Mặc Tổng Cưng Chiều Vợ Yêu - Chương 50 - Chương 50
Giang Yên Nhiên lại quay người vào bên trong dọn đồ ăn sáng ra cho cả
nhà. Không lâu sau vợ chồng ông bà Mặc cũng xuống dưới nhà, còn có cả
Giang Hạ Vũ.
Cô cúi đầu chào hai người nhưng ngay lập tức bị phớt lờ, chỉ có Mặc phu nhân là còn có chút lương tâm gật đầu cười với cô
một cái, vì dù sao bà thấy bây giờ Giang Yên Nhiên cũng rất có thành ý,
không còn ngông cuồng như lúc trước. Nhưng bà lại cũng thích có Giang Hạ Vũ làm con dâu nên cũng đành im lặng mà không mở ra một câu thuyết phục chồng.
Giang Yên Nhiên tần tảo xắp xếp bát đũa gọn gàng lên bàn, trông cô xuề xòa nhưng hai ông bà Mặc cũng không có ý hỏi thăm, chỉ
quan tâm đến Giang Hạ Vũ:”Cháu ngủ ở đây có quen không?”
Giang Hạ Vũ cười phất tay nói:”Ôi ở Mặc gia tiện nghi, lại rất thoải mái, thoáng đãng. Cháu cảm thấy ở đây cũng không khác gì ở nhà, rất dễ chịu, đêm
qua cũng ngủ rất ngon”
Cô ta lại đánh mắt về phía Giang Yên
Nhiên, nhìn cặp mắt vừa thâm đen vừa sưng lên, cười nhạt trong lòng rồi
làm như rất quan tâm ân cần hỏi thăm:”Yên Nhiên, đêm qua em ngủ không
ngon sao? Tại sao lại thành ra nông nỗi này?!”
Mặc Đình Thiệu
đánh mắt qua cô, nhìn bộ dạng này của Giang Yên Nhiên không nhịn được
mất mặt, đúng là ra dáng một người ở trong nhà. Thấy cô nhem nhuốc, ông
không chịu được mà kêu lên:”Cô tắm rửa thay đồ đi, muốn trong bộ dạng
bẩn thỉu này cùng mọi người dùng bữa à?”
Giang Yên Nhiên hơi tủi thân cúi đầu nhìn lại bộ dạng của mình, rồi chỉ đành
gật đầu đáp khẽ:”Vâng, con biết rồi” sau đó quay đầu lên phòng.
Lúc cô trở ra thì cũng vừa hay ông nội Mặc thức dậy đi xuống. Duy chỉ có
ông vẫn niềm nở đón nhận lời chào của cô. Sau đó ông thấy có chút lạ
lẫm, xoay người nhìn quanh rồi hỏi:”Người làm trong nhà đâu hết rồi? Sao nhà cửa vắng tanh như vậy?”
Mặc Đình Thiệu làm như mọi thứ rất bình thường, thản nhiên đáp:”Con cho mọi người nghỉ làm hết rồi”
Ông nội Mặc tưởng như mình đã nghe lầm, chống gậy batoong hùng hổ bước về
phía Mặc Đình Thiệu, hơi lớn tiếng:”Anh bị làm sao vậy? Tự nhiên lại cho người làm trong nhà nghỉ hết? Rốt cuộc anh có còn coi tôi tồn tại trong cái nhà này nữa hay không mà thích đuổi ai thì đuổi, đưa ai về là về?”
Mặc Đình Thiệu đặt tờ báo trên tay xuống bàn, lạnh mặt, điệu bộ y chang Mặc Tử Hàng nói:”Dù sao trong nhà cũng có một người không làm gì, chúng ta
tốn tiền thuê người làm để làm gì? Ba yên tâm, từ nay Giang Yên Nhiên sẽ đảm nhiệm hết mọi việc trong nhà”
Ông nội suýt thì lên cơn đau
tim, mặt ông co rúm lại, nhìn sang Giang Yên Nhiên một cách không chấp
nhận được. Ông thấy Giang Yên Nhiên không có biểu cảm bất ngờ gì, liền
biết cô đã biết và chấp nhận chuyện này khiến ông ngán ngẩm không thôi.
“Mặc Đình Thiệu, anh quá lắm rồi. Nếu mà trong nhà này có một người không làm gì thì là Giang Hạ Vũ kia kìa!”
Giang Hạ Vũ cau mày siết chặt bàn tay dưới bàn, mẹ kiếp, tại sao ông già này
suốt ngày chỉ biết chĩa mũi dao về phía cô chứ? Trước nay cô với ông ta
không ân không oán, Giang Hạ Vũ cô ta cũng chưa từng thất lễ, hà cớ gì
ông ta lại xem thường cô như vậy?
“Ba, Giang Hạ Vũ được con đưa về để kết thân với Mặc Tử Hàng, chứ không phải làm những việc này”
Ông nội Mặc:”Khá lắm! Vợ nó còn đang đứng đây các người lại muốn cưới vợ cho nó!!”
Mặc Đình Thiệu gần như không chịu đựng được nữa, lần này ông ta đứng bật
dậy khỏi ghế, tay chỉ thẳng vào mặt Giang Yên Nhiên:”Ba à, hai đứa nó đã ly hôn rồi! Con không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì để lôi kéo ba đứng về phía nó như vậy. Chắc là ba quên nên để con nhắc cho ba nhớ, con ở
Mỹ cật lực nhiều năm vì điều gì, đến lúc mọi chuyện gần đi đến hồi kết
rồi thì chính cô ta, cô ta là người hại chết ông bà Giang để tất cả
những bằng chứng quan trọng được hai người kia nắm giữ như tan biến. Vì
điều gì mà con phải cật lực đến tận bây giờ, bất lực vì mọi manh mối đi
vào ngõ cụt, ba bảo con phải đồng ý nhìn mặt nó sống qua ngày được hay
sao?!!”
Thấy Mặc Đình Thiệu càng ngày càng mất kiểm soát, Mặc phu nhân mới kéo ông ngồi xuống, xoa dịu cơn giận, Giang Hạ Vũ cũng thuận
tay đẩy ly nước về phía ông.
Ông nội Mặc gần như điêu đứng, ông
đưa tay bóp chặt vạt áo trên ngực trái, Giang Yên Nhiên thấy vậy liền
chạy lại đỡ ông ngồi xuống ghế, tay vuốt lưng ông cho máu dễ lưu thông,
cô nói nhỏ:”Ông đừng tức giận nữa, có hại cho sức khỏe. Cháu không sao,
ông không cần phải bênh cháu đâu”
Ông nội Mặc lúc này thật sự rất bất mãn với Giang Yên Nhiên, tại sao lúc nào cũng chỉ biết im lặng nhận hết lỗi lầm về mình như vậy? Ông hất tay cô ra nhưng vẫn cẩn thận không quá mạnh tay, cô vì biết ông đang giận mình mà thu tay lại không dám
nói gì nữa.
“Ta phải nói cho anh bao nhiêu lần, Giang Yên Nhiên không phải là người gây nên cái chết của ông bà Giang!!”
Mặc Đình Thiệu nhếch miệng cười chua chát:”Nếu không phải vì nghe tin cô ta vào tù, ông bà ấy đã không phải vội vã chạy từ Mỹ về dẫn đến tai nạn.
Vậy không phải do cô ta thì là ai hả ba?!!”
Từng câu từng chữ mà
Mặc Đình Thiệu thốt ra đều khiến cho lồng ngực Giang Yên Nhiên như quặn
thắt lại. Đáy mắt cô không có tiêu cự, nghĩ lại những chuyện trong quá
khứ, thoáng chốc cảm thấy có chút khó thở..
Mặc Đình Quân vỗ mạnh lấy bàn trong sự bất lực:”Chỉ vì như vậy..chỉ vì như
vậy mà con liền kết tội một người! Con làm như vậy không sợ ông bà Giang ở trên trời buồn lòng sao?!”
“Con chỉ đang giúp bọn họ dạy dỗ lại đứa con gái của bọn họ mà thôi! Giang Yên Nhiên cơ bản không xứng đáng làm con”
Cẩm Vân thấy chồng mình thất lễ, liền lớn giọng can ngăn:”Được rồi, chồng, anh không được nói nữa!!”
Mặc Đình Quân gần như phát điên, nếu ông còn tiếp tục đôi co với Mặc Đình
Thiệu ông nghĩ sẽ lên cơn đau tim mà chết mất. Bây giờ Mặc Đình Thiệu đã lớn bằng này, ông ta tự cho mình giỏi giang nên cả ba nó có nói như nào cũng không thèm nghe nữa rồi!
Ông nội Mặc không muốn ngồi đây
đôi co thêm, chống gậy đứng dậy, chỉ nhìn Giang Yên Nhiên nói một
câu:”Mặc kệ nó, Giang Yên Nhiên, ta cấm cháu đụng vào bất cứ công việc
nào trong cái nhà này! Việc cháu cần làm là ngồi yên ở cái vị trí Mặc
thiếu phu nhân này!”
Rồi cũng không có nhã hứng đâu ngồi đây cùng mọi người ăn sáng, ông bảo Giang Yên Nhiên đỡ mình về phòng vì biết bây giờ để cô lại một mình với đám người này sẽ khiến cô cảm thấy khó xử.