Lưu Quang Nhập Họa - Liễm Chu - Chương 115 - Chờ người
Chúc Vi Tinh lại tìm trên mạng một vòng nữa nhưng vẫn không có bất kì thông tin gì, thứ này dường như tồn tại như một cái vỏ rỗng không trong thế giới ảo, sau khi bị đâm thủng thì chẳng có gì bên trong cả. Nhưng Chúc Vi Tinh không tin, cậu cảm thấy nhất định có ẩn khuất gì đó bên trong. Nan giải là cậu phải làm thế nào để tìm ra con đường đi vào đó? Nhất thời không có manh mối gì sất.
Vừa nghĩ vừa bước xuống lầu thì cậu gặp Lương Vĩnh Lệ đang ra ngoài ban công phơi quần áo.
Hai người đối mặt, Chúc Vi Tinh chủ động hỏi thăm: “Vẫn ổn chứ?”
Lương Vĩnh Lệ gật đầu: “Vấn đề ở quán bar đã được giải quyết, cũng đã mở cửa trở lại.”
Chúc Vi Tinh: “Không làm lỡ công việc thì tốt rồi.”
Lương Vĩnh Lệ nói: “Không những không làm lỡ mà còn được nhận bồi thường, ông chủ mới này hào phóng thật. Mọi người ai cũng nói việc điều tra thực chất chỉ là hình thức, kể cả khi quán thực sự có vấn đề thì vẫn có thể kinh doanh như thường thôi.”
Chúc Vi Tinh nghe ra ẩn ý của cô: “Cô cảm thấy chuyện này có vấn đề?”
Lương Vĩnh Lệ hơi ngập ngừng.
Chúc Vi Tinh: “Không tiện nói cũng không sao.”
Lương Vĩnh Lệ lắc đầu, chuyện liên quan đến vị minh tinh kia đã trở thành chủ đề nóng sốt gần đây, Chúc Vi Tinh tò mò về anh ta thì cũng là chuyện bình thường, mặc dù trông cậu không giống như quan tâm lắm. Đối với cậu, Lương Vĩnh Lệ không có gì phải cảnh giác.
“Lúc Khải Khải đến quán bar, quả thật là có chút kì quái.”
Chúc Vi Tinh: “Như thế nào? Cô có nhìn thấy anh ta không?”
Lương Vĩnh Lệ gật đầu: “Hôm đó là ca trực của tôi, nhưng có nhiều người muốn phục vụ phòng riêng của anh ta lắm, tôi không tranh với bọn họ mà lui ra nhường chỗ, chỉ đứng từ xa nhìn anh ta một cái. Tinh thần anh ta quả thực không tốt, vẫn cứ luôn cúi đầu như đang khó chịu vậy. Hiện tại nhớ lại, chắc lúc đó anh ta bị bệnh. Nhưng anh ta vẫn gọi rất nhiều rượu, còn một mình uống hết sạch nữa.”
“Anh ta nói mình không ngủ được, không dám ngủ, uống rượu uống thuốc ngủ đủ cả, thậm chí còn nôn ra khắp sàn, phải tìm mấy người vào dọn dẹp. Nhân viên tạp vụ đã thấy nhiều khách say xỉn lắm rồi, nhưng chưa thấy vị khách nào tinh thần bất ổn như vậy, hôm đó bọn họ còn định báo cảnh sát nhưng anh ta rất hào phóng cho rất nhiều tiền boa để hòa hoãn. Rốt cục náo loạn đến hơn nửa đêm thì bỗng nhiên anh ta vội vội vàng vàng rời đi, cứ như nhìn thấy thứ gì, dáng vẻ như đang chạy trốn vậy.”
“Những chuyện này đều là do cô bạn thay ca của tôi kể lại, lúc khai báo cũng nghe cô ấy nói như vậy với cảnh sát, nhưng còn một chuyện cô ấy không nói.” Lương Vĩnh Lệ bỗng nhiên nói.
Chúc Vi Tinh nhìn cô.
Lương Vĩnh Lệ: “Khải Khải để quên cái áo khoác, hai người phục vụ khác ở đó đưa ra hộp Valium trong túi nhưng còn ít tiền cùng với một tấm giấy địa chỉ viết tay thì họ không có giao cho cảnh sát.”
Nghĩ cũng biết tiền nhất định đã bị lấy đi, Chúc Vi Tinh chỉ quan tâm cái địa chỉ kia.
Lương Vĩnh Lệ nói: “Không biết, cô ấy sợ chọc phải nhân viên cũ của quán nên không nhắc đến.”
Chúc Vi Tinh hỏi: “Nhân viên cũ nào?”
Lương Vĩnh Lệ: “YiYi.”
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có luồng khói dày đặc xộc ra từ bên cạnh, có người từ trong bếp lao ra, là Lương Vĩnh Phú.
Anh đeo tạp dề, một tay cầm muôi, một tay che miệng nhìn em gái cầu viện.
Lương Vĩnh Lệ vừa nhìn liền nhanh chóng vọt vào trong cứu vớt tình hình.
Lương Vĩnh Phú dụi dụi mắt, lúc này mới phát hiện Chúc Vi Tinh có ở đó, anh xấu hổ cười nói: “Tôi muốn học nấu ăn, kết quả lại hỏng bét.”
Chúc Vi Tinh nói: “Bà anh sẽ không để ý đâu.”
Lương Vĩnh Phú lại nhất thời lúng túng: “Khụ… Không phải cho bà nội, gần đây bà ấy không khỏe, ăn uống không ngon, này là nấu cho ông chủ của tôi.”
Chúc Vi Tinh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng từng thấy ở nhà hàng nọ, cậu không bình luận gì mà chỉ gật đầu, bước vòng qua Lương Vĩnh Phú rồi đi xuống lầu.
Xa xa đã nghe tiếng than khóc vang vọng, trước tòa nhà số 6 bên cạnh đặt đầy vòng hoa.
Chúc Vi Tinh biết chuyện này, là do người em chồng bao phen trúng gió của chị Trần cuối cùng đã qua đời, trước khi mất y không để lại nhà cho đứa con bất hiếu của mình mà giao lại cho anh trai và chị dâu. Chị Trần cùng chồng mình cũng coi như biết ơn, nhưng kiêng kị người chú nhỏ này năm xưa phạm phải chuyện không nên, lại thêm đang dịp Thanh Minh nên muốn siêu độ cho y, nhà họ bèn tìm hòa thượng đến làm lễ.
Chỗ xóm giềng cũ mấy chục năm trong ngõ, mọi người ít nhiều gì cũng bày tỏ ít tấm lòng nên trước lầu có rất nhiều người đến phúng viếng. Chúc Vi Tinh thấy bà nội mình cũng có mặt trong đám người, tay xách mấy hộp tiền giấy đứng đó.
Cậu muốn giúp bà một tay, nhưng vừa bước lên trước thì nghe thấy tiếng tụng niệm văng vẳng, rầm rì không dứt, như gần như xa. Cậu đột nhiên hoa mắt, cả người gần như lảo đảo, trái lại còn phải nhờ bà nội nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu kịp lúc.
May mà cảm giác này chỉ thoáng qua trong nháy mắt, Chúc Vi Tinh tỉnh táo lại rồi nhanh chóng đứng vững. Ngôn Tình Hay
Bà nội cau mày hỏi: “Con sao vậy?”
Chúc Vi Tinh không dám nghe tiếng tụng kinh trên lầu nữa, cậu nói: “Chắc con đi vội, vấp chân thôi ạ.”
Bà nội nói: “Cẩn thận một chút.”
Chúc Vi Tinh cụp mắt đáp một tiếng.
Bà nội săn sóc nói: “Họ phải làm nghi lễ cúng bái này trong ba ngày, có nhiều chuyện cần làm, bà với dì Tiêu mấy ngày nay sẽ ở đây phụ giúp.”
Chúc Vi Tinh nói: “Bà bận vậy để con mang cơm cho anh hai.”
Bà nội lắc đầu: “Anh của con tự mua đồ ăn được, cũng không phải là chưa từng, ngược lại là con đó, tự chăm sóc mình cho tốt đi.”
Chúc Vi Tinh nhất thời chưa hiểu ý của bà.
Bà nội lặng thinh một lúc rồi bỗng nhiên nói: “Ngay dịp Thanh Minh, ở đây lại làm lễ cúng bái tụng kinh, con không cần phải ở nhà suốt đâu.”
Chúc Vi Tinh ngẩn ra: “Sao ạ?”
Bà nội giải thích: “Không phải có kì nghỉ ngắn sao? Con có thể ra ngoài với bạn bè, nửa năm qua đã nghỉ ngơi được bao nhiêu đâu?” Ngoại trừ mấy ngày sức khỏe cậu không chịu nổi nữa mới phải đình công thì không phải nói nữa.
Từ khi trở thành Chúc Vi Tinh tới nay, cậu biết bà cụ thương và lo cho mình, nhưng bởi vì tính cách cả hai nên cho dù ở chung có hòa thuận lễ độ, có chút ấm áp đi nữa thì vẫn còn thiêu thiếu đôi phần thân thiết, thậm chí còn không nói chuyện nhiều như với dì Tiêu. Nhưng Chúc Vi Tinh không ngờ hôm nay lại nghe được sự quan tâm và lời khuyên răn thẳng thắn như vậy từ bà nội, có lẽ do nhìn thấy sự sống chết vô thường của nhà khác thế này khiến cho bà nội sinh ra chút xúc động, Chúc Vi Tinh cảm động không thôi.
Cậu nói: “Không sao ạ, kì nghỉ ngắn này con có đi làm thêm, thời gian nghỉ ngơi vui chơi cũng có. Ngược lại là bà nội, đi phụ giúp nhà người ta cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Bà nội lẳng lặng nhìn cậu một lúc, sau đó vươn tay phủi hết mớ mạt vụn phất phơ trên vai Chúc Vi Tinh, nhẹ giọng nói: “Đi đi.”
Chúc Vi Tinh mỉm cười: “Vâng, con đi đây.”
******
Chúc Vi Tinh vốn đang nghĩ cách để nói cho Khương Dực hiểu mình đi làm thêm sẽ không cùng hắn về nhà chung, không ngờ người nọ đã nhắn qua trước rằng tối nay hắn có việc.
Đối với hành tung bất định của Khương Dực, Chúc Vi Tinh nói hoàn toàn không tò mò là không đúng, nhưng cậu cho rằng việc để đối phương có đủ không gian riêng không có nghĩa là không quan tâm, mà là thể hiện cái nhìn trưởng thành trong tình yêu, cậu tin tưởng Khương Dực nên không nhất thiết phải để mắt tới hắn mọi nơi mọi lúc. Nếu Khương Dực sẵn lòng chia sẻ với cậu, cậu sẽ vui lòng lắng nghe, nhưng nếu Khương Dực lười báo cáo, vậy thì Chúc Vi Tinh cũng không cần phải biết. Đáng tiếc cách cư xử khéo léo và lịch thiệp này của cậu lại không được tên quỷ ấu trĩ này noi theo và khen ngợi, ngày nào trông hắn cũng giống như đề phòng kẻ trộm vậy.
[Chúc Tịnh Tịnh]: Đã biết.
Vốn cậu còn định nói mình cũng có việc, nhưng sau khi nghĩ lại thì thôi. Cũng đâu cần phải liệt kê lịch trình hành động của cậu chính xác đến từng giây từng phút làm chi.
Mấy tiếng sau, Chúc Vi Tinh rời khỏi quán cà phê, nhưng chưa về Linh Giáp, mà là dọc theo Cố Nhân Phường đi thẳng đến cuối đường, dừng lại trước một quán bar.
Vào 8 – 9 giờ, chính là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu phong phú, ánh đèn neon loang lổ mười màu sặc sỡ, mỗi loại mỗi sắc thái, đều là thứ ánh sáng mà người nghèo hưởng không tới.
Mấy chiếc siêu xe đang dừng trước cửa quán, bước xuống là một đám phú quý bề trên, Chúc Vi Tinh mặc dù ăn mặc giản dị nhưng lẫn trong đó lại dung nhập đến hoàn hảo. Cậu vốn có thể trà trộn vào giữa đám người giàu có này và bước vào trong, nhưng đi đến cửa vẫn ngừng bước chân, nói với nhân viên tiếp đón của quán bar: “Tôi muốn tìm nhân viên ở đây.”
Vị lễ tân này không ai khác chính là anh chàng đẹp trai thanh toán tiền lương cho Chúc Vi Tinh lúc cậu đến Ngọ Sơn lần trước, Chúc Vi Tinh còn nhớ anh ta tên là A Cần.
A Cần cũng nhớ ra Chúc Vi Tinh, anh ta hơi ngạc nhiên đánh giá cậu một phen, hỏi: “Tìm ai?”
Chúc Vi Tinh nói: “YiYi.”
A Cần hỏi: “Gấp không?”
Chúc Vi Tinh: “Không việc gì, nhưng nếu cậu ấy không bận gì thì tôi muốn nói chuyện với cậu ấy ngay.”
A Cần cau mày, không hỏi cậu chuyện gì, cũng không hỏi sao không gọi điện thoại, anh ta do dự hai giây, rốt cục cho Chúc Vi Tinh vào cửa.
Ngọ Sơn dường như vừa trải qua một đợt sóng càn quét tái tạo vậy, trang trí nguyên bản tuy xa xỉ tráng lệ nhưng đã ít đi chút phong cách ý vị, bố cục tổng thể hiện tại không đổi, nhưng từng chi tiết nhỏ lại trông tao nhã tinh tế hơn, hiển nhiên với quy tắc và khí chất mới này, phí vào cửa lập tức có thể tăng gấp đôi.
Lúc quan sát và đánh giá bên trong, Chúc Vi Tinh không nhìn thấy Lương Vĩnh Lệ, hôm nay hình như cô nghỉ ca, ngược lại là thấy được YiYi, cậu ta đang khom lưng rót rượu cho một bàn khách trẻ tuổi. Người khách xé tấm thiếp hồng dán lên mu bàn tay cậu ta, có ý cho tiền boa, YiYi mặt mày hớn hở mừng rỡ, sau đó có bị bóp mông một cái cũng không ngại.
“Hiện tại là giờ làm việc của cậu ta, hẳn là đang bận lắm, có lẽ cậu phải đợi rồi.” A Cần cũng nhìn thấy.
Chúc Vi Tinh lặng lẽ thu lại ánh mắt, nói: “Tôi chờ là được.”
A Cần liền dẫn cậu vào phòng nghỉ, nhớ lại vừa rồi cậu thu hút không ít ánh mắt của đám khách trên đường đến đây, trước khi rời đi anh ta không nhịn được nhắc nhở một câu: “Nếu cậu không đợi được muốn rời khỏi thì theo đường thang máy lần trước tôi đưa cậu ra mà đi, đừng tùy tiện chạy loạn.”
Chúc Vi Tinh không ngốc, cậu biết rõ nơi này có cao cấp đến đâu thì cũng là chỗ ăn chơi mà thôi, đối với sự chu đáo của đối phương cậu rất biết ơn: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Đợi A Cần đi rồi, Chúc Vi Tinh liền đối mặt với ánh mắt tò mò đánh giá của đám người trong phòng.
Trong quán bar bất kể là bồi bàn hay là ‘ong nhỏ’ thì tính lưu động đều rất nhanh, cách nửa năm đã không còn là nhóm người mà lần trước Chúc Vi Tinh từng gặp nữa, có điều những gương mặt mới này vẫn trang điểm tỉ mỉ lòe loẹt như cũ, tương phản mãnh liệt với hành vi cử chỉ tang thương lão làng của bọn họ.
Có mấy người muốn bắt chuyện với Chúc Vi Tinh, dường như muốn biết rốt cục cậu là người mới hay là khách hàng, nhưng lại ngại khí chất xa cách ngàn dặm trên người Chúc Vi Tinh mà thu lại ý nghĩ, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu không dứt.
Lúc này có người đẩy cửa vào rít gào: “Tôi đ**, chết chết chết mất! Đưa tang tới nơi rồi!”
Thế nhưng hô hào khoa trương này lại không nhận được phản ứng nhiệt liệt như thường lệ, cậu ta không hiểu mô tê gì nhìn xung quanh, phát hiện hóa ra trong phòng có thêm một cậu trai xa lạ, những người khác đều đang lặng lẽ đánh giá người này, căn bản không thèm để ý tới mình.
Lại nhìn dáng vẻ của cậu trai này, Hử? Người mới? Với cái diện mạo này có được tính là thần tiên rơi vào khói lửa nhân gian không cơ chứ? Thảm kịch nhân gian nào đây? Đương nhiên là thảm kịch đối với bọn họ rồi!
Trong quán có người như thế, loại xấu xí như bọn họ đây còn tranh phần trăm cái gì nữa, còn làm ăn gì được nữa?
Dường như cảm nhận được ý thù địch phòng tới mình ngày càng sâu đậm, Chúc Vi Tinh rốt cục không nhịn được giải thích một câu: “Tôi chỉ đến chờ người thôi.”
Chớp mắt bốn phía thở phào nhẹ nhõm.
Biết được Chúc Vi Tinh không phải đối thủ cạnh tranh, đám người này tự tại hơn nhiều, nhao nhao quay lại với đề tài dang dở ban nãy.
“Không phải bồ bị đưa tang à? Sao chưa hoả táng nữa?” Bọn họ hỏi người vừa tiến vào vừa nãy, có lẽ là một chàng trai.
Người kia cũng vội vàng hoàn hồn, tiếp tục thét gào chói tai như chưa từng bị gián đoạn: “Soái ca khủng bố hai ngày trước lại tới nữa rồi, a a a a a! Hắn còn trừng mắt nhìn tôi một cái, chân tới giờ còn run nè… Ai tới dìu tôi cái coi, má ơi, cực phẩm.”
Tiếng rống này như thể chọc vào tổ ong vò vẽ.
“Không phải cái người tôi đang nghĩ chớ? Trời ạ!!! Tôi tới liền!”
“Ai phục vụ bàn của hắn ta vậy? Sẽ không phải lại bị YiYi cướp nữa chứ, rõ ràng chỉ là bồi bàn, sao tay lại dài như vậy? Hiện tại bận rộn ở bàn của Lý thiếu gia còn chưa đủ để cậu ta giãy giụa kiếm ăn à?”
“Không không không, hôm nay hắn không đi một mình, đi chung còn có một soái ca chững chạc khác nữa. Hai người bọn họ đều được quản lí tiếp đón đưa lên ghế lô riêng trên lầu. Lấy ánh mắt rada trà trộn trong đêm nhiều năm của tôi mà nói, giá trị bản thân của vị kia, có mười tên Lý thiếu gia cũng không đủ lót đệm giày cho anh ta đâu!!”
“Hắn đi chung với người giàu có à? Vậy hắn cũng là người có tiền sao? Mẹ ôi! Như vậy không phải ngủ không nổi hay sao?”
“Hắn có tiền hay không thì bồ cũng ngủ không nổi đâu, mơ đẹp quá.”
Chúc Vi Tinh không trực tiếp hẹn YiYi ra ngoài mà chọn đến phòng nghỉ ở Ngọ Sơn chính là muốn đến đây thăm dò tin tức, kết quả bởi vì một màn không hiểu ra sao mà người trong phòng đã chạy đi hơn nửa?
– ————————-