Ma Chủng - Chương 45: Liệt Dương Thụ
Liệt Dương Thụ là linh thụ mang thuộc tính hỏa nên nơi nuôi trồng nó cực kỳ nóng nực. Vừa mới leo lên đỉnh đồi, cơ thể Hứa Tử Du đã đầm đìa mồ hôi, buộc phải cởi trần nửa trên để không làm dơ quần áo. Trong khi đó, chấp sự đi cạnh có sẵn một viên Băng Hàn Châu nên vẫn bình chân như vại. Dẫu thế, lo lắng cái lạnh sẽ ảnh hưởng Liệt Dương Thụ, chấp sự lại không dám tiếp cận, chỉ vọng tiếng hướng dẫn từ xa.
Môi trường càng nóng nực, Liệt Dương Thụ càng phát triển mạnh mẽ. Ngoại trừ Tụ Linh Trận chín nấc khí, Hứa Tử Du còn phải thêm Tụ Hỏa Trận để duy trì môi trường.
Hứa Tử Du là ngũ hành khuyết hỏa, về lý sẽ không cảm thụ hỏa linh khí tốt nhưng nếu nhìn từ góc độ của trận pháp, ngụy linh căn của hắn lại là lợi thế để dựng Tụ Hỏa Trận.
Vì không thể cảm nhận được hỏa linh khí nên Hứa Tử Du có thể dựng trận nhờ vào việc bài trừ loại linh khí hắn có thể cảm nhận. Thiên định linh khí có năm loại, loại bỏ kim, mộc, thủy, thổ đi thì sẽ còn lại mỗi mình hỏa, kể ra cũng rất tiện.
Chưa kể, phương thức loại bỏ này khá hiệu nghiệm khi cân nhắc đến vấn đề tinh lọc linh khí. Nếu Hứa Tử Du bài trừ hết toàn bộ phần linh khí hắn có thể cảm nhận thì phần còn lại sẽ chỉ còn mỗi hỏa linh khí tinh thuần. Khi ấy, môi trường sẽ càng thuần túy hơn.
“Ái chà, nóng thật đấy.”
Chấp sự nhìn Băng Hàn Châu đang tan ra trong lòng bàn tay mà tỏ vẻ tiếc nuối, song thâm tâm y lại cực kỳ vui mừng bởi Liệt Dương Thụ đang tỏa ra hỏa khí hô ứng với Tụ Hỏa Trận.
Linh thụ có linh, linh thụ ngàn năm như Liệt Dương Thụ lại càng biết biểu hiện.
Hỏa khí càng nồng, kỳ sinh trưởng sẽ càng có cơ hội đạt đến đỉnh điểm.
Hứa Tử Du bày trận xong liền dựng thêm tiểu trận để điều chỉnh nấc khí. Chuyện quen tay rồi nên không khó để hắn tạo ra nhiều bản sao, khổ nỗi là nóng quá nên mồ hôi cứ chảy ròng ròng, làm hắn vừa thiết kế trận vừa lau chùi, mãi một canh giờ mới xong.
Khi nhận trận bàn từ tay Hứa Tử Du, chấp sự còn phải lau chùi kỹ càng thêm một lần nữa mới dám cầm tay không. Có điều, vì hiểu chuyện nên y không trách móc.
Chấp sự là Tiềm Hư cảnh còn khó đứng gần Liệt Dương Thụ trong khi Hứa Tử Du chỉ là Định Pháp cảnh lại phải chạy quanh mấy hồi. Thể tu đúng là có lợi thế thật. Huống hồ, vì Tụ Hỏa Trận lẫn Tụ Linh Trận đều tốt hơn dự kiến nên tinh thần chấp sự còn cao hứng hơn.
Chí ít, Dương trưởng lão sẽ không nổi giận.
“Không tệ, vẫn là tên tiểu tử ngày trước nhỉ?” Bên cạnh chấp sự bỗng vang tiếng người.
Y giật mình quay sang, gương mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu. Y vội vàng ôm quyền khom mình, không quên dâng trận bàn Hứa Tử Du đưa lúc nãy cho đối phương.
“T-tham kiến trưởng lão.”
Dương trưởng lão cầm trận bàn, bình tĩnh nói tiếp: “Ta không dọa, ngươi sợ cái gì.”
Chấp sự thầm khóc trong lòng. Không dọa nhưng xin ngài đừng xuất hiện đột ngột thế?!
Nhớ lại câu hỏi ban nãy của Dương trưởng lão, chấp sự vội đáp: “Khởi bẩm trưởng lão, Tụ Hỏa Trận và Tụ Linh Trận đều do Hứa sư điệt thiết lập. Hiện hắn đang tắm rửa tại hạ lưu linh tuyền, không biết ngài có chuyện gì cần phân phó không?”
“Hạ lưu linh tuyền?” Dương trưởng lão nhíu mày: “Ngươi tìm đường chết hộ hắn à?”
Chấp sự giật thốt, vội vàng lắc đầu: “Xin trưởng lão minh giám, thuộc hạ không dám đẩy Hứa sư điệt vào chỗ chết. Thuộc hạ thấy hắn luyện thể, trong lúc chờ đợi cạnh linh tuyền không bị say linh khí nên mới cân nhắc để hắn đến vùng hạ lưu nghỉ chân. Mật độ linh khí nơi đó không cao bằng khu vực này nên thuộc hạ nghĩ sẽ không sao.”
Dương trưởng lão hạ giọng.
“Định Pháp trung cảnh dù luyện thể cũng không có khả năng chịu đựng.”
Chấp sự nghĩ ngợi nhanh rồi tiếp lời: “Thưa trưởng lão, nếu là luyện thể thông thường thì có lẽ sẽ không chịu được nhưng thể phách của Hứa sư điệt dường như rất đặc biệt. Hơn nữa, ban nãy thuộc hạ đã cảm nhận được khí tức của hắn, hắn đã đạt đến đỉnh phong cảnh rồi, chỉ còn cách một bước nữa là sẽ đạt tới Định Pháp thượng cảnh.”
Nghe vậy, gương mặt Dương trưởng lão liền có chút giãn ra. Lão vuốt râu nghĩ ngợi.
Khoảng lặng bao trùm làm chấp sự không dám phát ra tiếng động. Nước bọt sinh ra trong miệng mỗi lúc một nhiều, đến nỗi y không dám nuốt xuống.
Tưởng chừng hai má sẽ căng phồng thì y lại nghe được tiếng của Dương trưởng lão.
“Bảo hắn sáng ngày mai đến lò luyện đan gặp lão phu.”
“V-vâng, thuộc hạ nhất định sẽ chuyển lời.”
Dương trưởng lão phất ống tay áo rồi quay người rời đi. Ngọn gió thoáng qua vô tình làm cơ thể chấp sự ngã ngửa ra sau, hai tay vẫn còn run rẩy. Không mấy khi y tiếp xúc Dương trưởng lão ở cự ly gần như thế, cảm giác cứ như đang đứng cạnh thần chết vậy.
“Đáng sợ quá…” Chấp sự lẩm bẩm.
Đôi mắt y vô thức nhìn về hạ lưu linh tuyền, con ngươi lộ ra vẻ phức tạp. Mặc dù y khích lệ Hứa Tử Du bằng việc sẽ được Dương trưởng lão khen thưởng nhưng mọi chuyện chỉ dừng lại ở lời nói thôi, ai mà nghĩ sẽ thành hiện thực được chứ.
Dựa vào con mắt quan sát trận pháp nhiều năm của chấp sự, y dám chắc Tụ Linh Trận và Tụ Hỏa Trận của Hứa Tử Du rất kinh khủng. Tuy không dám nói hoàn mỹ nhưng với một đệ tử Định Pháp cảnh mà nói, bản sự đến đây là rất giỏi rồi.
“Chậc, tên tiểu tử nhà ngươi cao số thật đấy.”
Chấp sự bất giác thở dài, lủi thủi xuống đồi đi truyền tin.
Hứa Tử Du đang trầm mình dưới hồ nước ở hạ lưu linh tuyền nên không biết chuyện tốt vừa rơi xuống đầu mình. Hắn vẫn đang tận hưởng quãng thời gian thoải mái của bản thân.
Hạ lưu linh tuyền không sở hữu nồng độ linh khí cao nên Hứa Tử Du không lo bị say linh khí. Hơn nữa, vì tắm rửa trực tiếp nên linh tuyền có thể giúp hắn giảm đau mỏi cơ bắp cũng như khôi phục ám thương trong suốt quá trình luyện thể.
Luyện thể là cách nhanh nhất để đạt được thực lực cao nhưng con đường đấy cũng đầy rẫy nguy cơ. Chỉ cần sơ sẩy một bước chân, tu hành giả sẽ để lại ám thương trong người. Thoạt đầu chúng sẽ không lộ ra ngoài nhưng càng tu luyện về sau ám thương ấy sẽ trở thành thương tật vĩnh viễn và biến tướng thành chướng ngại vật tu hành.
Hứa Tử Du được tôi luyện bằng Đoán Tạo Châm nên hắn sẽ không bị ám thương. Nhưng hắn sẽ không vì thế mà lơ là.
Sư phụ chỉ xem hắn là vật thí nghiệm, không phải đệ tử thật sự. Thậm chí, đệ tử ruột như Vạn Thanh Cô còn phải chịu những trừng phạt đau đớn thì một đệ tử có thể bị thay thế bất cứ lúc nào như hắn sẽ khó mà nhận được sự săn sóc gần gũi.
Tu hành là chuyện cá nhân, Hứa Tử Du phải tự chăm sóc bản thân.
Giá trị của linh tuyền vô cùng tốt, mỗi tội Hứa Tử Du chưa đủ đẳng cấp để duy trì tỉnh táo trong thời gian dài nên hắn chỉ có thể ngâm trong một tuần hương là phải lên bờ.
Lúc này, cơ thể hắn đã hơi ửng đỏ. Cơ bắp có dấu hiệu sưng tấy nhưng sau một chu thiên vận công Thiết Ma Quyền và Tiểu Ma Công, cơ thể hắn đã trở lại như cũ.
Trong lúc Hứa Tử Du mang quần áo, hắn đã nghe thấy tiếng vút trong không trung đang hạ xuống chỗ mình. Là phi hạc truyền thư.
“… Thẩm Vân Mai?” Hứa Tử Du nhíu mày: “Không phải cô ta đang tham dự đại bí sao?”
Nếu nhận được thư tín trong dược viên, Hứa Tử Du đã nghĩ sẽ là người nội bộ, không ngờ lại là người mà hắn chưa lường tới nhất. Mặc dù dược viên có quan hệ với Dược Y Đường nhưng thời điểm gửi thư lại phảng phất dư vị nghi ngờ.
Trùng khớp với đại bí đã đành, còn gửi ngay khi hắn rời khỏi khu rừng trận pháp nữa thì quá nửa là có vấn đề. Bên cạnh đó, hắn còn chưa quên mối quan hệ giữa cô với Ma Trường Tô.
Khi Hứa Tử Du rời khỏi động phủ, hắn chưa bao giờ quên cảnh giác tai mắt của đối phương. Bọn chúng vẫn còn ở đấy, số lượng vẫn như cũ, chỉ khác nhau ở vị trí tiềm phục.
Ma Trường Tô luôn canh chừng Hứa Tử Du, một phút cũng không buông.
Hứa Tử Du cứ nghĩ sau khi hắn khéo léo giữ khoảng cách, đối phương sẽ biết điều mà lui sau một quãng thời gian thăm dò, không ngờ lại dai dẳng như thế.
Lấy khả năng của Ma Trường Tô, cắn răng tìm kiếm một trận pháp sư khác thế chỗ hắn là được rồi. Hắn chỉ mới là Định Pháp trung cảnh, thực lực trận pháp cao tới đâu cũng có hạn.
Chưa kể, Kỳ Quốc vẫn còn trận pháp sư khác không lệ thuộc vào Ngự Ma Tông, nếu như hợp tác với những người như thế, Ma Trường Tô càng có thể giữ bí mật về động phủ cổ tu hành giả. Thậm chí, nếu hắn hợp tác lừa người với nội tộc, Ma gia rất có thể sẽ dùng xong rồi giết.
Nói chung, Ma Trường Tô không thiếu cách nên chẳng cần phải đeo bám hắn mãi.
“Hắn muốn diệt khẩu mình rồi sao?” Hứa Tử Du thầm nghĩ.
Ngự Ma Tông nghiêm cấm sát hại đồng môn nhưng nếu các đệ tử có thể che giấu được tội trạng thì tông môn sẽ không truy cứu. Thậm chí còn được tạo cơ hội để phát huy.
Mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, đấy là triết lý tu hành của ma đạo.
Ma Trường Tô lo lắng Hứa Tử Du sẽ nói chuyện động phủ cổ tu hành giả cho người khác nên mới nóng lòng thanh lý. Có điều, lựa chọn Thẩm Vân Mai lại hơi ngoài ý muốn hắn một chút.
Nghĩ ngợi một lúc, Hứa Tử Du bất giác lắc đầu.
“Chậc, hóa ra cô cũng chỉ là vật thế thân cho hắn mà thôi.”
Hắn đốt phi thư rồi ăn mặc chỉnh tề, thản nhiên sải bước hướng ra ngoài.
“Đến đâu hay đến đấy đi.”
Hứa Tử Du đi không lâu, viên chấp sự nhận lệnh Dương trưởng lão đã tìm đến. Có điều, y chậm một bước chân rồi, hắn không còn ở đây nữa, xung quanh cũng không có người khác.
Chấp sự cảm thấy thật phiền muộn. Sắc trời đã không còn sớm, nếu y không truyền đạt lại cho Hứa Tử Du biết trong đêm nay, e là sáng hôm sau y sẽ bị ném vào lò luyện đan mất.
Chấp sự lo lắng bồn chồn, ba chân bốn cẳng tiếp tục tìm kiếm.
Tên nhãi này lại chạy đi đâu rồi!..