Ma Giáo Chủ - Lâm Diệp (full) - Chương 200 - Lâm Khai Vân Bi Thương Phẫn Nộ
Sở Hưu đưa ra điều kiện khiến Dương Lăng không cách nào cư tuyệt. Không phải vì vị trí tuần sát sứ mà là vì một là chết, hai là sống.
Một kiếm này đâm xuống, hắn sống. Cự tuyệt, hắn chết.
Thời khắc sinh tử mọi người đều chọn cách tốt nhất, cho nên Dương Lăng cũng chỉ lựa chọn như đa số mọi người mà thôi.
Kiếm này đâm xuống, Sở Hưu lấy kiếm của hắn đưa cho Quỷ Thủ Vương, cười cười nói: “Ngươi cất thanh kiếm này đi đã, nói với người ngoài là bị hư hỏng lúc giao chiến là được.
Còn nữa, sau này nếu ngươi trở thành tuần sát sứ mà còn cầm một bảo binh tứ chuyển hạ phẩm thì quá mất mặt, Chưa nói tới bảo binh ngũ phẩm chí ít cũng phải bảo binh tứ chuyển thượng phẩm hoặc cực phẩm mới được.”
Dương Lăng nghe vậy lại cười khổ, hắn không nhớ nổi đêm nay mình cười khổ bao nhiêu lần rồi.
Chuôi kiếm đó chính là chứng cứ, giờ coi như thất lạc, nhưng nếu hắn dám phản kháng Sở Hưu, thanh kiếm này sẽ từ đánh mất biến thành chứng cớ chân chính.
Sở Hưu cười nói với Dương Lăng: “Dương huynh không cần cau có vậy làm gì, đây cũng là một cơ hội mà. Nếu không có chuyện lần này, ngươi muốn trở thành tuần sát sứ chắc phải đợi sau khi Ngụy Cửu Đoan về hưu.
Sau khi chuyện này qua đi, đầu tiên ngươi tạo thế ở chỗ Ngụy Cửu Đoan, ta cũng sẽ cho ngươi ít bảo vật để hối lộ lấy lòng hắn. Đến lúc đó chắc chắn Ngụy Cửu Đoan sẽ hỏi ta có hứng thú gì với vị trí này không.
Nếu ta tranh vị trí này chắc ngươi chẳng có cơ hội rồi. Nhưng ta lại không thể tranh, vì như vậy sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Dù sao ta tự có thủ đoạn khiến Ngụy Cửu Đoan đưa Thương Châu Phủ cho ngươi, đến lúc đó ngươi chỉ cần chuẩn bị cho tốt đợi tiếp nhận là được.”
Dương Lăng gật nhẹ đầu, trực tiếp làm đại lễ với Sở Hưu nói: “Đa tạ Sở đại nhân, thuộc hạ từ nay về sau xin theo Sở đại nhân ngài, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó!”
Dương Lăng cũng là người thông minh, chỉ từ chuyện hầu hạ Ngụy Cửu Đoan bao năm mà không bị hắn đuổi đi là đủ hiểu.
Giờ hắn có nhược điểm trong tay Sở Hưu, tương lai có thật sự thành tuần sát sứ thì cũng chỉ là trông coi tạm thời thay Sở Hưu. Cho nên hắn cũng nhìn rất thoáng, sau này luôn để mình đứng dưới Sở Hưu là được.
Bên ngoài là đồng liêu nhưng thực chất hắn chỉ có thể là thuộc hạ.
Sở Hưu vung tay lên nói: “Được rồi, mang hết thi thể đi rồi thông báo cho phân bộ Hình Đường. Võ giả Kiếm Vương Thành bị Quỷ Vương Tông mai phục giết chết, chúng ta tới cứu viện chậm một bước, có điều cũng kịp thời ngăn chặn lũ Quỷ Vương Tông tại đây, tiêu diệt hết bọn chúng.”
Dương Lăng ở bên cạnh gật đầu, chuyện báo cáo lại cho phân bộ Hình Đường cứ giao cho hắn là được. Trước mắt người của Kiếm Vương Thành đều đã chết, ngoại trừ người bên Sở Hưu, hắn là nhân chứng duy nhất.
Đám người nhanh chóng hành động mang thi thể trở về, đầu tiên đặt trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ thu xếp cho tốt, chờ người của phân bộ Quan Tây tới kiểm tra xác định lại, tiếp nhận thi thể này.
Dù sao người chết một bên là Kiếm Vương Thành một bên là Quỷ Vương Tông, chắc chắn cấp trên phải phái người xuống điều tra xác nhận lại.
Có điều bên này Sở Hưu vừa thu xếp xong cho những thi thể, Lâm Khai Vân lại mang theo hai đệ tử Kiếm Vương Thành tới, nhìn thi thể đám người Kiếm Vương Thành, vẻ mặt không dám tin tưởng.
“Sư huynh!”
Lâm Khai Vân nhìn thi thể Cố Giang Lưu, rống lên xót xa, hai đệ tử Kiếm Vương Thành khác hốc mắt cũng đỏ bừng, sắc mặt đau buồn.
Cố Giang Lưu và Lâm Khai Vân thật ra không cùng một sư phụ, có điều hai bên đều là đệ tử Chiến Kiếm Đường. Từ nhỏ Cố Giang Lưu đã hay chăm sóc chiếu cố cho Lâm Khai Vân. Khi còn bé lúc Lâm Khai Vân còn chưa bộc lộ thiên phú, trong số các đệ tử cũng không đáng chú ý, hơn nữa tính cách cực đoan quái gở nên thường xuyên bị người ta bắt nạt, đều là Cố Giang Lưu ra mặt bảo vệ hắn.
Sau này Cố Giang Lưu trở thành giáo đầu kiếm thuật Chiến Kiếm Đường cũng từng chỉ dạy cho hắn, tận tay giúp hắn tôi luyện kiếm kỹ.
Lần này truy sát đám Quỷ Vương Tông chỉ cần một bộ phận võ giả trong Chiến Kiếm Đường là được, Lâm Khai Vân thân là tuấn kiệt trong thế hệ trẻ tuổi Kiếm Vương Thành, thật ra không đến cũng được, chỉ cần bế quan trong tông môn là đủ.
Nhưng do lần này người cầm đầu là Cố Giang Lưu nên Lâm Khai Vân mới đi theo tới đây.
Không ngờ con đường này mình không việc gì nhưng sư huynh lại đã bất hạnh bỏ mình.
Lâm Khai Vân đột nhiên quay lại, hai mắt đỏ bừng nhìn Sở Hưu quát lớn: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Đám người Quỷ Vương Tông kia rõ ràng đã thành chó nhà có tang, sao bọn sư huynh lại chết?”
Sở Hưu ho khan một tiếng, thản nhiên đáp: “Chó nhà có tang cũng là chó dữ, cũng có răng sắc, cũng có thể cắn chết người.
Cố tiên sinh quá nôn nóng, sau khi biết nơi trú thân của đám Quỷ Vương Tông kia lại không chờ ta cùng các ngươi tới, trực tiếp động thủ. Kết quả họ trúng mai phục của đám dư nghiệt Quỷ Vương Tông kia, bị giết chết.
Khi ta dẫn người tới, người của Kiếm Vương Thành cùng một vị tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường chúng đã bị đám dư nghiệt Quỷ Vương Tông tàn sát.
May mà đám dư nghiệt Quỷ Vương Tông kia tiêu hao cũng không nhỏ, còn bị bọn Cố tiên sinh đánh trọng thương vài người. Vừa vặn ta dẫn người tới, bèn tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, cũng coi như báo thù cho Cố tiên sinh.”
Những lời Sở Hưu nói có lý do, có chứng cứ. Chỉ cần xem vết tích trên thi thể cùng vết tích giao thủ tại hiện trường là biết, quả thật là như vậy, không ai tìm ra sơ hở nào.
Chỉ có điều hai võ giả Kiếm Vương Thành kia lại cảm thấy không đúng.
Quỷ Minh của Quỷ Vương Tông đã trọng thương, đám Quỷ Vương Tông kia có mai phục thế nào cũng không giết được Cố Giang Lưu mới đúng.
Có điều không đợi bọn họ nghĩ nhiều, Lâm Khai Vân đã chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Vậy sao ngươi không đến sớm hơn? Người chết cả rồi ngươi mới xuất hiện thì còn nghĩa lý gì? Sư huynh chết cũng một phần do đám rác rưởi Quan Trung Hình Đường các ngươi!”
Lúc này trong lòng Lâm Khai Vân đã đầy bi thương phẫn nộ, đừng nói trước mặt là Sở Hưu mà hắn luôn ngứa mắt, cho dù Ngụy Cửu Đoan đến đây cũng có thể trở thành mục tiêu phát tiết của hắn.
Có điều Sở Hưu không có thói quen bị người ta mắng chửi mà không cãi lại. Sắc mặt y trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tự mình ngu ngốc dính bẫy của kẻ địch thì liên quan quái gì tới Quan Trung Hình Đường chúng ta?
Tự mình không giết được kẻ địch, ngược lại bị giết chết xong đổ lên đầu người khác, làm gì có cái lý nào như vậy?
Lâm Khai Vân, sư huynh ngươi đã chết, ngươi có thương tâm cũng tốt phẫn nộ cũng được, đi chỗ khác mà chơi. Nơi này là Quan Trung Hình Đường, không phải nơi ngươi có thể giương oai!”
Nghe xong lời này, Lâm Khai Vân lập tức bộc phát, trường kiếm rời vỏ, một luồng sáng xanh du dương lấp lánh bao phủ khắp đại sảnh.
Thanh kiếm trong tay hắn có tên Lưu Vân, nhẹ nhàng linh hoạt, có thể cảm thụ lực lượng lưu chuyển của phong vân, là cực phẩm trong bảo binh ngũ chuyển, do đại sư đúc kiếm của Thần Binh Các tự tay chế tạo.
Lúc này trường kiếm đã rời vỏ, không khí xung quanh đều như bị kiếm này xé rách, chỉ trong chớp mắt kiếm thế của Lâm Khai Vân đã xuất hiện trước mắt Sở Hưu!
Chỉ luận tốc độ, chiêu kiếm này thậm chí còn nhanh hơn Tụ Lý Thanh Long của Sở Hưu ba phần!
Dưới khoái kiếm, Sở Hưu kết thành Độc Cô Ấn, cương khí quanh người bộc phát vững như thành đồng, bất động như núi!
Trường kiếm đánh vào cương khí nhau như đánh vào một ngọn núi lớn. Cương khí nổ vang, Sở Hưu vẫn đứng nguyên không nhúc nhích còn Lâm Khai Vân không khỏi lui lại một bước. Chuyện này khiến hai mắt đỏ bừng đầy phẫn nộ của hắn thoáng hiện vẻ kinh hãi.
Chiêu kiếm của hắn có tốc độ lực lượng ra sao hắn biết rất rõ, như gió theo mây, trong số võ giả cùng cấp rất ít người có thể tiếp được. Nhưng giờ Sở Hưu cứng rắn đỡ được chiêu kiếm của hắn, trước ấn pháp kỳ quái của Sở Hưu, hắn như đối mặt với một ngọn núi lớn, không cách nào ngăn cản, không cách nào vượt qua.
Độc Cô Ấn tản đi, Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu rời vỏ, Huyết Luyện Thần Cương lấp lánh rực rỡ chiếu rọi một màu đỏ tà ác tàn nhẫn lên khắp đại sảnh.
Cương khí chém xuống, đao thế như mưa phùn liên miên bất tuyệt, rậm rạp chằng chịt phong tỏa mọi đường né tránh quanh người Lâm Khai Vân!
Võ giả Kiếm Vương Thành nổi danh về kiếm thuật, tỷ như Viêm Hà Kiếm của Cố Giang Lưu cùng Phong Hành Vân Kiếm này của Lâm Khai Vân, mượn nhờ lực lượng phong vân bộc phát ra tốc độ không gì sánh kịp.
Nhưng về mặt lực lượng cương khí, võ giả Kiếm Vương Thành mặc dù không yếu nhưng cũng chẳng mạnh. Còn Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu lại ngang cấp với Bạch Hổ Sát Thần Cương của Bạch Hổ Đường cùng Thuần Dương Cương Khí của Thuần Dương Đạo Môn.
Dưới Huyết Luyện Thần Cương, cho dù kiếm trong tay Lâm Khai Vân thi triển như nước chảy mây trôi, tốc độ có nhanh nữa cũng không phá nổi đao thế của Sở Hưu!
Nếu nói trước đó Lâm Khai Vân động thủ với Sở Hưu là trong cơn đau thương phẫn nộ muốn phát tiết, nhưng tới giờ hắn lại chỉ một lòng muốn đánh bại Sở Hưu.
Mình là người kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi của Kiếm Vương Thành, còn Sở Hưu chỉ là một kẻ tầm thường xuất thân quê mùa, may mắn lắm mới có tên trên Long Hổ Bảng.
Cả đời này hắn đã bị Phương Thất Thiếu đè ép rồi, thế nhân nhắc tới Kiếm Vương Thành chỉ biết tới Phương Thất Thiếu nào ai biết tới Lâm Khai Vân hắn?
Nhiều năm như vậy rồi, có bại bởi Phương Thất Thiếu cũng thôi, nhưng hắn không cách nào chấp nhận chuyện mình thua dưới tay một kẻ xuất thân quê mùa như Sở Hưu!
Lâm Khai Vân quát khẽ một tiếng, kiếm cương quanh người ầm ầm bộc phát, kiếm khí vô cùng sắc bén dung nhập trong gió, ngay bản thân hắn cũng hóa thành làn gió. Vô số mũi kiếm dày đặc xé rách đao thế của Sở Hưu, như cơn lốc gầm thét đánh về phía y.
Sở Hưu híp mắt, từng luồng sương mù màu đen quấn quanh tay y, một đao chém xuống như có tiếng quỷ gào ma tru vang lên, A Tỳ Địa Ngục hàng lâm, tử ý hận y tràn ngập đại sảnh.
Một tiếng nổ lớn vang lên, gió mạnh tan tác, Lưu Vân Kiếm trong tay Lâm Khai Vân trực tiếp bị chém bay, rơi xuống đất.
Đối với võ giả Kiếm Vương Thành, kiếm còn người còn, kiếm rời tay người cũng đã thua một nửa!
Sở Hưu bước tới một bước xuất chưởng đánh về phía Lâm Khai Vân, Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ thi triển, trực tiếp đánh Lâm Khai Vân lui lại vài bước, Tử Dương Ma Diễm nhập thể thiêu đốt bừng bừng.
Y lại bước tới, lần này Phật quang lấp lánh, Đại Kim Cương Luân Ấn đánh xuống, lần này Lâm Khai Vân không cách nào kiên trì, trực tiếp bị Sở Hưu đánh cho miệng phun máu tươi, bắn ngược ra ngoài.
Diễn kịch
truyenyy.com