Ma Đạo Tổ Sư] Truy Lăng Nguyên Sang Văn Tập - Diệp Lục Tử Thư Sinh - Chương 9: Hóa miêu 4
- Trang Chủ
- Ma Đạo Tổ Sư] Truy Lăng Nguyên Sang Văn Tập - Diệp Lục Tử Thư Sinh
- Chương 9: Hóa miêu 4
Kim Lăng đã gặp lại Giang Trừng, không còn vẻ phong trần tuấn lãng như trước, người gầy đi rất nhiều, mắt đỏ ngầu, cực kì tiều tụy, nhưng dù vậy ngày qua ngày vẫn cố chấp dẫn một đội tu sĩ đi tìm hắn.
Lam Hi Thần cũng phái một đội tu sĩ Lam gia giúp họ tìm kiếm.
Nếu muốn trừ bỏ yêu khí trong cơ thể Kim Lăng thì nhất định phải nhờ Ngụy Vô Tiện hỗ trợ.
Trong mấy ngày này, nhân lúc Lam Tư Truy đến lớp học buổi sáng, Kim Lăng sẽ lẻn đến sau núi tìm Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện sẽ dùng mấy lá bùa bọc hắn kín mít lại, rồi dùng quỷ sáo Trần Tình thổi ra một khúc nhạc, nhưng không phải là kiểu giai điệu thê lương gay gắt như khi triệu hoán hung thi, mà là một khúc nhạc vô cùng nhẹ nhàng và yên bình.
Sau vài lần, Kim Lăng thật sự cảm thấy áp lực trong cơ thể đã giảm bớt đi không ít, nhưng hắn cũng rất lo lắng, sau này đã từng hỏi Ngụy Vô Tiện: “Ngươi làm như vậy, chẳng phải là lại tu ma đạo lần nữa sao, có gây tổn hại tới thân thể ngươi không?”
Ngụy Vô Tiện nhàn nhã xoay Trần Tình trong tay, khẽ cười nói: “Sẽ không đâu.”
Kim Lăng nghĩ, cho dù có thể, Hàm Quang Quân cũng sẽ nghĩ ra biện pháp ngăn cản.
Chính ngọ qua đi, Kim Lăng nhẹ nhàng nhảy vào cửa sổ, đáp xuống án thư của Lam Tư Truy, giả vờ nghịch mấy cuốn thẻ tre. Lam Tư Truy bất đắc dĩ bưng hắn ra, gẩy gẩy chóp mũi hắn, nói: “Ngươi lại chạy loạn đi đâu đó? Đừng có để các môn sinh khác bắt được nha.”
Ngươi coi ta là đồ ngốc à? Kim Lăng đảo mắt.
Lam Tư Truy khẽ mỉm cười, đặt Kim Lăng sang một bên, nhấc bút lên, tiếp tục vùi đầu vào tờ giấy trắng cặm cụi viết. Y cúi đầu, tóc mái rũ xuống hai bên sườn mặt, loáng thoáng có thể thấy những đường vân mây trên mạt ngạch giữa trán, ánh mặt trời hắt lên gò má trắng như ngọc của y.
Kim Lăng vô thức nuốt nước bọt, đè nén cảm giác rung động kì quái không rõ lí do trong lòng, về tiến lên hai bước, nhìn nhìn tờ giấy.
Bút tích tinh tế thanh tú, ngay ngắn không chút cẩu thả, đã viết được nửa mặt giấy. Kim Lăng cẩn thận nhìn kĩ hơn, tờ giấy viết tên một số gia tộc tiên môn, có mấy chỗ tiên gia được vẽ một đường phác họa phía trên. Lần lượt là Cô Tô, Vân Mộng, Lan Lăng, chỉ còn mỗi Thanh Hà chưa được vẽ, còn lại đều là các gia tộc nhỏ.
Kim Lăng nghiêng đầu, không hiểu Tư Truy đang làm gì.
Tư Truy thấy hắn nhìn chăm chú, sờ đầu của hắn, mỉm cười nói: “Ngươi nhìn có hiểu được không? Xem nghiêm túc như vậy.”
Kim Lăng kêu lên: “Đương nhiên là ta hiểu chứ.”
Lam Tư Truy vẫn không thể hiểu tiếng mèo, chậm rãi khảy khảy chiếc chuông bạc, cứ nhìn nó mãi, lầm bầm như đang tự nói với chính mình: “Nếu cả Thanh Hà cũng không tìm được, ta nên đi đâu nữa đây?”
Kim Lăng hơi giật mình, cũng đã hiểu ra. Lam Tư Truy đang đánh dấu những nơi gia tộc tiên môn mà y đã cẩn thận tìm kiếm nhưng không tìm thấy hắn.
Nơi đó. Bây giờ chỉ còn có một nơi tương đối xa, vùng Thanh Hà.
Tư Truy cầm túi vải bên cạnh lên, định cất bản đồ vào, đột nhiên lại bị Kim Lăng giơ móng vuốt đè lại.
Tư Truy sửng sốt, tiện đà cười nói: “Đừng nghịch.” Y muốn rút giấy ra, lại phát hiện Kim Lăng càng ấn chặt hơn.
Kim Lăng thầm nghĩ, ta đâu có giỡn với ngươi. Ai mà biết Thanh Hà kia lại có thứ đồ vật quái dị nào? Nếu lại có thêm một cái bảo ăn thịt người khác, Lam Tư truy sẽ cầu cứu ai đây?
Kim Lăng hạ quyết tâm không cho y đi, nhúng móng vuốt vào mực, lập tức ấn ấn trên bản vẽ địa giới Thanh Hà, vẽ hoa chi chít lên đó.
Tư Truy ngơ ngác nhìn dấu chân hình hoa mai, rồi sau đó thần sắc hơi ảm đạm, thì thầm: “Ngươi không biết sao? Ta muốn đi tìm chủ nhân ngươi, nhưng mà tìm không thấy, chỉ còn lại mỗi nơi này thôi.”
Kim Lăng thầm nghĩ, ngươi tìm được mới lạ á.
Thấy Lam Tư Truy vẫn khăng khăng muốn lấy đồ, Kim Lăng liền chui tọt vào túi luôn, thò ra mỗi cái đầu lông xù.
Thấy hành động này của hắn, Tư Truy ngạc nhiên: “Ngươi muốn đi cùng ta ư?”
Kim Lăng gật đầu. Nếu Lam Tư Truy muốn đi thì cũng phải mang hắn theo nữa.
Tư Truy suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc lắc đầu với hắn, nói: “Cái này thì không được, nếu Kim công tử biết được, chắc chắn trời đất sẽ đảo lộn mất. Ngươi là sủng vật của hắn, việc này không hợp quy củ.”
Tư Truy biết tính tình Kim Lăng, một thiếu niên sáng ngời cao ngạo, nếu biết y đem mèo cưng của mình đi săn đêm, không biết sẽ nổi điên lên trừng phạt y thế nào.
Chỉ là……
Y trầm ngâm tự hỏi, đến cuối cùng liệu có thể chờ được ngày Kim Lăng tới Lam gia trừng phạt y hay không?
Kim Lăng xù lông, thầm mắng y bị gia quy cổ hủ của Lam gia tẩy não cho mụ mị đầu óc rồi, làm cái gì cũng cẩn thận rồi quy củ, đi săn đêm mang theo một con mèo cũng do do dự dự. Vết mực trên chân còn chưa khô, những sợi lông ướt sũng cọ vào nhau.
Kim Lăng lại nhảy lên án thư lần nữa, móng vuốt đạp đạp xuống nghiên mực, mực bắn tung tóe khắp nơi, cả thân tuyết trắng dính không ít đốm đen. Hắn ngẩng đầu đi đến trước tấm bản đồ đang mở sẵn, dùng sức đánh một dấu gạch chéo ở vị trí địa giới Thanh Hà.
Tư Truy nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi không muốn cho ta đi?”
Kim Lăng chớp chớp mắt, chân dậm dậm mặt bàn, lưu lại những dấu ấn hoa mai nho nhỏ.
Tư Truy trêu: “Mèo con này sao lại ngang ngược như vậy chứ. Không cho ta đi? Thanh Hà là lãnh thổ của ngươi à? Bị ngươi đụng vào là thành của ngươi sao?”
Kim Lăng không dao động.
Tư Truy cười nói: “Ngươi thật bá đạo, nói vậy, chẳng phải thứ nào ngươi đụng vào đều là của ngươi à?”
Kim Lăng nhìn y chăm chú, bàn chân khẽ nhúc nhích.
Tư Truy hoàn toàn không có ý nghiêm túc, chẳng qua là muốn trêu chọc nó một chút, cười nói: “Ngươi xem, trong phòng của ta có cái gì hay, ngươi cứ việc chụp, chụp được thì chính là của ngươi.”
Y vừa nói vừa vươn ra ngón tay lau vết mực bắn trên chóp mũi Kim Lăng, xoa xoa, để lại một vệt đen mờ trên chóp mũi hồng hào.
Bởi vì khắc khổ luyện kiếm và đàn, lòng bàn tay và đầu ngón tay của thiếu niên đã hình thành những vết chai mỏng, sờ lên chóp mũi cảm khiến người ta cảm thấy thoải mái và ngứa ngáy.
Kim Lăng giật mình, đột nhiên tim nảy bình bịch, chóp mũi khẽ giật.
Lam Tư Truy đang cười cười nhìn hắn, chợt thấy hắn nhảy bắn lên, vồ lên người mình, nhanh nhẹn treo trên người mình, một móng vuốt bấu chặt bả vai.
“…… A Linh?”
Vừa dứt lời, đã thấy một miếng đệm thịt dính đầy mực đen tấn công trực diện, tát mạnh lên trán mình. (cứ trêu em nó goài nên ăn tát suốt: ]]])
Tư Truy sững sờ, ngơ ngác nhìn hắn nhảy xuống khỏi bả vai mình, tót lên bậc cửa sổ.
Tim Kim Lăng đập càng thêm dồn dập nhưng vẫn cố nén vẻ bối rối, vẫn ngẩng cao đầu, kiêu ngạo quay đầu lại liếc nhìn thiếu niên kia một cái, ngay sau đó liền nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tư Truy đứng đó ngẩn ngơ một lúc lâu, đến khi một cơn gió nhẹ thổi qua, hất tung bản đồ trên án thư rơi xuống đất, tiếng sột soạt vang lên, y mới định thần lại. Y cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào hàng loạt những dấu chân nhỏ trên bản vẽ.
Y chậm rãi giơ tay, gỡ mạt ngạch xuống, chăm chú nhìn dấu chân nhỏ in trên dải lụa hoa văn mây cuộn, hồi tưởng lại ánh mắt vừa quật cường vừa bướng bỉnh khi mèo con quay đầu nhìn mình, tim đập nhanh, cảm giác quen thuộc khó hiểu chợt dâng lên trong lòng, đột nhiên cười nhẹ.
Quả nhiên là mèo do Kim Lăng nuôi. Đúng thật là…… có nhiều điểm giống nhau.
Tư Truy yên lặng nắm chặt đai buộc trán, cúi xuống nhặt lộ tuyến đồ lên. Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng rực.
Thời gian trôi qua, lá bùa trên người Kim Lăng càng ngày càng nhiều, nhưng hắn lại cảm thấy thân thể không có gì thay đổi thêm ngoại trừ lần đó cảm thấy nhẹ nhàng một chút. Hắn có chút ủ rũ cụp đuôi, gọi Ngụy Vô Tiện: “Có thể được không?”
Mặc dù Ngụy Vô Tiện nghe không hiểu hắn nói cái gì, nhưng nhìn biểu cảm của hắn cũng có thể hiểu được đại ý, an ủi nói: “Yên tâm đi.”
Lam Tư Truy chỉ mới tĩnh dưỡng mấy ngày đã quyết định đi đến Thanh Hà. Trước khi đi, Kim Lăng chui vào trong túi vải, bất luận thế nào cũng không chịu ra. Lam Tư Truy vốn không muốn dẫn hắn theo, dụ dỗ hay la mắng cũng không lừa được hắn bò ra, chỉ đành đồng ý bất đắc dĩ, đeo hắn ở bên hông.
Cuối cùng Kim Lăng cũng theo Lam Tư Truy ngự kiếm đi tới Thanh Hà. Khi vừa đáp xuống đất, bầu trời hơi âm u, gió lồng lộng nổi lên, xung quanh tràn ngập tà khí. Tư Truy hiểu rõ mỗi khắc đều không thể khinh suất, từ từ bình tĩnh lại, nắm chặt bội kiếm, chậm rãi đi về phía trước, Kim Lăng núp trong túi vải, thỉnh thoảng thò ra ngoài hít thở không khí.
Đi được một lúc, phía trước bỗng nhiên nổi lên một trận gió lạnh thấu xương, ánh mắt Lam Tư Truy trầm xuống, cảm thấy có gì đó không đúng, siết chặt chuôi kiếm, lùi về phía sau một bước, tay trái bảo vệ túi vải.
Tiếng gào thét khàn khàn trầm đục theo gió lạnh truyền đến, mang theo khí tức uy hiếp, giữa ánh sáng yếu ớt bỗng có một bàn tay thò ra, đập thẳng vào mặt. Tư Truy giật mình, ngay sau đó rút kiếm ra chống cự nhưng không kịp, bị một chưởng đánh lùi mấy bước.
Vùng Thanh Hà rất nhiều tà ám, lại còn hiếm có người tới thanh trừ, yêu vật tàn sát bừa bãi thô bạo, con nào cũng mạnh mẽ, đầy tráng khí.
Tư Truy vốn thương tích chưa lành, lại bị đánh liên tục mấy chưởng, buộc phải lảo đảo lui về phía sau, miễn cưỡng dùng kiếm chống đỡ thân thể, máu trong lồng ngực chớp mắt cuồn cuộn lên, cổ họng dâng lên vị ngọt tanh, chật vật phun ra mấy búng máu.
Kim Lăng thò đầu ra khỏi túi vải, hoảng hốt kêu: “Lam Tư Truy!”
Tư Truy nuốt xuống ngụm máu trong cổ họng, cắn răng, run rẩy nâng kiếm, giữa đám sương mù dày đặc đang dần dần tụ lại, ánh kiếm sáng rực càng thêm bắt mắt, lộ ra những tia sáng xanh trong như ngọc.
Mắt thấy yêu vật lại tấn công, Tư Truy lưu loát giơ kiếm phản kích mấy đường, chém đứt tay yêu vật. Yêu vật điên tiết gầm lên một tiếng, yêu khí ngưng tụ, bàn tay mới vừa bị chặt đứt không ngờ lại mọc trở lại, biến thành một lưỡi kiếm sắc bén, đồng thời phun ra một làn sương mù về phía y.
Tư Truy nghiêng người tránh thoát màn sương mù, vẫn chưa phát hiện ra hành động tiếp theo của yêu vật, đến khi y phản ứng lại, chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh. Y sững sờ một chút, lưỡi kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua ngực y phát ra ánh sáng lạnh lẽo, máu nóng phun ra từ lưỡi kiếm văng khắp cả người, bên trong lưỡi kiếm phát ra tiếng rắc rắc, vết rạn dần dần bao phủ toàn bộ lưỡi kiếm.
Lưỡi dao sắc nhọn vỡ thành bột sắt, rơi rào rào trên mặt đất. Yêu vật cũng không để Tư Truy có cơ hội chống trả, bay thẳng đến miệng vết thương đập một chưởng, máu tươi lập tức phun ra.
Thực ra tình tiết truyện làm mình hơi cấn, nếu Ngụy tiền bối biết Kim Lăng ở đâu rồi thì có thể nói với Tư Truy 1 câu, không cần phải tiết lộ thân phận hay cho biết Kim Lăng ở đâu. Chỉ cần cho bé nó biết crush nó vẫn an toàn để nó yên tâm là được, chứ để bé nó cứ đi hành xác tội ghê. Thấy Tư Truy cứ tự tổn thương bản thân rồi đâm đầu vào nguy hiểm mà Ngụy Vô Tiện không cản thì mình thấy hơi thất vọng xíu. Nhưng mà thôi, tác giả thích tình tiết gặp nguy hiểm rồi trọng thương rồi cứu nhau các thứ thì chịu thoi:))))