[Ma Đạo Tổ Sư] Truy Lăng Nguyên Sang Văn Tập - Diệp Lục Tử Thư Sinh - Chương 6: Hóa miêu 1
- Trang Chủ
- [Ma Đạo Tổ Sư] Truy Lăng Nguyên Sang Văn Tập - Diệp Lục Tử Thư Sinh
- Chương 6: Hóa miêu 1
Hắn chớp chớp mắt, muốn nhích người lên, cánh tay trái bỗng nhiên truyền đến một cơn đau thấu xương, kèm theo một cảm giác tê dại, làm hắn lập tức đau đến tỉnh hẳn.
“Tỉnh rồi à?” Phía sau vang lên một giọng nói, còn có tiếng bước chân dồn dập. Tuy nhiên ngữ khí không giống như đang hỏi hắn mà dường như là đang tự hỏi chính mình.
Kim Lăng choáng váng nặng đầu, nghe được thanh âm trong trẻo như nước, là giọng nói cực kỳ quen thuộc của một thiếu niên. Còn chưa chờ hắn xoay người nhìn xem người đằng sau là ai, một khuôn mặt cũng đã xuất hiện trước mắt hắn.
Người thiếu niên này mặt mày thanh tú, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, con ngươi tràn ngập sự ôn hòa, khí chất thanh nhã, trong trẻo như ngọc, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Kim Lăng kinh ngạc, buột miệng thốt ra: “Lam Tư Truy?”
Rồi sau đó hắn lập tức sững sờ, hai mắt đột nhiên trợn to, không thể tin nhìn người thiếu niên trước mặt, đầu óc trống rỗng quanh quẩn tiếng meo meo vang vọng lại.
Thanh âm vừa rồi….. là hắn phát ra ư?
Tư Truy nhẹ nhàng xoa xoa đầu của hắn, mỉm cười nói: “Còn có sức lực kêu, xem ra vết thương cũng không quá nặng.”
Kim Lăng chậm rãi nghiêng đầu, nhìn cánh tay trái còn đang đau nhức của mình, đứng hình luôn.
Làm gì có chỗ nào là tay hắn, rõ ràng là cái cẳng chân mèo. Lông xù xù, móng vuốt ngoan ngoãn thu vào, đệm thịt hồng hào mềm mại, thoạt nhìn có vẻ vẫn là một con mèo con.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trái tim Kim Lăng đột nhiên đập loạn kinh hoàng, khủng hoảng không nói nên lời, bất lực nhìn móng vuốt của mình, lo sợ đến mức nước mắt chực trào ra: “Lam Tư Truy! Ta, ta tại sao lại thành như thế này?”
Nhưng những gì hắn hét lên vẫn là tiếng meo meo mềm mại.
Truyện được đăng trên trang wattpad của kaikaiyuanyuan97. Bất kì nơi nào đăng tải truyện này đều là copy chưa xin phép, đặc biệt là trang sstruyen.vn còn đăng lậu và không ghi nguồn. Xin hãy vào wattpad kaikaiyuanyuan97 đọc để ủng hộ người edit là mình và tẩy chay những trang web ăn cắp bản dịch của người khác nhé!
Tư Truy thấy hắn nhìn chằm chằm móng vuốt của mình không chớp mắt, tưởng vết thương của hắn lại đau, liền âu yếm xoa xoa đầu của hắn, ôn nhu nói: “Đau lắm hả? Ngoan, ngươi chịu đựng giỏi lắm.”
Lam Tư Truy hoàn toàn không hề nghi ngờ gì cả. Ngẫm lại, ai mà có thể nghĩ Kim Lăng hắn, một con người sống sờ sờ lại biến thành mèo, bất kì ai cũng không thể tưởng tượng được.
Kim Lăng bắt đầu tóm lấy tay áo Tư Truy, dùng móng vuốt cào lên tay áo y, càng lúc càng cào mạnh hơn, hy vọng khiến y nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tư Truy cho rằng hắn vô cùng đau đớn, nhất thời cũng không biết nên làm sao, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi hắn, còn không quên dùng ngón tay vuốt ve lớp lông mềm mại dưới cằm hắn.
Thấy Tư Truy vẫn không hiểu, Kim Lăng bực mình há miệng cắn ngón tay Tư Truy, nhưng hiện tại hắn đang ở giai đoạn mèo sữa, hàm răng trắng nhỏ không sắc tí nào, cắn không được, chỉ có thể ngậm trong miệng. Mà ở góc nhìn của Tư Truy, động tác này như đang muốn làm nũng.
Ánh mắt Tư Truy càng dịu dàng thương yêu hơn, nhẹ giọng nói: “Ngươi đói bụng à?”
“……” Kim Lăng trợn mắt cạn lời, vứt ngón tay ra khỏi miệng, nằm bẹp ở một bên không muốn để ý đến y nữa.
Thấy Kim Lăng ngừng cắn, Tư Truy cho rằng y đoán đúng rồi, càng tin là hắn đang đói bụng, vỗ nhẹ hắn hai cái rồi ra khỏi cửa.
Sau một lúc lâu, Tư Truy quay lại, tay bưng một cái chén hoa văn cổ xưa, bên trong đựng cháo loãng không biết xin được ở đâu. Tư Truy đặt cái chén xuống đất bên cạnh chiếc đệm mềm, còn không quên rót chén nước đặt ở một bên. Sau đó cẩn thận bế Kim Lăng xuống dưới, đặt lên trên đệm bông.
Nói thật, hắn cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhìn chén cháo loãng thanh đạm này, Kim Lăng cũng cảm thấy hơi đói bụng, vô tình liếc sang bên cạnh, phát hiện Tư Truy cũng đã ngồi xuống bên cạnh hắn không biết từ lúc nào, nhìn hắn đầy mong đợi.
Lại nói tiếp, hồi đó hắn nuôi Tiên Tử cũng không chăm sóc cẩn thận được như Lam Tư Truy bây giờ.
Không để ý đến cảm giác hưởng thụ kì quái nhàn nhạt trong lòng, Kim Lăng thè lưỡi, dè dặt liếm một ngụm cháo. Tuy rằng hơi nhạt nhẽo, nhưng hương nếp tràn ngập, cuống họng dâng lên vị ngọt thanh. Kim Lăng liền cúi đầu ăn từng miếng nhỏ.
Sau khi ăn no, Kim Lăng lấy lại được chút khí lực, nhưng thân thể vẫn mềm nhũn, lại bị Tư Truy bế lên trên giường. Kim Lăng mở to mắt, nhìn Tư Truy bận rộn đi qua đi lại, khẽ thở dài.
Hắn bắt đầu cẩn thận nhớ lại, rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn không mang Tiên Tử cùng đi săn đêm, sau khi chém mấy yêu vật cấp thấp, hắn vẫn luôn đi về phía trước, mơ hồ có thể nhận ra đó là hướng dẫn tới địa phận của Cô Tô.
Ai ngờ, khi hắn bước tới, sương mù ban đầu mỏng manh bỗng trở nên càng ngày càng dày đặc. Rồi sau đó trong lớp sương mù dày đặc, hắn gặp một con yêu vật cao ngang bằng hắn. Yêu vật này có đôi tai nhọn và mềm, răng nanh sắc nhọn, toàn thân được bao phủ bởi một lớp lông dày, không thể nhìn rõ khuôn mặt nó.
Hắn mơ hồ nhớ rằng, khoảnh khắc trước khi yêu vật kia bị Tuế Hoa giết chết, vẻ mặt nó cực kì hung ác, vươn móng vuốt sắc nhọn cắt lên tay hắn một vết thương thật sâu, ngay sau đó một màn sương mù đen kịt như tro tàn liền phun ra từ miệng vết thương.
Bây giờ nghĩ lại, sợ là yêu vật đó oán niệm quá sâu, sử dụng loại pháp thuật hèn hạ biến hắn thành bộ dáng này. Như vậy, chắc là sau khi hắn hóa thành mèo thì gặp Lam Tư Truy.
Lam Tư Truy sẽ không thể không biết Tuế Hoa, nếu không thấy hắn đâu, Lam Tư Truy cũng sẽ không mang Tuế Hoa về đây, như vậy khả năng lớn nhất là y đã phái người đưa Tuế Hoa đến Vân Mộng.
Nhắc tới Vân Mộng, ngực Kim Lăng lại đau thắt. Chắc Giang Trừng còn chưa biết hiện tại hắn đã biến thành bộ dáng này, nếu biết hắn mất tích thì không biết sẽ làm gì. Cũng không biết hắn sẽ duy trì cái trạng thái này trong bao lâu nữa.
Tư Truy bưng chén định ra ngoài, khi đến gần cửa, thân mình bỗng nhiên cứng ngắc, vẻ mặt trở nên hoảng hốt. Kim Lăng còn chưa hiểu vì sao y lại có vẻ mặt như vậy, đã thấy y thả chén xuống, xoay người chạy nhanh về phía hắn, sau đó ôm lấy hắn, vén chăn lên nhét hắn vào bên trong.
Kim Lăng bị chăn quấn thành một cục, trong lòng giận dữ, vừa định kêu ra tiếng, lại nghe thấy tiếng nói bên ngoài cửa gỗ đang hé mở.
“Tư Truy! Trạch Vu Quân nhờ ta nói cho ngươi……” Lam Cảnh Nghi vừa đẩy cửa vừa hô, đang nói giữa chừng thì sửng sốt, hỏi: “Ngươi đang làm gì đó?”
Tư Truy lắc đầu, nói: “Ta có làm cái gì đâu.”
Cảnh Nghi lại cảm thấy y có gì đó sai sai, vẻ mặt nghiêm túc nhìn một vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở đệm bông và cái chén dưới chân giường. Với ánh mắt khó hiểu, hắn hỏi: “Ngươi để cái chén này dưới đất để làm gì?”
Tư Truy từ trước đến nay chưa bao giờ giỏi nói dối, lại sợ bị Cảnh Nghi phát hiện ra sơ hở, trong lòng vô cớ luống cuống, lắp bắp nói: “Không…… Không có gì.”
Cảnh Nghi ngờ vực nhìn y, càng lúc càng cảm thấy kì quái, chậm rãi đi tới mép giường.
Kim Lăng nằm sấp trong chăn, dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Chỉ nghe Lam Tư Truy hoảng hốt la lên một tiếng, rồi chăn bông bị nhấc lên, ánh sáng đột ngột ập vào khiến mắt hắn đau nhói. Ngay sau đó, Kim Lăng liền bị xách lên.
Cảnh Nghi xách Kim Lăng lên, ngẩng mặt cười nói: “Giỏi nha Tư Truy, ngươi mà cũng dám lén lút nuôi vật nhỏ này, còn muốn lừa gạt ta nữa.”
“Lam Cảnh Nghi, ngươi muốn chết à!” Kim Lăng bị xách lên đung đưa giữa không trung, vết thương bị kéo căng ra khiến hắn đau đớn vừa giãy giụa vừa nhe nanh mắng Cảnh Nghi vài câu, phát ra mấy tiếng meo meo.
Cảnh Nghi nhướng mày, buồn cười nói: “Nhìn không lớn mà kêu dữ ghê.”
“Cảnh Nghi!” Thấy Kim Lăng kêu càng lúc càng dữ dội, Tư Truy cau mày, khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận, bước nhanh tới, quát: “Ngươi buông nó ra, nó có thương tích đó!”
Cảnh Nghi hiếm khi bị Tư Truy mắng, mặt ngẩn ra, rồi sau đó bị móng vuốt của Kim Lăng đang ra sức giãy giụa xoẹt qua mặt. Cảm giác đau đớn tê dại truyền đến, Cảnh Nghi kêu một tiếng, buông lỏng tay, Kim Lăng mất thăng bằng rớt xuống, đúng lúc được Lam Tư Truy đỡ lấy.
Tư Truy nhìn Cảnh Nghi với ánh mắt trách móc, nói: “Ngươi xem, ngươi bất cẩn quá!”
Cảnh Nghi cẩn thận nhìn kĩ, băng vải trên bàn chân chân trái của Kim Lăng đang thấm ra những vệt máu đỏ. Hắn nhất thời cũng không biết làm sao, có chút tự trách nắm lấy góc tay áo, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Ta cũng đâu có biết nó bị thương đâu.”
Tư Truy thở dài, bế Kim Lăng đặt lên giường, xoay người lấy mấy lọ sứ nhỏ đựng thuốc mỡ và một cuộn băng vải mới, bắt đầu băng lại cho Kim Lăng một lần nữa.
Thừa dịp lúc này, Kim Lăng liếc mắt nhìn miệng vết thương. Quả thật là một vết thương cực kì sâu, lông xung quanh vết thương đều rụng hết, da thịt bị xé rách hé ra ngoài, có thể thấy xương cốt thấp thoáng bên trong.
Lam Tư Truy rất quan tâm đến cảm giác của Kim Lăng, nếu thấy Kim Lăng không chịu nổi cơn đau, động tác của y sẽ nhẹ nhàng hơn, đầu ngón tay chậm rãi bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương. Thuốc của Lam gia đương nhiên không giống bình thường, vừa mới bôi lên một chút Kim Lăng đã cảm thấy cơn bỏng rát đau đớn ở miệng vết thương dần dần biến mất, từ từ tản ra hơi mát lạnh kèm theo một mùi thuốc thoang thoảng nhàn nhạt.
Tư Truy cẩn thận dùng băng vải quấn lại bàn chân Kim Lăng một lần nữa. Ở đằng kia, Cảnh Nghi cầm một món đồ lên, lắc lư trước mắt rồi hỏi: “Tư Truy, đây là cái gì vậy?”
Tư Truy nhìn thoáng qua một cái, sau đó quay đầu lại tiếp tục băng bó miệng vết thương, nhẹ giọng nói: “Là chuông bạc.”
Kim Lăng nghe vậy sững người, ngẩng đầu nhìn cái chuông bạc trong tay Cảnh Nghi, sửng sốt một lát. Đó đúng là chuông bạc của hắn, mặt trên khắc hoa sen chín cánh tượng trưng cho Giang gia.
Khi Tư Truy phát hiện ra hắn, chiếc chuông bạc đó đang nằm dưới bụng hắn.
Cảnh Nghi hơi ngẩn người, hỏi: “Của vị Kim công tử kia hả?”
Tư Truy nói: “Chắc là vậy.” Rồi lại quay đầu nhìn về phía Cảnh Nghi hỏi: “Đã tìm được chưa?”
Cảnh Nghi nói: “Ta đang định nói với ngươi chuyện này đây. Đội của Quỷ tướng quân mới đến một chuyến, nói là đã đem Tuế Hoa trả lại cho Giang tông chủ, nhưng…… Không tìm thấy Kim Lăng……”
Thật sự mình không có động lực ra chương mới vì mình rất buồn khi những trang đăng lậu truyện mình edit được cả mấy nghìn lượt đọc, trong khi truyện ở nhà mình chờ mòn mỏi 6 tháng cũng chỉ có vài trăm lượt đọc. Mình cảm thấy mình đang phí công cho người khác hưởng vậy á, bực lắm luôn: ( Mình edit vì mình yêu thích 2 bé, nhưng nếu làm ra mà để người khác hưởng công thì mình thà edit xong để cứ để trong máy cho mình mình đọc thôi cho đỡ rước bực vào người. Xin lỗi những bạn đọc ở đây vì mình đã mang lại năng lượng tiêu cực cho các bạn nhé.