Ma Đế Tái Xuất - Nhất Phi (full) - Chương 8 “Sư huynh, đừng giễu cợt ta”.
Nói thật, kiếp trước hắn nhập môn muộn hai mươi năm, lúc đó Tô Diệu Tình đã là mỹ nhân tuyệt sắc, hắn cũng bị Tô Diệu Tình thu hút, có tình cảm với nàng ta một thời gian.
Gặp lại giai nhân thuở nhỏ, trong lòng hắn lại nảy sinh nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng hắn vẫn nghiêm trang chắp tay cười nói: “Tiêu Nhất Phi bái kiến sư tỷ”.
“Ha”, Tô Diệu Tình cảm thấy như phát hiện ra bảo bối, nàng ta vốn định bảo Tiêu Nhất Phi gọi mình là sư tỷ, không ngờ tiểu tử ngốc này lại thông minh như vậy, thế là nàng ta liền vui vẻ nói với Lâm Tử Vận: “Mẹ, con cũng trở thành sư tỷ rồi!”
Mấy vị sư huynh sư tỷ không khỏi bật cười, Tiêu Nhất Phi cũng cười theo.
Tô Diệu Tình luôn được xếp ở vị trí cuối cùng trong Vô Nhai Điện, tuy các sư huynh sư tỷ khác cực kỳ bảo vệ nàng ta, nhưng tuổi tác giữa bọn họ quá chênh lệch, về phần đệ tử tạp dịch và đệ tử tái truyền, thân là tiểu công chúa, nàng ta tất nhiên sẽ coi thường bọn họ.
“Ngoan, tiểu sư đệ, sau này nhất định phải nghe lời sư tỷ nghe không?”, Tô Diệu Tình vui vẻ nói.
Tiêu Nhất Phi đáp lại: “Vâng thưa sư tỷ!”
“Không được làm loạn”, Lâm Tử Vận kéo con gái mình lại nói.
Sau đó nàng ta lại nói với Hướng Thiên Ca: “Thiên Ca, tiểu sư đệ của ngươi còn nhỏ, ngươi cùng Tình Nhi học chung một lớp, hắn nhập môn muộn, có thể có chút khó khăn, ngươi nên quan tâm chăm sóc hắn nhiều hơn một chút”.
Hướng Thiên Ca cung kính nói: “Vâng”.
Bên cạnh hắn còn có khoảng mười đệ tử chân truyền lần lượt tiến lên giới thiệu mình với Tiêu Nhất Phi, tính cả Tô Thiên Dịch và Tiêu Nhất Phi thì có tổng cộng mười tám đệ tử chân truyền.
Trong đó có ba người đã đi ra ngoài, hiện tại bao gồm cả Tiêu Nhất Phi thì ở trong Vô Nhai Điện chỉ có mười lăm người, mà Tô Diệu Tình cũng là một trong những đệ tử chân truyền như Tô Thiên Dịch. Hiện giờ ở đây cũng chỉ có Tiêu Nhất Phi, Tô Diệu Tình cùng bảy vị sư huynh khác đã nhập môn vài thập kỷ mà vẫn chưa đủ tư cách để trở thành phong chủ.
Mà chín người này vừa hay lại có đủ tư cách tham gia Đại Hội Võ Thuật Thất Mạch giải đấu sáu mươi năm, về phần mấy người Hướng Thiên Ca đã tu đạo hơn trăm năm thì sẽ tham dự giải đấu trăm năm.
Là người đã sống qua 2 kiếp, Tiêu Nhất Phi đương nhiên rất quen thuộc với các đệ tử của Tô Thiên Dịch, hắn đã từng gặp tất cả bọn họ, một trong số họ là một người có vẻ ngoài hơn bảy mươi tuổi, chính là nhị sư huynh của Tiêu Nhất Phi, đạo nhân Linh Hư, vẻ ngoài của ông ta trông còn già dặn hơn cả sư phụ Tô Thiên Dịch.
Linh Hư có bộ dáng tiên phong đạo cốt, nói ông ta là Vô Nhai điện chủ thì chỉ sợ cũng sẽ có rất nhiều người tin. Ông ta là một người tốt bụng, tu đạo muộn nhưng có thiên tư cực cao, hiện giờ chính là cao thủ Nguyên Anh Hậu Kỳ, ngang hàng với Hướng Thiên Ca.
Trong đó còn có một nam tử sắc mặt âm lãnh cùng một nữ tử áo đỏ khiến cho Tiêu Nhất Phi bị ấn tượng sâu sắc. Nam tử có sắc mặt âm lãnh là tam sư huynh Cống Thiên Vũ của Tiêu Nhất Phi, tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ.
Nữ tử áo đỏ là tứ sư tỷ Cư Ấu San, dung mạo bình thường, cũng có thể coi là có chút ngọt ngào, tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ, rất thân thiết với Tô Diệu Tình, sau này kết thành một đôi đạo lữ với tam sư huynh.
Bốn người này đều là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh trong số các đệ tử của Vô Nhai Điện, trong bốn người này có một kẻ phản bội, chính là kẻ đã dẫn đến sự sụp đổ của Vô Nhai Điện.
Tiêu Nhất Phi kiếp trước chưa thể điều tra ra là kẻ nào, hiện tại hắn cẩn thận quan sát mấy người, lại không tìm ra được manh mối gì.
Người mạnh mẽ to lớn nhất, ngũ sư huynh của Tiêu Nhất Phi, chân nhân Trình Hồng, am hiểu luyện khí,… có thể không đề cập tới.
“Thiên Ca, Nhất Phi vẫn còn nhỏ, đang là thời điểm tích lũy khí lực. Hãy sắp xếp cho thằng bé sống ở tiểu viện Hồi Tinh trên đỉnh núi chính. Ngươi có thể đưa nó đến tiểu viện Hối Tinh trước, thay y phục rồi ra ăn cơm với mọi người”.
Lâm Tử Vận dặn dò sau khi Tiêu Nhất Phi gặp hết các sư huynh sư tỷ của mình.
Lâm Tử Vận dặn dò qua một lượt, sau đó yêu cầu tất cả các đệ tử ở lại ăn cơm cùng nhau để chào mừng Tiêu Nhất Phi nhập môn.
Sau đó Hướng Thiên Ca nhận lệnh dẫn Tiêu Nhất Phi về nơi mình ở, Hướng Thiên Ca gật đầu, sải bước dài dẫn theo Tiêu Nhất Phi, sau khi rời khỏi cửa điền liền đi thẳng đến hậu viện. Dọc đường đi, hắn ta giới thiệu nhiều tiểu viện khác nhau cho Tiêu Nhất Phi.
Hướng Thiên Ca cười nói: “Nhất Phi, chúng ta cứ thong thả trở về, ta giúp đệ làm quen đường đi, từ nay về sau đệ phải tự đi một mình. Nhân tiện ta cũng sẽ nói cho để biết về môn quy và cấm kị”.
Tiêu Nhất Phi gật đầu đồng ý, hắn đã sống ở đây rất lâu cho nên tất nhiên cũng biết hậu viện này chính là nơi ở của Tô Thiên Dịch và các đệ tử, một khu vực vô cùng rộng lớn với nhiều đình đài lầu các, dọc theo đường đi còn có chạm khắc rồng phượng.
Hậu viện rộng lớn đến mức có thể khiến cho hoàng đế phàm trần phải xấu hổ, nó còn bộc phát ra một loại khí tức xuất trần không có ở hoàng cung phàm trần, hòa quyện vô cùng tuyệt vời.
Một nhà Tô Thiên Dịch sống giữa Ngộ Đạo Uyển, nơi ở của Tiêu Nhất Phi thì không khác gì kiếp trước, nhưng lần này hắn đã chuyển đến đây sớm hai mươi năm, ở trong một tiểu viện cạnh Ngộ Đạo Uyển.
Tiểu viện không lớn, xây ba tầng tiểu lâu, trước viện có hòn non bộ nước chảy quanh, trong vườn trồng một cây thanh tùng và không ít trúc.
Bởi vì trong tiểu viện có bày trận pháp, ban đêm sẽ có nhật nguyệt tinh quang rơi vào trong viện, có chút hữu ích đối với việc tu hành. Bởi vậy nơi này mới được gọi là tiểu viện Hối Tinh, nó vốn là nơi ở của Hướng Thiên Ca, nhưng từ khi hắn có tư cách tách ra một đỉnh núi mới thì đã sống một mình, từ đó nơi này bỏ trông không có ai ở.
Lúc này trời đã chạng vạng, mặt trời đã lặn về hướng tây, ánh hoàng hôn đang chiếu sáng bầu trời. Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào Vô Nhai Điện, một lớn một nhỏ chậm rãi đi vào trong viện.
Tiêu Nhất Phi nghe giọng nói vừa ấm áp vừa quen thuộc của Hướng Thiên Ca, nhìn thân hình to lớn của Hướng Thiên Ca trước mặt, bản thân đi theo phía sau, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Hướng Thiên Ca dẫn theo Tiêu Nhất Phi trở lại tiểu viện Hối Tinh, trên đường đi, hắn ta dùng bùa đưa tin yêu cầu đệ tử tạp dịch mang đồng phục đệ tử và thẻ bài thân phận của Tiêu Nhất Phi đến phòng, lúc này đã có một đệ tử tạp dịch đợi sẵn.
Hướng Thiên Ca làm việc lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ, bởi vậy mới có thể chiếm được lòng tin của phu thê Tô Thiên Dịch.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Hướng Thiên Ca ngồi ở sảnh tầng một trong viện chờ đợi, trong khi Tiêu Nhất Phi lên tầng trên thay y phục.
Một lúc sau, Tiêu Nhất Phi đội một chiếc mũ ngọc, mặc y bào màu trắng cùng áo choàng màu lam dài, đeo thắt lưng ngọc, trên thắt lưng có treo một tấm ngọc màu lục lam. Y phục của hắn trông giống như của Hướng Thiên Ca, nhưng có kích thước nhỏ hơn.
Các đệ tử của Vấn Thiên Tông có chế độ tôn ti trật tự vô cùng nghiêm ngặt, nói chung, thân phận có thể được xác định ngay từ y phục họ mặc, các đệ tử tạp dịch mặc áo choàng dài màu xám, các đệ tử bình thường mặc áo choàng dài màu vàng, các đệ tử tái truyền mặc áo choàng dài màu tím.
Mà đệ tử chân truyền thì sẽ mặc áo choàng dài màu lam nhạt. Đối với y phục bên trong thì không có yêu cầu bắt buộc, nhưng hầu hết đệ tử Vấn Thiên Tông đều thích mặc y phục trắng bên trong.
“Sư đệ Nhất Phi quả nhiên tuấn tú lịch sự, mặc y phục của Vấn Thiên Tông quả thực tuấn lãng phi phàm, khi lớn lên chắc chắn sẽ còn tuấn tú hơn nữa”, Hướng Thiên Ca cẩn thận nhìn hắn rồi cười nói.
Tiêu Nhất Phi sờ mũi, lúng túng nói: “Sư huynh, đừng giễu cợt ta”.
Hướng Thiên Ca thân thiết vỗ vai hắn, nói: “Đi, sư huynh dẫn đệ đến phòng ăn cùng sư phụ sư nương dùng bữa. Đệ không biết đâu, thức ăn đều rất quý, sư nương vì tiểu sư muội mà nấu đủ thứ thiên tài địa bảo, vô cùng hữu ích đối với việc tu hành!”
Sau đó hắn còn nói: “Điều quan trọng là còn rất ngon nữa! Ngon đến mức khiến cho mấy sư huynh thèm rỏ dãi. Đáng tiếc mỗi tuần cũng chỉ có thể cùng sư phụ, sư nương ăn cơm một lần”, Hướng Thiên Ca vẫn luôn gần gữi như vậy, khiến cho người khác cảm thấy rất yêu thích.
———-