Ma Đế Tái Xuất - Nhất Phi (full) - Chương 9 Đây không phải là một vận may tầm thường.
- Trang Chủ
- Ma Đế Tái Xuất - Nhất Phi (full)
- Chương 9 Đây không phải là một vận may tầm thường.
Khi hai người bước ra khỏi cửa thì trời đã tối.
Khi bọn họ tới phòng ăn, hơn mười sư huynh sư tỷ đã ngồi đợi ở phòng ăn, một nhà Tô Thiên Dịch còn chưa đến, Hướng Thiên Ca thân thiết chào hỏi các sư đệ sư muội, sắp xếp cho Tiêu Nhất Phi ngồi ở bàn cuối.
Ở đây đã có người chuẩn bị sẵn một chiếc ghế cao, Hướng Thiên Ca bảo sư đệ bên cạnh chăm sóc Tiêu Nhất Phi, sau đó ngồi xuống ghế thứ hai.
Tiêu Nhất Phi ngượng ngùng ngồi xuống chiếc ghế cao, Ma quân đời thứ nhất hiện đang ngồi trên một chiếc ghế cao dành cho trẻ con để ăn cơm, nếu nói không xấu hổ thì đúng là nói dối.
Bên cạnh Tiêu Nhất Phi là thập lục sư huynh của hắn, nhìn giống như một thanh niên tầm hai mươi tuổi, tên là Trình Viễn Hưng, lúc này đang nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với Tiêu Nhất Phi.
Những gì hắn ta nói chẳng qua là chút lời đồn quái sự, nhưng tính tình hắn ta quản giao, cách kể chuyển lại khiến người ta cảm thấy kinh ngạc và vô cùng thú vị, cho nên Tiêu Nhất Phi cũng phối hợp cổ vũ.
“Viễn Hưng, đệ thôi đi, lúc nào cũng chỉ thích khoe khoang, với bản lĩnh của đệ thì làm gì mà gặp được Bích Nhãn Kim Tinh Viên, chắc chắn đệ chưa từng gặp qua. Tiểu sư đệ, đệ đừng tin tên nhóc này!”, một thiếu niên xấu xí ngồi ở đối diện nhịn không được mà nói.
Các sư huynh sư tỷ nghe vậy đều bật cười, người này chính là Tô Minh Viễn, thập tứ sư huynh, thích nhất là gây sự với Trình Viễn Hưng.
Trình Viễn Hưng đỏ mặt, ồn ào với sư huynh một lúc, Tiêu Nhất Phi cũng nhân cơ hội này mà đi làm quen với các vị sư huynh khác, Tiêu Nhất Phi cuối cùng cũng trở về đại gia đình Vô Nhai Điện lần nữa.
Một lúc sau, Tô Thiên Dịch bước vào trước, phía sau là Lâm Tử Vận và Tô Diệu Tình đang ôm một con mèo trắng.
Theo sau là bốn thị nữ xinh đẹp còn trẻ, chỉ khoảng mười sáu tuổi, mặc y phục đủ màu, thị nữ của Lâm Tử Vận không phải là người của Vấn Thiên Tông cho nên cũng không ăn mặc theo quy củ.
Đây đều là những thị nữ đảm trách việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của gia đình Tô Thiên Dịch, họ là những thị nữ bồi giá theo Lâm Tử Vận từ phủ Lạc Thư đến đây.
Các đệ tử vội vàng đứng dậy chào, Tô Thiên Dịch nhẹ nhàng gật đầu, ừ một tiếng rồi đi đến ghế chủ tọa ngồi xuống, Lâm Tử Vận ngồi xuống bên cạnh ông ta, còn Tô Diệu Tình thì ngồi trên ghế cao của trẻ em, giao con mèo trắng trên tay cho thị nữ đang đi theo sau.
Lâm Tử Vận dặn dò đệ tử tạp dịch bên cạnh, rất nhanh sau đó, đệ tử tạp dịch đã bưng đồ ăn lên bàn, chỉ thấy đủ loại đích linh quả, rượu trái cây thơm, đủ loại thịt, linh khí tràn ngập khiến món ăn càng thêm thơm ngon.
“Được rồi, nếu mọi người đã có mặt đầy đủ thì chúng ta bắt đầu ăn cơm”, Tô Thiên Dịch phất tay nói.
Trong bữa ăn Tô Thiên Dịch hỏi thăm từng đệ tử về việc tu luyện của họ, các sư huynh sư tỷ cũng nhân cơ hội hỏi một số vấn đề về việc tu luyện của họ, Tô Thiên Dịch trả lời từng câu một, sau đó động viên mọi người.
Trong bữa ăn Tô Thiên Dịch cũng hỏi thăm ngắn gọn về tình hình của Tiêu Nhất Phi, dặn dò hắn phải chăm chỉ thật thà, còn động viên hắn phải cố gắng. Tiêu Nhât Phi tất nhiên là nhanh chóng vâng dạ.
Lâm Tử Vận nhìn thấy bộ dáng khúm núm của Tiêu Nhất Phi, lại nhìn thấy nước da vàng vọt do suy dinh dưỡng lâu ngày của hắn thì cũng cảm thấy thương xót cho hoàn cảnh của hắn, có lẽ vì cũng có con cho nên tình mẫu tử của bà ấy lại dâng trào.
Bà ấy đột nhiên nói với Tô Thiên Dịch: “Không dễ đâu, huynh xem Nhất Phi bây giờ vẫn còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn. Hay là sau này chúng ta cứ ăn cơm cùng nhau đi, chẳng qua chỉ thêm một đôi đũa một cái bát, chúng ta cũng tiện chăm sóc cho thằng bé”.
Tô Thiên Dịch nghe được lời này thì có chút ngượng ngùng, không phải chỉ là chuyện một cái bát một đôi đũa, mà thật ra ông ta cũng không thích đứa đệ tử này lắm, nhưng lại không thể chọc giận vợ mình, cho nên chỉ đành phải ủ rũ đồng ý.
Lâm Tử Vận thấy vậy thì mỉm cười rạng rỡ nói với Tiêu Nhất Phi: “Nhất Phi, còn không mau tạ ơn sư phụ?”
Tiêu Nhất Phi vội vàng nói: “Tạ ơn sư phụ, tạ ơn nương. Đại ân đại đức của sư phụ sư nương, đệ tử cả đời không quên”.
Lâm Tử Vận lắc đầu nói: “Chuyện này mà đại ân đại đức cái gì, ngươi ở một mình, ăn uống sinh hoạt không thuận tiện lắm, ta sẽ sắp xếp thị nữ qua lo việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày cho ngươi”.
“Đệ tử từ nhỏ đã làm việc nhà, có thể tự lo liệu được cho bản thân”, Tiêu Nhất Phi giật mình, hắn đang giữ nhiều bí mật, thấy việc này không ổn liền vội vàng từ chối.
Nhưng Lâm Tử Vận vẫn không hề đổi ý: “Một đứa trẻ như ngươi sao có thể tự lo liệu cho bản thân được? Hơn nữa ngươi cũng nên dành ra nhiều thời gian để tu luyện”.
Tiêu Nhất Phi không thể từ chối, vì vậy không còn cách nào khác ngoài tạ ơn. Bản thân Tiêu Nhất Phi có rất nhiều bí mật, thật sự không tiện có thêm người chắm sóc. Hắn còn muốn vùng vẫy thêm một chút nhưng tình hình vẫn không thay đổi.
Tất cả đệ tử nghe được lời này đều vô cùng chấn động, loại đãi ngộ này các đệ tử chân truyền khác chưa từng có được, phải biết, cho dù đệ tử chưa tách ra núi khác ở riêng nhưng bọn họ cũng đều có tiểu viện riêng, việc ăn uống cũng đều có đệ tử tạp dịch chuyên môn nấu nướng cho.
Tuy nhiên, do số lượng nữ đệ tử ít và Lâm Tử Vận không thích đệ tử của mình có quan hệ nam nữ lăng nhăng nên hầu như tất cả nữ đệ tử tạp dịch đều ở trên đỉnh núi cao nhất, đệ tử phục vụ đều là nam đệ tử tạp dịch.
Có lẽ do Tiêu Nhất Phi là trẻ con, bà ấy không coi hắn là đàn ông nên mới tặng cho hắn một thị nữ.
Điều khiến các đệ tử khác hâm mộ nhất là, các đệ tử khác chỉ có thể ăn cơm cùng sư phụ sư nương mỗi tuần một lần và xin lời khuyên của vợ chồng sư phụ về một số vấn đề tu hành trong phòng ăn.
Cơm canh ở đây tất nhiên không tầm thường, để bồi dưỡng khí lực cho Tô Diệu Tình, Tô Thiên Dịch đã bỏ ra rất nhiều tiền, thịt trên bàn tất nhiên đều không phải là món thịt tầm thường.
Ngược lại, Tiêu Nhất Phi dựa vào hào quang của Tô Diệu Tình, mỗi ngày đều được cùng cả nhà Tô Thiên Dịch ăn cơm ba lần, đồ ăn hắn được ăn đều là thiên tài địa bảo, làm sao có thể không khiến cho người ta ghen tị.
Đây không phải là một vận may tầm thường.
Sau vài câu chuyện, mọi người tiếp tục ăn uống, trò chuyện và cười đùa, sư huynh sư tỷ hòa thuận, còn trêu ghẹo nhau, khung cảnh rất náo nhiệt.
Sau bữa ăn, Tiêu Nhất Phi tạm biệt tất cả các sư huynh sư tỷ rồi trở về tiểu viện Hối Tinh quen thuộc.
Tiêu Nhất Phi cảm thấy nơi này quen thuộc đến lạ thường, một khoảng sân nhỏ bên trái có cây thanh tùng, bên phải có trồng hàng trúc cao. Đây chính là nhà của hắn ở Vô Nhai Điện.
Trong sân nhỏ lát đá, hai bên là bãi cỏ, gió đêm thổi qua, lá trúc nhẹ nhàng đung đưa, thoang thoảng mùi cỏ xanh thơm truyền đến, rất là thanh tịnh.
Bốn phía im lặng, mơ hồ có tiếng côn trùng không biết từ nơi nào truyền đến, trầm thấp da diết, ánh trăng như nước bao phủ cơ thể hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy những ngôi sao lấm tấm và mặt trăng trên bầu trời, ngời ngời sáng tỏ.
Kiếp trước hắn là một đệ tử bình thường của Vấn Thiên Tông, nhưng lại bị vu cho tội danh giết sư phụ, phản bội tông môn, bất lực nhìn sư tỷ mình thầm thích thành hôn. Hắn mang theo nỗi ô nhục chạy trốn khỏi thiên hạ, cuối cùng thánh nữ ma giáo Lâm Thanh Nghiên yêu hắn cũng vì hắn mà chết.
Hắn đã cùng đường, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gia nhập Ma giáo, để trở thành Ma quân đời thứ nhất, hắn đã dùng đủ mọi thủ đoạn tồi tệ, gây sóng gió khắp nơi.
Tuy nhiên, vận mệnh trêu đùa, trong quá trình gây sóng gió khắp nơi, hắn cùng với thiên chi kiêu nữ Liễu Sương Yên của Phi Tuyết Điện Vấn Thiên Tông đã phải lòng nhau, cả hai còn ước định dắt tay quy ẩn, không màng thế sự.
Tiêu Nhất Phi vốn định quy y nương nhờ Phật môn, dùng Vô Tướng Tâm Kinh tẩy đi ma tính, cùng Liễu Sương Yên dắt tay quy ẩn, Thần Tăng Tuệ Tâm thấy hắn thành tâm sám hối liền tốt bụng cho phép hắn vào chùa tu tập và truyền cho hắn Vô Tướng Tâm Kinh.
Nhưng vận mệnh không tha cho hắn, một lần nữa bánh xe vận mệnh bị bàn tay đen đẩy đi, Thần Tăng chết không rõ nguyên nhân, lại một lần nữa hắn phải mang tội trốn chạy, sự nản lòng thoái chí khiến cho hắn đâm lao phải theo lao, dứt khoát phát động đại chiến chính tà lần thứ tư. Hắn muốn tìm ra kẻ đã hạ độc thủ nhưng vô ích.
Cũng may Liễu Sương Yên từ đầu đến cuối đều tin tưởng hắn trong sạch, có được giai nhân tin tưởng mình như vậy, hắn không thể đòi hỏi gì hơn nữa, Tiêu Nhất Phi cảm thấy mọi thứ còn lại chỉ là mây mù, khiến cho hắn vô cùng chán ghét.
Bởi vậy, hắn giả chết thoát thân, ẩn cư bên cạnh Vấn Thiên Tông, chỉ chờ Liễu Sương Yên lo liệu xong mọi việc, hai người liền rời khỏi chốn Tiên, từ nay về sau đôi uyên ương không còn quan tâm gì đến nơi này nữa.
Nhưng tạo hóa trêu người, hắn phát hiện linh hồn của Lâm Thanh Nghiên lại bị điều khiển bởi bàn tay đen, vì muốn cứu đối phương thoát khỏi sự khống chế của bàn tay đen, hắn đã dứt khoát tự nổ mình.
Vốn tưởng rằng một kiếp đã kết thúc, nhưng không ngờ ông trời lại cho hắn một cơ hội tái sinh, kiếp này nếu như đã tiến vào Vấn Thiên Tông, hắn quyết tâm tìm ra bàn tay đằng sau đang thao túng cuộc đời mình.
“Mặc kệ vì sao ta có thể trở về quá khứ, nhưng bây giờ ta đã trở lại, ta sẽ không để những chuyện không nên xảy ra, kiếp này ta muốn khống chế vận mệnh của mình!”
Hắn cúi đầu tâm niệm một câu, như thể đang nói với chính mình, cũng như thể đang thề với trời.