Ma Đế Tái Xuất - Nhất Phi (full) - Chương 10 "Làm gì có chuyện đó, đệ đừng nói bậy!"
- Trang Chủ
- Ma Đế Tái Xuất - Nhất Phi (full)
- Chương 10 "Làm gì có chuyện đó, đệ đừng nói bậy!"
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Tiêu Nhất Phi quay đầu lại nhìn ra ngoài viện, chỉ thấy một nữ nhân mặc áo xám đang đứng ngoài cửa.
Nữ nhân này khoảng mười tám, mười chín tuổi, tuy y phục của nàng ta đơn giản nhưng không thể che giấu khuôn mặt xinh đẹp, là một mỹ nhân hiếm có. Khi thấy hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng ta liền cúi đầu hành lễ nói:
“Bái kiến Tiêu thiếu gia, phu nhân sai nô tỳ đến hầu hạ thiếu gia. Nô tỳ tên là Liên Nguyệt, người cứ gọi nô tỳ là Tiểu Nguyệt”.
Tiêu Nhất Phi cười khổ một tiếng, nói: “Tiểu Nguyệt tỷ tỷ không cần khách khí, ta không phải thiếu gia, tỷ gọi ta Nhất Phi là được rồi. Sư nương đưa tỷ đến đây chăm sóc việc ăn uống và sinh hoạt của ta, ta thật sự từ chối không được, về sau phải làm phiền Tiểu Nguyệt tỷ tỷ rồi”.
“Hầu hạ Nhất Phi thiếu gia vốn là bổn phận của nô tỳ”, nghe thấy giọng điệu hiền lành của hắn, tảng đá trong lòng Tiểu Nguyệt như được tháo xuống.
Nàng ta vốn là công chúa của một vương triều phàm trần, tên là Liên Nguyệt, vì mẫu thân của nàng ta không muốn nàng ta bị lôi vào chuyện chính trị cho nên đã nỗ lực rất nhiều để nàng ta trở thành đệ tử tạp dịch của phủ Lạc Thư.
Từ khi còn nhỏ, nàng ta đã đi theo Lâm Tử Vận vào Vấn Thiên Tông, hầu hạ một nhà Tô Thiên Dịch, do Lâm Tử Vận cực kỳ nhân hậu cho nên thị nữ các nàng cũng được sống thoải mái.
Hôm nay tự nhiên nàng lại bị ban cho một đệ tử chân truyền mới làm thị nữ, lúc đầu nàng cảm thấy rất sốc, còn cho rằng mình đã làm gì sai.
Hay là do đệ tử chân truyền mới có điểm gì đó bất phàm đến mức xứng đáng nhận được sự quan tâm của phu nhân của mình? Muốn dùng sắc mê hoặc người?
Vốn hiểu lầm ý tứ của Lâm Tử Vận khi đưa mỹ nhân như nàng ta đến đây, cho nên trong lòng nàng ta cảm thấy rất bất ổn.
Khi nhìn thấy hóa ra chỉ là một cậu bé khoảng mười tuổi thì nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, về sau tỷ sống ở phòng tầng một đi, ta sống ở tầng 3, có chuyện gì thì tỷ cứ lên trên tầng 3 tìm ta. Tỷ đi sắp xếp phòng trước đi”, Tiêu Nhất Phi không biết nàng ta đang nghĩ gì liền phất tay áo nói.
Tiểu Nguyệt nhận lệnh, liền cúi đầu bước vào dọn dẹp phòng mình.
Tiêu Nhất Phi nhìn theo bóng lưng của nàng ta, mỉm cười một mình, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, xoay người đi về căn phòng trên tầng ba, ngồi khoanh chân tự vận khí, hấp thu thiên địa linh khí.
Nếu Hướng Thiên Ca và Tô Thiên Dịch nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ kích động, dù sao thì ở thời điểm này vẫn chưa có ai truyền thụ cho Tiêu Nhất Phi pháp quyết của Vấn Thiên Tông.
Nhưng Tiêu Nhất Phi biết, ở kiếp trước thì sau khi màn đêm buông xuống sẽ chẳng có ai đến tiểu viện của hắn, cũng không biết Tiểu Nguyệt này có tính cách như thế nào.
Nhưng đã có thể trở thành thị nữ của Lâm Tử Vận thì chắc cũng là người biết phân nặng nhẹ, sẽ không vô duyên vô cớ đẩy cửa phòng của hắn, cho nên hắn cũng không cần phải kiêng dè quá nhiều. Hắn phải bắt đầu tu luyện càng sớm càng tốt.
Hắn không muốn lãng phí thêm nhiều thời gian. Cho dù hắn muốn làm gì thì thứ quan trọng nhất vẫn là thực lực, không có thực lực thì chỉ có thể phẫn nộ một cách vô ích.
Lúc này Vô Tướng Tâm Kinh, Vấn Thiên Cửu Quyển, Tinh Thần Chân Giải lần lượt lướt qua trong đầu hắn, hắn đang kết hợp giữa Tinh Thần Chân Giải và Vấn Thiên Cửu Quyển, lại dùng Vô Tướng Tâm Kinh điều hòa những điểm bất đồng giữa Vấn Thiên Cửu Quyển và Tinh Thần Chân Giải.
Mặc dù tập trung vào một con đường tu luyện sẽ tiến bộ nhanh hơn, nhưng Tiêu Nhất Phi có kinh nghiệm từ tiền kiếp, biết việc tu luyện song song tuy rằng tiến bộ chậm hơn nhưng sức chịu đựng của hắn sẽ dần dần mạnh hơn rất nhiều.
Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, in bóng cây xuống, bóng cây đung đưa, lặng yên tĩnh lặng, trong phòng có một thiếu niên đang nhắm mắt tu luyện, khuôn mặt vô bi vô hỉ.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Nhất Phi tu luyện suốt đêm cuối cùng mới mở mắt ra. Trải qua một đêm tu luyện, bản thân chỉ có thể cảm nhận được chút linh khí mỏng manh, ngay cả dẫn khí nhập thể hắn cũng không làm được. Hắn lắc đầu, đã biết thiên tư của mình thật sự quá kém.
Tiểu Nguyệt đã thức dậy từ sớm, Tiêu Nhất Phi mỉm cười chào hỏi, Tiểu Nguyệt vội vàng đi lấy nước, Tiêu Nhất Phi rửa mặt xong liền mở cửa đứng trong sân kéo dãn gân cốt suốt đêm bất động.
Mặc dù đã quen với việc tu luyện nhưng thân thể của hắn trải qua một đêm bất động vẫn cảm thấy rất đau nhức.
Một lúc sau, hắn nghe thấy tiếng động lớn, sau đó liền nhìn thấy một con tuyết sư cao hơn một thước chạy vào trước, phía sau tuyết sư Tô Diệu Tình mặc áo bào trắng bó sát đang thong dong chạy vào theo.
Nhìn thấy Tiêu Nhất Phi vận động gân cốt trong sân, Tô Diệu Tình rõ ràng ngây ra một lúc, sau đó giật mình nói: “A! Đệ đã dậy rồi sao, ta còn đang muốn đem Tiểu Bạch tới đây…”
Nói đến một nửa, cô bé đột nhiên ngừng nói, Tiêu Nhất Phi nhìn con tuyết sư kia, biết nó chính là con mèo nhỏ mà Tô Diệu Tình hay ôm trong lòng, nay gặp nó trong thân hình khổng lồ, răng nanh sắc bén, lông lá toàn thân dựng đứng trông rất hung ác.
Nhìn thấy bộ dáng giật mình của Tô Diệu Tình, hắn không khỏi bật cười nói: “Tỷ đang suy nghĩ cái gì vậy? Sư tỷ, chẳng lẽ là mới sáng sớm tỷ lại định mang theo tuyết sư khổng lồ đến hù dọa đệ sao?”
“Làm gì có chuyện đó, đệ đừng nói bậy!”, Tô Diệu Tình đỏ mặt, cố ngụy biện khi suy nghĩ của mình bị vạch trần.
Sau đó đột nhiên cô bé lại chuyển sang sắc mặt nghiêm nghị, lớn tiếng nói: “Là ta sợ đệ ngủ quên cho nên mới tới đây đánh thức đệ. Ta cùng với đệ lên núi đốn trúc, mau lên, đừng lãng phí thời gian nữa”.
Tiêu Nhất Phi thấy vậy vội vàng đáp lại: “Đệ sẵn sàng rồi, chúng ta đi thôi sư tỷ”. Sau đó, hắn bước đến gần con tuyết sư và chạm vào đầu nó, khiến con tuyết sư nhe răng trợn mắt, lại không dám cắn Tiêu Nhất Phi.
Tiêu Nhất Phi lắc đầu, con mèo chết này vẫn bài xích người lạ như trước.
Thấy Tiểu Bạch không dọa được Tiêu Nhất Phi, Tô Diệu Tình tức giận hô lớn một tiếng: “Nhận lấy”. Nói đoạn, cô bé ném một chiếc rìu tới.
Tiêu Nhất Phi cầm nó bằng cả hai tay, thấy đó là một chiếc rìu bình thường, khá nặng tay, nhưng khi di chuyển thì cũng có chút thuận tay.
Chuẩn bị xong, Tô Diệu Tình phất tay, Tiểu Bạch nhào vào trong lòng cô bé, giữa không trung hóa thành một con mèo trắng như tuyết rơi vào trong lòng cô bé, Tô Diệu Tình ôm theo Tiểu Bạch đi trước.
Tiêu Nhất Phi cùng Tô Diệu Tình đi ra khỏi phòng, thấy sắc trời vẫn còn sớm, đi ra hành lang gấp khúc nhìn về phía sau núi, phía xa vẫn còn sương mù phiêu đãng trên núi.
Hai người một mèo cùng nhau đi thẳng về ngọn núi phía sau Vô Nhai Điện.
Con đường khá xa, khi hai người đi trên đường, thân hình nhỏ xinh trắng như tuyết của Tô Diệu Tình vô cùng nhanh nhẹn.
Lại càng không cần nói đến Tiểu Bạch, nó chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng chui vào mấy bụi cây ven đường, cũng không biết làm cái gì mà trông rất hoạt bát, hưng phấn.
Tiêu Nhất Phi nhìn thấy bộ dáng Tô Diệu Tình sôi nổi nhảy nhót liền có chút đăm chiêu, một sư tỷ ngây thơ khả ái, lại còn có dung mạo xinh đẹp như thế, làm gì có thiếu niên nào không yêu thích chứ?
Năm xưa chính hắn cũng rất ái mộ sư tỷ của mình, nhưng do thân phận cùng thiên phú thấp kém cho nên kiếp trước hắn vô cùng tự ti, tự biết bản thân không xứng với sư tỷ, cho nên đã đem sự ái mộ đó chôn sâu tận đáy lòng, chưa từng nói ra.
Chỉ sợ đến cuối cùng thì Tô Diệu Tình cũng không hề biết sư đệ ngốc của mình đã từng ái mộ mình.
Sau đó, Tô Diệu Tình gặp được Huyền Dịch phong hoa tuyệt đại, hai người nhất kiến chung tình, cuối cùng, tuy rằng mang danh liên hôn nhưng mối tình của họ cũng đã trở thành một giai thoại.
Trong bữa tiệc đính hôn, người sư đệ tan nát cõi lòng, ngoại trừ sư nương nhìn ra sự ảm đạm của hắn và khuyên nhủ hắn thì cũng không còn ai để ý đến.
Tiêu Nhất Phi không còn là tiểu tử ngốc nghếch không biết vận khí ở kiếp trước nữa, hắn lặng lẽ vận chuyển Vấn Thiên Cửu Quyển để điều hòa khí tức trên đường đi, mặc dù vẫn khá khó khăn nhưng ít nhất hắn đã không hoàn toàn vô lực như kiếp trước nữa.
Tô Diệu Tình đi phía trước, thấy hắn có thể thoải mái di chuyển, thong dong không mệt, cô bé hừ một tiếng, bước chân càng nhanh hơn.
Tiêu Nhất Phi cười khổ một tiếng, tại sao trước đây hắn không nhận ra sư tỷ của mình lại tinh ranh như vậy? Hắn phải tăng tốc độ để bắt kịp, vốn vận khí đã có chút khó khăn nên khi hắn tăng tốc thì hơi thở của hắn nhất thời trở nên gấp gáp.
Tô Diệu Tình ở phía trước nghe được tiếng thở gấp của hắn thì mỉm cười đắc ý, tốc độ lại trở nên nhanh hơn.
———-