anh xao xuyến.
–-Quý khách chọn được tranh chưa ? Có cần tôi tư vấn không ?
Người của cửa hàng lên tiếng hỏi, Minh Trí nói ngay.
–-Gói cho tôi bức này đi
–-Dạ vâng
Sau đó nhân viên mang tranh đi gói còn cả hai thì đứng đợi. Vô tình cái kẹp ngọc trai mà Thạnh Loan đang cài bị lệch Minh Trí liền đưa tay chỉnh lại mà Thanh Loan không biết theo phản xạ thụt lùi về sau. Minh Trí vội giải thích.
–-Kẹp của em bị lệch anh chỉ sửa lại thôi
Cô ngượng ngùng nói :
—Vậy hả để em cài lại
Thanh Loan đưa tay gỡ kẹp như bị vướng phải tóc không gỡ được. Minh Trí thấy vậy nói
–-Để anh làm cho
Minh Trí đến gần đưa tay gở cho cô, khoảng cách quá gần làm tim Thanh Loan đập nhanh liên hồi trong lồng ngực.
– Anh kẹp lại luôn cho em rồi đó.
Thanh Loan đưa tay lên tóc đúng là anh đã cài lại giúp cô.
–-Cảm ơn anh
–-Anh Minh Trí…
Tuệ Vy từ ngoài đi vào ngang nhiên đẩy Thanh Loan ra rồi nắm lấy tay Minh Trí, làm chẳng khác gì người yêu với nhau…
–-Trùng hợp gặp anh ở đây, anh mua tranh hả ?