Ma Giáo Bọn Họ - Tác giả: Yên Kỳ - Chương 5: Năm
A Nhị hắn bẩm sinh là mù đường.
Cho nên, như đã thấy hắn tới Tô Châu cũng đã là năm ngày sau.
Bạch Hoài Vân đã bị Cố Mộ Chi lẽo đẽo theo đòi đánh cờ mấy ngày nay rồi.
“Bạch đệ…”
“Không” Bạch Hoài Vân che hai tai lại
“Ta lại kể cho đệ nghe một câu chuyện”
“Chuyện gì?” Bạch Hoài Vân nghi hoặc
“Chuyện về một thiếu niên mười năm trước là kỳ thủ bất bại”
“Không nghe!!!” Bạch Hoài Vân bịt tai lại rồi lắc đầu nguầy nguậy
“Một ván nữa…”
“Không!!!”
A Nhị những tưởng gặp được thiếu chủ sẽ là một cảnh tưởng ấm áp. Tiểu thiếu chủ sẽ ôm một chiếc lò sưởi tay nho nhỏ giữa tiết mưa lành lạnh của Tô Châu, ngồi ăn mấy món ăn vặt bé bé cùng A Nhất và A Tam. Cũng không hề nghĩ tới chuyện có một “dã nam nhân” tới quấy rầy tiểu thiếu chủ như vậy.
!!!
“A Nhị!!!” Bạch Hoài Vân thấy được A Nhị liền nhào tới “Cứu ta”
“Thiếu chủ!!!”
A Nhị xuất kiếm hộ chủ, liền giao tranh với Cố Mộ Chi.
Cố Mộ Chi thấy có người tới, tất nhiên cũng tiếp chiêu.
Thật ra mà nói, ngang tài ngang sức thì không thể. Bởi vì dù như thế nào, Cố Mộ Chi cũng đã là nguyên soái thống lĩnh cả một đội quân mấy mươi vạn trấn giữ biên cương. Còn A Nhị chỉ là một hộ vệ đi theo Bạch Hoài Vân mà thôi.
Sau hơn 20 chiêu, A Nhị cũng rơi vào thế hạ phong.
Cây quạt của Cố Mộ Chi cũng gác trên cổ hắn.
“Ta có thể hỏi sư đồ của huynh được không?” Cố Mộ Chi híp mắt mỉm cười
Trong mắt Bạch Hoài Vân, Cố Mộ Chi là một người hiếu học.
Vừa mới gặp đã hỏi sư đồ.
Hôm trước cũng hỏi thầy của Bạch Hoài Vân là ai.
“Sư phụ của hắn là cha ta” Bạch Hoài Vân nghiêng đầu hỏi “Huynh muốn thọ giáo?”
“Có thể sao?” Cố Mộ Chi mỉm cười
“Đợi xong đại hội Võ Lâm thì có thể” Bạch Hoài Vân hấp háy mắt “Hắn là lúc đó cha ta cũng nhớ ta rồi”
“Thành giao”
..
…
Mưa ôm trọn cả Tô Châu vào lòng.
“Vương gia”
Một người áo đen nhảy vào phòng Cố Mộ Chi, gọi khẽ
“Miễn lễ”
“Như trong thư cấp báo, chúng ta đã gặp một toán cướp hơn một trăm tên. Cũng phát hiện ra sâu trong sào huyệt trên ngọn núi có nhốt tù nhân”
“Sau đó?”
“Chúng ta cũng phát hiện ra, nếu người già và nam tử cướp xong chúng đều xô bọn họ xuống vực cho chết. Phụ nữ thì giam giữ ở hậu viện trên núi”
“Toàn bộ bắt được đều giết?”
“Đúng vậy, cướp xong đều xô xuống vực. Số người sống gần như là không có”
“Hiện tại bây giờ như thế nào?”
“20 Người của chúng ta vẫn đang đóng ở cách đó năm dặm đường, chuyển hướng dân chúng đi hướng khác. Mọi chuyện đang chờ lệnh của ngài”
Cố Mộ Chi nghe tới vậy cũng không nói gì thêm, chỉ là đứng dậy nhìn ra cửa sổ bên cạnh có đang mở không. Sau một lúc mới nói với người áo đen rằng.
“Cầm lệnh bài đi gặp huyện lệnh nơi đó, nói hắn chuẩn bị nơi ở, thuốc men đi”
“Tuân lệnh”
Nói rồi, người áo đen biến mất, Cố Mộ Chi cũng thổi tắt đèn trong phòng mà lên đường.
..
…
“Ta nói A Nhị sao ngươi lại tới trễ vậy?” Bạch Hoài Vân hai chân đung đưa trên giường “Nếu tính theo tốc độ bình thường thì phải gặp từ 3 hôm trước rồi”
“Gặp phải cướp” – A Nhị ngồi xé bánh khoai nướng – “Cả một toán cướp”
“Gì chứ?”
“Cho nên ta dự định kính xin thiếu chủ ăn xong cái bánh nướng này, ngủ một giấc sáng mai lên đường đi cứu người”
“Cứu người?”
“Trên núi nhốt chừng mấy mươi người phụ nữ, còn người qua đường nếu là nam tử hoặc người già đều bị giết”
“Ta có đi do thám qua, bọn cướp không chỉ là võ nghệ cao cường, chúng còn là người trong một làng nữa”
“Bọn chúng cấu kết với nhau, chỉ đường cho người qua đường đi ngang núi. Rốt cục, cướp sạch sẽ chẳng còn một ai”
Bạch Hoài Vân khoé miệng vẫn còn vụn bánh, nghiêm mặt nói với A Nhị rằng – “Lên đường”
/./