[Ma Đạo Tổ Sư] Song Sinh Hồn - Mạch Trọng Hồn - Chương 52
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?” Lam Vong Cơ thật cẩn thận hỏi.
“Không có, rất ngon.” Ngụy Vô Tiện nhanh chóng há miệng ăn cháo trên thìa.
“Chậm chút. Ngươi mới tỉnh, không nên ăn quá nhiều, đến tối lại ăn tiếp được không?” Lam Vong Cơ nhìn chén cháo đã thấy đáy, nhẹ giọng hỏi.
“Được.” Ngụy Vô Tiện cười trả lời, Lam Trạm của hắn cũng rất thương hắn đúng không? “Ngươi ăn cơm đi, ta chờ ngươi.”
“Ừ.” Lam Vong Cơ hoàn toàn quên mất gia quy, không biết cái gì là ăn chậm nhai kỹ, hai ba lần liền giải quyết xong bữa, sau đó ngồi lại bên người Ngụy Vô Tiện, im lặng quan sát người này.
“Lam Trạm, sao lại luôn nhìn ta vậy?” Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm đến có chút mất tự nhiên.
“Đẹp.” Lam Vong Cơ đỏ tai nói.
“Lam Trạm, ta hỏi ngươi, ngươi… Ngươi không có…. Thực ra, ngươi không phải….” Ngụy Vô Tiện ấp a ấp úng không biết nên nói sao cho phải.
“Chuyện gì?” Lam Vong Cơ khó hiểu nhìn Ngụy Vô Tiện cứ ấp a ấp úng mãi.
“Ngươi không đặc biệt yêu ta đúng không?” Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, dứt khoát hỏi.
“Sao lại hỏi như vậy? Trạm kiếp này phi ngươi không thể!” Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Vô Tiện, nói.
“Nhưng mà… Lam Trạm của Ngụy Anh thích hôn Ngụy Anh nhất, nhưng lúc ta hôn ngươi, ngươi lại không hôn ta…” Ngụy Vô Tiện chưa nói hết đã bị Lam Vong Cơ cấm ngôn bằng môi.
Sau khi kết thúc nụ hôn khiến Ngụy Vô Tiện hít thở không thông, Lam Vong Cơ hỏi. “Là như thế này sao? Ta sợ thân thể ngươi không chịu nổi.”
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mặt mình nhất định đã đỏ như tôm luộc rồi, Lam Trạm người ta lo lắng cho thân thể hắn, hắn còn khẩn trương vội vàng làm người ta hôn hắn, thật quá mắc cỡ rồi!
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ bên này đang hạnh phúc ngọt ngào, còn ở Ngụy Anh bên kia, Lam Trạm đang chờ đợi hắn mở mắt tỉnh lại.
“Ngụy Anh.” Lam Trạm thấy Ngụy Anh tỉnh lại thì vui vẻ gọi.
“Lam Trạm, nơi đây là…” Ký ức của Ngụy Anh dừng lại tại Mộ Khê Sơn, không kịp phản ứng lại với hoàn cảnh mới.
“Tĩnh Thất, Vân Thâm Bất Tri Xứ.” Lam Trạm đau lòng vuốt ve hai má của Ngụy Anh.
“A… Đau!” Ngụy Anh muốn đứng dậy, ai ngờ hắn vô tình động tới vết thương sau lưng.
“Đừng nhúc nhích.” Lam Trạm nhanh chóng đè lại Ngụy Anh, tránh cho hắn lộn xộn.
“Lam Trạm, ta bị gì vậy?” Ngụy Anh khó hiểu hỏi.
“Ngươi còn nhớ chuyện trước khi hôn mê không?” Lam Trạm hỏi.
Nói tới đây, Ngụy Anh cuối cùng cũng nhớ lại chuyện xảy ra ở Mộ Khê Sơn, sắc mặt đỏ bừng. Hắn vốn định dùng tay giúp Lam Trạm thôi, ai ngờ dược tính quá mạnh kèm với lực cánh tay khủng bố của Lam Trạm khiến hắn có mọc cánh cũng khó thoát.
“Trong sơn động làm sau lưng bị thương.” Lam Trạm đỏ tai nói.
Ngụy Anh mếu máo. “Lam Trạm, ngươi đây là muốn giết ta!”
Ngụy Anh cạn lời, tuy biết y sẽ không buông tha hắn với một lần, nhưng không nghĩ tới sau lưng sẽ bị thương nặng đến vậy.
“Không cần nói lung tung, ta sẽ không.” Lam Trạm đau lòng vuốt ve gương mặt của Ngụy Anh. “Muốn uống nước không?”
“Lam Trạm, ta ngủ bao lâu?” Ngụy Anh vừa uống nước do Lam Trạm đưa qua, vừa hỏi.
“Ba ngày.” Lam Trạm trả lời.
“Mới ba ngày sao, vậy tốt rồi…. Phải rồi, ta phải về Di Lăng, bằng không Tình Tỷ sẽ lo lắng.” Ngụy Anh sốt ruột nói.
“Không sao, Ôn Cô nương đang cùng huynh trưởng ở Cấm Thư Thất.” Lam Trạm đè lại động tác của Ngụy Anh.
“Vậy sao… Lam Trạm, ta đói bụng.” Ngụy Anh trông mong nhìn Lam Trạm.
“Ta sai, ngươi ngủ tiếp một lát, ta đi chuẩn bị cơm, sẵn đường nói với Ôn Cô nương.” Lam Trạm giúp Ngụy Anh đè lại góc chăn liền bước ra ngoài.
Ngụy Anh nhắm mắt, tuy mấy ngày này thân thể đang hôn mê nhưng tinh thần lại chẳng được nghỉ ngơi tẹo nào, hiện giờ quả thật mệt mỏi.