Lúm Đồng Tiền Của Báo - Sương Hạ - Chương 9: Không khen mày đẹp trai
Phòng bếp có điều hòa, tuy bên ngoài không quá nắng nhưng bắt đầu oi, tạo cảm giác gay gắt khó chịu, những làn gió mát rượi của điều hòa đã cắt ngang sự bức bối này.
Chi nhìn Dương không chớp mắt. Cô muốn quên đi việc mình đã tháo khẩu trang để thể hiện thái độ tự nhiên nhất có thể, vậy mà cậu lại bới móc ra, khiến đôi bên cảm thấy khó xử.
Cô thực sự rất ngại, những công sức nãy giờ của cô lại bị cậu phá hỏng chỉ trong một câu nói.
Cô thở hắt ra, giọng điệu bình tĩnh:
“Ừ, kỳ cục lắm à?”
“Không.” Dương hơi bất ngờ với câu hỏi của cô, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Cô bĩu môi, cau mày, chuyển tầm mắt xuống quyển vở bên dưới. “Vậy thì đừng nhìn nữa, làm bài này đi.”
“Ừ.”
Một lát sau, đám người kia mới tới. Vào phòng bếp, Nam đã la lối om sòm: “Uầy, mày mà cũng nghiêm túc làm bài à?”
Dương liếc cậu ta một cái sắc lẹm, chẳng nói gì.
Nam thấy Dương không dễ trêu đùa, quyết định phớt lờ cậu. Mặt mày cậu ta tỉnh bơ, giọng điệu chẳng chút nghiêm chỉnh nói với Chi: “Ê, tao xin…”
“…”
Sau khi cậu ta nói chưa hết câu mà lại khựng lại, những người khác cũng quay đầu nhìn Chi. Cô cũng nhìn họ, biết họ đang đứng hình vì điều gì.
Cô bối rối khôn tả, cụp mắt, chuẩn bị tinh thần.
“Vãi, xinh vãi luôn ấy.” Chợt Nam thốt lên.
Chi giật mình nhìn cậu ta.
“Thật, Chi xinh nhỉ.” Trường bước lên vài bước, mỉm cười nhìn cô.
Diệu lách qua khe hở giữa Trường và Nam, chạy như bay đến chỗ Chi, nắm tay cô, đôi mắt lấp lánh. “Đồng loại này, mày đẹp kinh khủng.”
Như bước đến một chỗ ngồi, đặt balo xuống bàn. “Mày đẹp như vậy, sao lại cứ đeo khẩu trang vậy?”
Cô ngáo ngơ nhìn bọn họ, cảm thấy những lời khen mà họ nói đều không chân thực. Rõ ràng cô cảm thấy bản thân xấu xí, liệu họ có nhầm không?
“Tại sao vậy?” Thấy cô không trả lời, Dung rất tò mò, hiếu kỳ ngồi bên cạnh cô, quyết tâm tìm hiểu lý do. Có lẽ Dung nghĩ đây là thời điểm thích hợp để hỏi.
“…” Cô cụp mắt, vài giây sau mới e thẹn trả lời. “Tao sợ làm xấu một bầy đàn visual.”
Cả bọn ngớ người.
Khỏi phải nói, 7A1 không chỉ giàu mà còn rất đẹp. Nếu có người hỏi rằng ai kém sắc nhất lớp thì khó mà trả lời, nhìn mặt từng đứa cùng lúc có khi vẫn không xác định được ai là người xấu nhất.
Bảng xếp hạng nhan sắc do một hội người trong trường tự lập ra. Cách xác định người đẹp là bỏ phiếu, ngày ba mươi cuối tháng sẽ công bố kết quả trên confessions, và chỉ công khai ba mươi người được bỏ phiếu nhiều nhất. Tất nhiên là chia ra làm hai giới tính.
Tháng nào 7A1 cũng chiếm phân nửa bảng, và Dương luôn là người đứng đầu từ đầu năm lớp sáu đến tận bây giờ. Diệu tuy rất đẹp nhưng cũng chỉ xếp thứ hai, ba, chưa từng vọt lên hạng nhất.
Sau vài giây bất động, Nam cười khanh khách, Trường cũng bật cười, nhưng hai người họ lại chẳng nói năng gì, kéo ghế ngồi xuống.
Dung cười ha hả, đập đập vào lưng cô: “Visual cái khỉ gì chứ! Mặt mũi như này mà xấu xí xấu xiểu cái gì?”
Lực đập của Dung không nhẹ, Chi thấy hơi đau, cố nặn ra nụ cười.
Chủ đề cũng dừng lại, cô liền buông tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Làm ơn đừng đào chuyện này lên nữa.
Vài phút sau, đám người cũng ổn định vị trí. Bàn ăn màu trắng hình chữ nhật. Chi là người giám sát nên phải ngồi một mình một góc; Dương, Nam, Trường ngồi một bên; Diệu, Dung, Như ngồi phía đối diện. Dương và Diệu là hai người ngồi ngay gần cô.
“Học gì trước?” Nam mở hộp bút ra, đồng thời hỏi.
“Toán trước đi.” Như trả lời.
Dung vươn tay nhận lấy cây bút bi Nam đưa, “Chi ơi, mày giảng Hình học trước đi, Đại số để mai.”
“Ừ.”
Diệu lật sách giáo khoa ra, “Bây giờ làm bài nào trước?”
Cô cũng mở sách ra, tìm kiếm một bài tập phù hợp, một lúc sau nói: “Bài 4 trang 87.”
“Oke.”
Năm mười phút sau, Nam vò đầu bứt tai, mặt nhăn mày nhó nói với cô: “Chi ơi, mày ra đây tao hỏi cái. Xong cái này rồi làm thế nào?”
Cô gật đầu, đứng dậy bước tới gần cậu ta. Cậu cũng rất phối hợp, nghiêm túc nghe những gì Chi nói. Vài phút sau, đến lượt Diệu không biết làm, cô lại tới gần cô nàng, kiên nhẫn giảng giải ngắn gọn dễ hiểu nhất có thể.
“Thế còn chỗ này thì sao?” Dung chỉ vào sách, nhìn cô.
Chi ngó đầu sang, giảng mượt như thể tất cả mọi thứ đều ở sẵn trong đầu cô, không cần phải mất thời gian tìm kiếm đáp án.
“Vãi, mày làm xong rồi à?”
Nam liếc sang Dương – người im lặng nãy giờ. Những người khác nghe thấy đều ngẩng đầu nhìn cậu ta.
“Cái Chi có bảo làm bài 5 đâu?” Cậu ta lấy làm khó hiểu.
“Ngậm mồm lại, làm bài đi.” Dương cau mày liếc xéo cậu ta, mặt mày lạnh nhạt hiện rõ.
Nam câm nín, lẩm bẩm vài câu bất mãn rồi cũng cúi đầu cặm cụi làm bài.
Bầu không khí lặng thinh gượng gạo, chỉ nghe thấy tiếng lật sách và ngòi bút lăn trên trang giấy. Cô chẳng biết làm gì cả, đứng im nhìn Diệu viết bài, có người hỏi cô sẽ trả lời. Suốt buổi học, có lẽ Như là người hỏi bài ít nhất. Cũng đúng thôi, Như xếp 9/43 trong lớp và 24/164 toàn khối. Những người khác đều hỏi khá nhiều, Dương tuy không hay đi học trên trường nhưng giảng một lần là hiểu. Có lẽ Diệu và Nam là hai người khó học nhất, cô phải giảng thật chậm và dùng những từ ngữ đơn giản thì hai người họ mới hiểu được đôi chút. Trường và Dung học khá giỏi, trong đó Trường học rất nhanh, chỉ xếp sau Dương. Trường xếp 18/43 và 49/164 cơ mà.
Tình hình thì, có lẽ Dương và Như học tốt nhất, tiếp là Trường và Dung, cuối cùng là Diệu và Nam.
Nắm được vấn đề của từng đứa, cách dạy của cô và khả năng học của họ cần phải theo tỉ lệ thuận, tránh trường hợp dạy nhanh quá lại không hiểu, “cái tôi” cao quá lại không muốn hỏi tiếp.
Ba tiếng đồng hồ là ba môn học, mỗi môn một tiếng. Ngữ văn thì không vấn đề gì, nhưng Tiếng Anh là môn cô rất yếu. Vậy nên đến lúc ôn Tiếng Anh, cả đám lôi tai nghe ra luyện nghe, đứa thì học thuộc từ mới. May mắn một điều Như rất giỏi Tiếng Anh, cô nàng trở thành “cô giáo” ở môn này và ngồi dạy chúng bạn công thức Tiếng Anh rất chi là trôi chảy.
Nhìn chung, vấn đề học thêm ở nhóm cô không quá phức tạp.
Đúng chín rưỡi, nhóm tan học. Dương tiễn họ ra ngoài cổng, trước khi đi còn dúi vào túi balo của cô một thứ gì đó.
Chi ngẩng đầu nhìn cậu, “Cái gì thế?”
“Không có gì đâu.” Dương nở một nụ cười, ánh mắt dù có dịu dàng tới mấy cũng chẳng che được sự lả lơi phóng khoáng của cậu. Nhưng, trông cậu đẹp trai kinh khủng.
“Ừ, tao về đây.” Cô gật đầu, vội thu lại ánh nhìn, quay người đi về hướng nhà mình.
Khi cô quay lại, cậu vẫn đứng đó nhìn cô, ánh nắng rực rỡ vỡ vào người cậu, khiến mắt cậu hơi nheo lại, ánh mắt vẫn đăm đăm vào cô.
“…” Cô không nhìn cậu nữa, cúi đầu tiến về phía trước.
Về đến nhà, cô chưa thèm bỏ balo ra đã nhảy vào giường duỗi lưng. Theo quán tính, bất chợt một thứ cũng đổ xuống giường, cô bỗng nhớ đến thứ mà Dương vừa nhét vào túi balo của mình. Cô vội ngồi dậy, cầm lên xem thử.
Một chai sữa dâu?
Không biết có phải là được tặng thứ mà bản thân yêu thích, hay chỉ đơn giản là được tặng, hay là vì một yếu tố nào khác, trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác thoải mái kỳ lạ. Cô không quan tâm lý do là gì, dù sao tất cả các lý do cũng là từ phía Dương. Cô nhìn thấy hình ảnh khóe miệng mình cong lên nhè nhẹ được thu trọn vào chiếc gương nhỏ trên bàn bên cạnh đầu giường.
Cô hơi bất ngờ, nhưng cũng không thu lại nụ cười.
Tâm trạng cô rất vui.
Chỉ cần biết như vậy thôi.
Không cần quan tâm lý do là gì cả.
Chiều hôm đó, nắng to nhưng không gay gắt, oi ả nữa. Chi ngồi trước hiên nhà nói chuyện với Hà – bạn thân cô.
Hà và cô quen nhau từ khi còn bé xíu xiu, hơn nữa Hà cũng là hành xóm của cô, hai đứa đã trở thành bạn thân ngay từ mầm non rồi. Từ nhỏ đến bây giờ, hai người vẫn gắn bó với nhau bền chặt như vậy. Kể cả khi cô phải học Chu Văn An theo dự kiến của mẹ, hai đứa vẫn thân thiết không thể tách rời.
Hà có tính cách hoàn toàn trái ngược cô. Là kiểu thân thiện hướng ngoại, ai gặp cũng chơi được. Nhưng trái ngược như vậy mà vẫn chẳng hiểu sao họ vẫn chơi thân với nhau được.
“Ê, tháng này mày vẫn đứng đầu khối hả?” Hà hỏi với một khuôn mặt tràn đầy phấn khích.
“Ừ.” Cô đáp lại đơn giản.
“Tại sao mày có thể đứng đầu khối nhỉ, tao nhớ Tiếng Anh của mày…”
“Câm câm câm, mày đừng có nhắc tới Tiếng Anh nữa, tao khổ lắm rồi.” Chi cau mày nhìn Hà, cắt ngang những gì cô nàng định nói, tay xua xua trước mặt cô nàng.
Hà bật cười, hai tay chống ra đằng sau, hai vai run bần bật. “Cũng phải ha. À đúng rồi, mày không có kế hoạch gì cho mùa hè thật à? Đi Hàn Quốc chẳng hạn?”
“Thôi, ở nhà cho lành. Nhưng chắc là bố mẹ tao lại tống tao với ông anh tao về nội thôi.”
“Anh mày ít về nhà nhỉ? Qua thời gian thi rồi mà.”
“Trời, bây giờ còn thỉnh thoảng thấy có mặt, chứ đợt thi xem ổng có về không?”
“Nhưng sao lại không về?”
Cô thở dài, “Lão có bạn gái.”
“Vãi, bố mẹ mày có biết không?” Hà trố mắt nhìn cô.
“Có chứ, chắc là sợ mắng nên mới không về nhà đấy. Bây giờ lão mà về chắc gãy chân.”
“Nhưng bây giờ có bạn gái cũng đâu có sao, lớp Mười một rồi, như vậy cũng được nhỉ?”
“Nhưng mà bố mẹ tao không thích ấy, kiểu sợ ổng đâm đầu vào yêu đương là ngu ra đấy.”
“Hớ hớ.”
Đúng lúc này, ngoài cổng phát ra tiếng ồn ào. Cô chẳng buồn ngước lên nhìn, chỉ nghĩ rằng bọn trẻ con ồn ào đi qua thôi. Nhưng Hà ở bên cạnh lại hét toáng lên, kích động nhéo tay cô: “Mày ơi, mày ơi, nhìn kìa!”
Cô bị nhéo nên hơi đau, cau mày ngẩng đầu lên nhìn xem là ai mà khiến cô nàng phấn khởi như vậy.
“Trai đẹp, trai đẹp kìa. Đẹp trai vãi!” Hà tiếp tục hét lên, ánh mắt vẫn dán chặt lên phía trước.
Có thể là nghe thấy động tĩnh của Hà, những người ngoài cổng quay đầu vào nhìn.
Cô hơi rùng mình, bắt gặp phải ánh mắt của Dương.
Dương cao ráo lại đẹp trai, vô cùng nổi bật trong một đám con trai, việc tìm cậu dễ như ăn kẹo, bởi cậu rất rất nổi bật.
“Vãi.” Nam đi bên cạnh vỗ vào lưng cậu, miệng cười toe toét. “Có người khen mày đẹp trai kìa.”
Dương dừng lại trước cổng nhà cô, mỉm cười, vẫy vẫy tay về phía cô.
Hà ở bên cạnh im bặt, như thể những gì cô nàng vừa thốt lên đều không phải là mình, mà người hét toáng lên nãy giờ là cô vậy.
Cô bỗng chột dạ, đứng dậy đi đến trước cổng.
Khoảng cách của họ chỉ có chiếc cổng sắt màu trắng.
Long đứng gần đó bỗng nói: “Vãi, Chi đây á? Xinh vãi.”
Cường gật gù, “Xinh nhỉ.”
Đạt cũng gật đầu.
Cô bỗng dưng cảm thấy hơi hoảng sợ.
Dương chăm chú nhìn khuôn mặt mất tự nhiên của cô, ánh mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên. “Nhà mày đây à?”
Cô rủ mắt, gật đầu.
Rõ ràng Hà là người hét lên những câu ấy, vậy mà cô lại có cảm giác tội lỗi.
Chi mấp máy môi, ngước mắt nhìn cậu. Trong đôi mắt là một bầu trời đêm đầy sao, khi chạm phải như bị thôi miên, không thể rời ra chỗ khác mà dính chặt lấy sự trong sáng này.
Dương nín thở, đắm đuối nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia.
Cô mím môi, sau đó nhả ra từng chữ bằng âm lượng chỉ mình cậu nghe thấy:
“Tao… tao không phải là người khen mày đẹp trai đâu.”
“…”
Cậu ngớ người, vài giây sau chợt bật cười thành tiếng, bả vai rung lên khẽ khẽ, hai mắt híp lại thành hình lưỡi liềm, đôi môi đỏ mọng như mê hoặc người ta.
Một lúc sau, cậu mới ngừng cười, nhấc một bên mày, dáng vẻ gợi đòn lại nuông chiều.
“Hửm?”