Ma Chủng - Chương 48: Vở kịch (1)
Oành—?!
Huyết Sắc Nhận tấn công chuẩn xác vào người vừa lên tiếng nhưng đòn công kích lại bất thành do bị đối phương bắt lại bằng hai ngón tay. Không cần biết Hứa Tử Du sử dụng bao nhiêu lực, Huyết Sắc Nhận của hắn không hề có dấu hiệu suy chuyển sau khi bị bắt lại.
Đáng sợ hơn, hắn nhận ra người này.
Nội tâm lộp độp một tiếng lớn, Hứa Tử Du vội buông tay rồi ôm quyền hành lễ.
“Dương trưởng lão vạn an, đệ tử có mắt như mù, mong trưởng lão lượng thứ.”
Dương Xuân Thu lãnh đạm nhìn Huyết Sắc Nhận một lát, con mắt hơi lóe lên tinh quang.
Lão có thể cảm nhận được phẩm chất của pháp khí, không ngờ là pháp khí trung phẩm. Có điều, nếu lão nhớ không nhầm thì lần trước lão chỉ đưa cho hắn sáu cọng lông vũ của Huyết Sắc Yêu Kê mà thôi, không phải yêu thú Tiềm Hư cảnh.
Song, đạt đến tu vi này của Dương Xuân Thu, lão không có nhiều hứng thú với pháp khí trung phẩm nữa, nhất là pháp khí của các đệ tử ngoại môn. Trông chẳng ra làm sao.
Dương Xuân Thu phóng Huyết Sắc Nhận đến trước mặt Hứa Tử Du.
“Ngươi mới trở thành đệ tử ngoại môn không lâu mà thực lực tăng trưởng đến mức chóng mặt đấy. Tứ cường ngoại môn dốc cả phù bảo còn không làm gì được.”
Nghe vậy, nội tâm Hứa Tử Du than thầm. Nguyên lai lão đã biết hết.
Hắn cắn răng đáp: “Đệ tử chỉ vì phòng vệ, mong trưởng lão minh giám.”
“Phòng vệ cái gì? Lão phu cần minh giám cái gì?” Dương Xuân Thu lãnh đạm đáp: “Lão phu không thấy xác người đâu cả, thuận miệng nói vài câu thôi.”
Dứt lời, lão liền ngoắc ngón tay, túi trữ vật của Thẩm Vân Mai lập tức rơi vào tay lão.
“Lão phu chỉ đi tìm túi đồ bị thất lạc, ngươi giờ này đang ở dược viên, người ở đây là một tên tán tu nào đó lão phu không quan tâm, cũng lười để mắt.”
Đôi mắt Hứa Tử Du lóe lên tinh quang, hắn đã hiểu ý Dương Xuân Thu, liền nhanh chóng khom mình lui về sau, vội vàng nhặt y phục trên đất rồi chạy thẳng về dược viên.
“Đêm nay trị thương cho tốt, sáng mai đến gặp lão phu tại lò luyện đan.”
Giọng của Dương Xuân Thu thình lình vang lên trong đầu Hứa Tử Du.
Nội tâm hắn hơi hoảng, may là vẫn còn trấn định nên nhanh chóng nhận lời. Suy cho cùng, hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu không thủ phục, e rằng hắn không thể thoát tội.
Người ngợm Hứa Tử Du đầy máu nên hắn không dám đi cửa chính, đợi khi ánh mắt người ta rời khỏi thì mới lén lút đi vào trong. May mà hắn có Di Hình Hoán Ảnh nên có thể di chuyển thông qua hoán đổi vị trí, nhờ thế mà thành công trở về chỗ cũ.
Toàn bộ quá trình đi lại của Hứa Tử Du đều nằm trong tầm mắt của Dương Xuân Thu. Nguyên bản lão không để tâm nhưng trông thấy thái độ hiểu chuyện của hắn thì lại nảy sinh tò mò. Rõ ràng trước đó hắn vẫn còn lo sợ, thế mà không lâu sau đã ổn định tâm cảnh.
Dương Xuân Thu tiếp quản dược viên gần hai trăm năm, kể ra cũng được tận hai đời người nhưng lão chưa bao giờ gặp trường hợp nào như Hứa Tử Du.
Mặc dù hắn vẫn có dáng vẻ của một đệ tử ngoại môn nên có nhưng tâm cảnh của hắn lại không như vậy. Người biết tiến, biết lùi, biết thời thế như thế vốn không phổ thông.
“Còn tưởng sẽ phải kiểm chứng đôi chút, xem chừng không cần nữa.”
Dương Xuân Thu quay người rời đi, không quên truyền tin báo cho tên chấp sự trước đó. Với tình trạng của Hứa Tử Du bây giờ, nếu như bị người ngoài bắt gặp, về sau sẽ khó mà chối tội. Lão cần hắn làm việc nhưng không có nghĩa sẽ vì hắn mà giết thêm vài người.
Đỡ được bao nhiêu mạng liền hay bấy nhiêu.
Liên quan đến trận đánh giữa Hứa Tử Du với Thẩm Vân Mai, Dương Xuân Thu có đôi chút lời khen khi hắn đã có thể kết hợp nhuần nhuyễn giữa cận chiến và xa chiến. Hơn nữa, lựa chọn Di Hình Hoán Ảnh làm bộ pháp chủ đạo còn là nước đi giúp hắn giành chiến thắng dễ dàng.
Khi Thiên Xích Phù bạo nổ, Hứa Tử Du đã hoán đổi vị trí với ảnh thân. Ảnh thân chỉ mang giác quan của chủ thể, không mang xúc cảm nên dù bị đánh tan xác cũng không gây đau đớn
Vấn đề là để tập hợp lại, chủ thể cần tiêu hao một lượng pháp lực lớn. Nhưng pháp lực thiếu hụt thì có thể dùng đan dược hỗ trợ, nhìn chung vẫn có cách đối phó.
Thẩm Vân Mai có rất nhiều lợi thế, chỉ tiếc là lợi thế của cô đều nằm trong tính toán của Hứa Tử Du. Ngay thời điểm Hứa Tử Du vào rừng, ảnh thân của hắn đã đi chuẩn bị trước rồi.
Vừa tận hưởng xúc cảm của hoan ái triền miên, vừa giành chiến thắng mà không đánh đổi quá nhiều. Trận này Hứa Tử Du toàn thắng theo nhiều nghĩa.
Khổ nỗi, chính chủ giờ này lại lo tới lo lui, ngâm linh tuyền một phút lại nghĩ ngợi lung tung một kiểu. Thương thế của hắn không quá nặng nhưng vì không tập trung nên khó mà điều tiết linh khí. Kết quả, hắn phải ngâm lại hai lần mới khôi phục như cũ.
Hứa Tử Du không biết Dương trưởng lão quan sát toàn bộ thế cục. Hắn hiện tại không có đủ thực lực để giết người diệt khẩu, cũng không thể liên hệ đồng môn giúp đỡ.
Nói gì thì Dương trưởng lão cũng là tu hành giả Trúc Dịch cảnh, là cao thủ thực sự của Ngự Ma Tông. Nếu lão có mệnh hệ gì, Ngự Ma Tông sẽ không bao giờ bỏ qua.
Hứa Tử Du không dám chắc nhất mạch Ám Vong Địa sẽ giúp sức hắn lúc này nên cách duy nhất hắn còn là tương kế tựu kế, tùy thuộc vào tình hình mà hắn sẽ đưa ra các đối phó khác nhau. Nếu Dương trưởng lão đã cố tình để hắn sống thì khả năng cao lão đang cần hắn làm một cái gì đó mà không tiện nói cho người ngoài.
Có thể trao đổi đồng giá thì Hứa Tử Du vẫn còn cơ hội.
“Cuối cùng thì vẫn phải chứng minh giá trị của bản thân.”
Hứa Tử Du thầm thở dài.
——
Theo giao hẹn với Dương Xuân Thu, Hứa Tử Du đến lò luyện đan từ sáng sớm.
Trạng thái của hắn khá tốt, thương thế và vết máu trên người đều đã được xử lý sạch sẽ. Thậm chí, nếu có ai đứng cạnh thì sẽ còn ngửi ra một ít mùi dược liệu.
Khứu giác của Hứa Tử Du rất tốt nên hắn không dám hành sự qua loa. Hắn sẽ tẩy rửa không ngừng cho tới khi bản thân hắn không còn ngửi ra mùi máu nữa.
Chỉ có thế thì mọi cái cớ hắn nói mới không bị nghi ngờ.
“Ngươi tới sớm đấy.” Sau lưng đột nhiên vang giọng nói.
Hứa Tử Du giật thốt quay ra đằng sau, trông thấy Dương Xuân Thu thì vội vàng hành lễ.
“Dương trưởng lão vạn an, đệ tử tới theo lệnh.”
Dương Xuân Thu xem xét trạng thái của Hứa Tử Du một lúc liền gật đầu.
“Khôi phục không sai biệt bao nhiêu. Đi theo lão phu.”
Hứa Tử Du gật đầu, lặng lẽ theo chân lão vào bên trong lò luyện đan. Không giống bên ngoài, không gian trong này vừa tối tăm vừa nóng nực. Ngoại trừ đan đỉnh đặt bên dưới lòng đất và mấy nồi thuốc xếp chồng, hắn không còn thấy bất kỳ thứ gì khác, bao quát cả đan đồng.
Dường như đoán được tâm tư Hứa Tử Du, Dương Xuân Thu nói:
“Lão phu không thích trẻ con, cũng không thích có người hít chung bầu không khí lúc luyện đan. Ngươi ở nơi này không cần lo có người khác nghe lén. Không có lệnh của lão phu, không một ai dám bén mảng ra vào đây, bao quát cả Tả Hữu song lão của ngoại môn.”
Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt, hắn nhanh chóng quỳ xuống, ôm quyền hành lễ.
“Đa tạ trưởng lão đã khai ân.”
“Lão phu không thích nói nhiều lời, cũng không hiểu ngươi đang nói gì cả.”
Dương Xuân Thu xắn tay áo chưởng về phía đan đỉnh. Pháp lực hùng hậu của lão tạo thành một cơn gió nâng đan đỉnh lên cao. Bên dưới đó là một hồ dung nham đang sôi sùng sục.
Hỏa linh khí nồng đậm khiến Hứa Tử Du phải ướt đẫm mồ hôi nhưng đôi mắt hắn lại lóe lên một tia dị quang, cơ hồ đã nắm được tiết tấu mà đối phương mong muốn.
Hứa Tử Du ôm quyền nói tiếp: “Đệ tử không có bao nhiêu tài mọn nhưng nhất định không khiến trưởng lão thất vọng, xin trưởng lão hãy phân phó.”
Nghe vậy, khóe môi Dương Xuân Thu liền vểnh nhẹ.
“Quả nhiên, ngươi rất thông minh.” Lão ném một bộ y phục: “Thay ra rồi cùng diễn với lão phu một vở kịch. Ngươi có thoát được tội hay không còn phụ thuộc vào biểu hiện sắp tới.”
Hứa Tử Du nhận ra bộ y phục này. Là đồng phục đặc chế của dược viên. Mặc dù kiểu dáng tương đồng với loại các chấp sự thường mang nhưng màu sắc lại không giống. Bộ y phục trong tay Hứa Tử Du có màu nhạt hơn, sau lưng có chữ “Đan” khá lớn.
Là y phục của đan đồng.
Hứa Tử Du đảo mắt, vội gật đầu: “Đệ tử đã hiểu.”
Dương Xuân Thu xua tay rồi đi ra bên ngoài, không quan tâm Hứa Tử Du làm gì ở trong này. Nếu hắn đã thể hiện trí thông minh thì hắn nên hiểu một chuyện, không phải cứ thể hiện không là qua mặt được. Nếu không có bản sự cao hơn, chuyến này hắn chết chắc.
Dương Xuân Thu hướng mắt xuống bên dưới ngọn đồi, xa xa đã thấy bóng người đi tới.
“Lão phu không nhớ cho gọi ngươi.” Lão bình thản bảo.
Dư trưởng lão của Dược Y Đường chắp tay hành lễ, thái độ rất kính cẩn. Mọi khi lão toàn hất đầu nhìn trời trước người khác nhưng đối mặt với Dương Xuân Thu, dáng vẻ ấy lại biến mất tăm hơi, nào có dấu hiệu kiêu ngạo.
“Đến không báo trước thật có lỗi nhưng hôm nay ta có việc gấp cần hỏi thăm, hi vọng không làm phiền tới trưởng lão.” Dư trưởng lão khách khí nói.
Dương Xuân Thu tặc lưỡi: “Lão phu đang luyện đan, nếu chuyện của ngươi không đủ tầm quan trọng, đừng trách lão phu độc ác.”
Đến cuối câu, lão đột nhiên nhấn âm, sát khí như có như không bủa vây tứ phương.
Dư trưởng lão nuốt một ngụm nước bọt, thâm tâm không khỏi phát khổ. Mặc dù biết chuyến này mạo hiểm nhưng lão không thể không hỏi chuyện được.
Ngày hôm qua, mệnh đăng của Thẩm Vân Mai đã vỡ nát, đệ tử của lão chết rồi. Dược viên là nơi lão điều cô tới, tự nhiên cũng là nhân chứng cuối nhìn thấy cô còn sống.
“Khởi bẩm trưởng lão, không biết ngày hôm qua đệ tử của ta có đến đây không?”
“Nha đầu họ Thẩm ư? Có đến.”
Dương Xuân Thu gật đầu rồi đưa tấm mộc bài của Dược Y Đường cho đối phương.
“Ta đã đưa số đan dược cần thiết ghi trong đây. Ngươi nghi ngờ chất lượng đan dược của lão phu sao, Dư trưởng lão?” Giọng lão chợt lạnh đi.
Dư trưởng lão vội lắc đầu xua tay.
“Không, không, trưởng lão hiểu lầm rồi. Ta… ý ta không phải vậy.”
Ta còn chưa thấy đan được đâu, làm sao dám nghi ngờ chứ…