Lúm Đồng Tiền Của Báo - Sương Hạ - Chương 12: Phòng y tế
Dương nói rất nhỏ, Công không nghe rõ, bất giác “hả” một tiếng. Công không nghe thấy nhưng Long bàn trên lại nghe rõ mồn một. Cậu biết Dương không để đứa con gái nào vào mắt, vậy mà không tiếc lời khen cô, chắc hẳn dung nhan của cô không bình thường.
“Mày vừa nói cái gì?” Công dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu.
Dương nhìn cậu ta, chẳng nói năng gì.
Công bị sự tò mò làm cho phát điên: “Mày vừa nói gì, trần gì cơ?”
“…”
“Ơ hay nhờ nói đi!”
“…”
***
Sau khi tan học, Chi cùng Diệu và Dung đến một quán chè ăn lót dạ.
“Chết cha, chúng mày có mang tiền không?” Dung đi được nửa đường liền khựng lại. “Sáng nay tao trả nợ cho thằng Nam hết rồi.”
“Tao có mang, nhưng chỉ đủ cho mỗi tao.” Diệu đưa tay vào túi quần, móc tiền ra đếm.
Chi cũng cho tay vào balo xem thử, “Chừng này có đủ không?”
Dung ngó vào balo của Chi, cau mày, chép miệng: “Khiếp, ăn chè thôi mày có cần mang nhiều như thế không?”
“Nhà giàu có khác.” Diệu cảm thán.
Chi nhíu mày, bĩu môi: “Chúng mày cứ làm như nhà chúng mày không giàu ấy.”
“Cảm ơn bạn hiền nhó.” Dung khoác vai cô, cười tươi như hoa. “Nợ mày một lần.”
Quán ăn này nằm ở gần trường, đi hai mươi bước là đến. Quán khá rộng, có sáu bàn ăn hình tròn được xếp ngay ngắn thành hàng, bên trong còn có điều hòa.
“Cho cháu cốc chè bưởi ạ.” Dung cầm bản menu lên.
Diệu ngồi bên cạnh ngó đầu vào nhìn một lượt. “Chè Thái ạ.”
Dung đưa bản menu cho Chi, cô vươn tay nhận lấy. Cô nhìn quanh, tuy kén ăn nhưng những món cô thích thì ăn rất nhiều. Bụng dạ bây giờ không đói lắm, cô tùy tiện chọn bừa một món: “Một cốc thập cẩm ạ.”
“Đợi mấy phút là có ngay.” Chị nhân viên chạy vào bếp làm luôn.
Vài phút sau, chè vẫn chưa được làm xong, ba người vẫn nói chuyện hăng say, đúng lúc đó có tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào.
Cả ba bất giác quay ra nhìn.
“Ô.” Dung nói, “Chúng mày cũng tới ăn chè à?”
Chi liếc nhìn, vô tình chạm phải đôi mắt màu hạt dẻ của Dương. Cô khẽ giật mình, vội vàng cụp mắt.
“Không đến ăn chè chẳng lẽ đến ăn cháo à?” Nam cười ha hả, liếc nhìn đầy khoa trương.
Đám con trai lôi mấy chiếc ghế bàn bên cạnh sang ngồi cùng bàn với cô. Cả ba đứa con gái ngồi xích lại gần nhau, chừa ra khoảng chỗ rộng cho họ ngồi.
Dương ngồi đối diện với cô – vị trí xa cô nhất.
“Sao tao tưởng mày trả hết tiền cho tao rồi?” Nam rút chiếc thìa ra lau trong ống đũa, “Vẫn còn tiền ăn chè à?”
“Hah, mày tưởng mày trấn lột hết tiền của tao là tao không sống được nữa á?” Dung cười khẩy, khoác tay Chi: “Tao còn có bạn hiền chống lưng.”
Nam chế giễu: “Tao trấn lột? Còn không phải mày nợ tao trăm rưỡi hai tháng mới trả à?”
“Tao trả hết rồi nhé, đừng có mà lôi chuyện cũ vào nói.” Cô nàng trề môi, hiếu thắng nói lại. “Mày còn hơn hai tuần mua đồ ăn sáng cho tao đấy.”
Nam bất lực, nhếch mép nhưng không nói gì nữa.
“Chúng mày cứ như chó với mèo ấy.” Cường nói chữa gượng, thổi tan sự lạnh lẽo trong không khí. “Gặp là cãi nhau, không thể như cái Chi được à?”
Chi giật mình, nâng mắt nhìn cậu ta, tự dưng lôi cô vào làm gì?
Công ngồi bên cạnh cũng xen vào: “Cái Chi hiền nhỉ, nói chuyện chẳng nổi nóng bao giờ.”
Đúng lúc chè được bưng lên, cô khẽ khàng cởi khẩu trang ra, cúi gằm mặt xuống múc chè đưa lên miệng ăn, cố tình phớt lờ mấy câu tán gẫu của đám người.
Cả đám con trai lần nữa nhìn thấy nhan sắc tuyệt phẩm này của cô vẫn chưa khỏi kích động, “Ủ uôi!!!”
Cô không dám ngẩng mặt lên nhìn biểu cảm của họ, tuy trong lòng đang rất hoảng nhưng vẫn cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể, chỉ mong đám người này nhanh chóng nói về chuyện khác.
Bỗng Dương chép miệng hai cái đầy khó chịu, đưa mắt nhìn từng đứa vừa mới khoa trương thốt lên. Cả đám bỗng ngồi im re, lập tức tem tém lại.
Dung và Diệu nhìn phản ứng của những người kia cũng cảm thấy không dễ chịu, Dung cau mày, ánh mắt sắc lẹm: “Chúng mày bị điên hết với nhau à?”
Diệu ngồi cạnh liền cười khẩy: “Lần đầu thấy mĩ nhân? Sao phải làm ra biểu cảm như vậy?”
“Haha…” Cường cười ngượng xoa dịu bầu không khí: “Xin lỗi xin lỗi, chỉ là bọn tao thấy cái Chi hiếm khi bỏ khẩu trang thôi.”
“Đúng rồi đúng rồi.” Mấy đứa khác cũng cười hì hì.
Dương nhìn chằm chằm từng động tác nhỏ của cô, không mảy may che giấu. Lộ liễu đến mức đám người xung quanh còn phát hiện ra, che miệng nhìn nhau cười đầy ẩn ý, nhưng chẳng ai dám lôi chuyện này ra để trêu đùa.
Sau vài phút chờ đợi thì chè của đám con trai mới được mang tới. Họ như người chết đói, lao đầu vào ăn như sợ người khác giành phần mình. Đến lúc thanh toán, Chi đang đếm tiền thì Dương đột nhiên nói: “Nay tao trả.”
Nói rồi, cậu móc tay vào balo lấy ra một cái ví đen nhỏ. Nam chợt liếc sang nhìn cô đầy ý vị sâu xa, sau đó hớn hở nói với cậu: “Sao thế? Bình thường mày còn lười lôi ví ra mà.”
Chẳng lẽ là định ghi dấu ấn trong lòng “người ấy”?
Cậu mở ví ra, lục lọi một hồi liền đút lại vào balo, móc điện thoại ra, quay đầu điềm nhiên nhìn cậu ta:
“Nhà tao giàu.”
Tay đang đếm tiền của cô bỗng dừng lại, ngước mắt nhìn cậu.
“…” Hình như đây cũng gọi là ghi ấn tượng nhỉ?
Dương bước tới quầy, nói với chị nhân viên: “Em không đủ tiền mặt, chuyển khoản được không ạ?”
“Được, MoMo em nhé.”
“Vâng.”
Chi nhìn dáng vẻ của cậu, dáng người cao thẳng, đầu cúi xuống bấm điện thoại, đôi mi rậm rũ xuống, một tay đút túi quần, điệu bộ ung dung thoải mái của cậu khiến cô có chút nể nang.
Diệu ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Dương trả luôn cho bọn mình à?”
Chi lắc đầu, “Tao cũng không biết nữa.”
Nam đứng gần đấy nghe được liền cười hơ hớ nói: “Anh em bọn tao hào phóng lắm. Mày thấy chưa, mấy trăm nghìn này đã là gì sao với anh Dương, anh Dương nhỉ?” Nam chớp chớp đôi mắt, cố tình bày ra biểu cảm mà cậu ta cho là đáng yêu.
Dương thanh toán xong, quay ra thì nhìn thấy biểu cảm của cậu ta thì cau mày, miệng buông câu chửi: “Thần kinh.”
***
Chiều thứ hai, lớp cô vẫn còn buổi học.
Nắng rất gắt, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, trộn lẫn vào không khí khiến con người ta cảm tưởng như không sống nổi.
Đám học sinh lớp 7A1 chẳng ai muốn ra ngoài, người thì nằm vật xuống bàn, người liên tục đưa tay lau mồ hôi, đám người còn lại thì ngồi im nhẹ nhàng nói chuyện.
Dương không quan tâm lắm, tuy thời tiết có gay gắt cỡ nào cũng không hạ gục được cậu, vẻ mặt điềm nhiên bình thản giữa 40°C khiến lớp không khỏi cảm thán.
Trái ngược với vẻ mặt “I’m oke” của cậu, trạng thái của Chi bây giờ như phát điên. Cô vốn thuộc người thể nhiệt, hơi nóng một chút cũng khiến cô ướt đẫm mồ hôi. Chính bởi vậy nên Chi mới thích bão, bão càng to càng tốt, bão to mới mát được. Khuôn mặt cô lúc này đỏ ửng, tóc tai dính bết vào khuôn mặt, vẻ mặt mệt mỏi đờ đẫn. Cô lại đeo khẩu trang và kính, nên độ nóng bây giờ mà cô phải chịu đựng là cực kinh khủng khiếp.
Nhịp thở của Chi bắt đầu không đều, tốc độ dồn dập. Trường ngồi bên cạnh lo ngay ngáy, bèn lên tiếng hỏi thăm: “Có sao không thế?”
Cô ngước mắt nhìn cậu chàng, đôi mắt sóng sánh nước, cô vội nhắm tịt mắt, quay đầu ra chỗ khác: “Ổn…”
“Ổn cái khỉ gì?” Trường lập tức cáu, tay dịu dàng vuốt nhẹ trên lưng cô: “Đi, tao đưa mày ra phòng y tế.”
“Không, tao ổn thật mà.” Càng nói cô càng cảm thấy khó thở, “Không cần đi.”
Trường cau mày, giọng nói nhỏ hơn: “Mày dị ứng thời tiết à?”
Cô nhắm chặt mắt, đầu đau như búa bổ, khẽ lắc đầu phủ nhận.
“Làm sao thế?” Một giọng nói trầm ấm vang lên, cô vô thức quay xuống nhìn về phía cất tiếng nói, sau đó nhanh chóng quay lên, hai tay đỡ trán.
Trường vẫn vuốt lưng cô, nâng mắt nhìn Dương – người đang nhìn chằm chằm vào hành động của cậu chàng.
Cậu chàng vẫn chưa phát giác ra chuyện gì, nói với Dương: “Mặt cái Chi nóng lắm, tao hỏi nó có bị dị ứng không nhưng nó lắc đầu, không biết là làm sao.”
Dương nhìn cô chăm chăm, đôi lông mày thanh tú vô thức nhíu chặt. Sau vài giây trầm tư, cậu đứng dậy, tiến đến gần cô nói đúng một chữ: “Đi.”
Chi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của cậu, cô mở miệng, giọng nói không một gợn sóng, âm lượng nhỏ như đang thì thầm: “Đi đâu?”
Cậu nghe thấy giọng điệu mệt mỏi của cô, càng lúc càng tỏ ra khó chịu, nhưng cậu vẫn rất kiên nhẫn nói với cô: “Phòng y tế.”
“Không.” Chi cúi đầu, tay đặt lên ngực, cố điều chỉnh nhịp thở.
Dương cầm lấy cánh tay cô kéo lên, sức lực khá mạnh. Cô không kịp phản ứng, đứng lên theo bản năng.
Chi chống tay còn lại lên bàn, lưng hơi khom xuống, đôi mắt cô bỗng đen lại, hai thái dương tê nhức khôn người.
Cô nhắm chặt mắt, mồ hôi tuôn ra như thác. Cả lớp đồng loạt quay ra nhìn cảnh tượng này, tiếng bàn tán xì xào đã lọt hết vào tai cô. Dung không chịu nổi nữa, đập bàn thật mạnh, những đồ dùng trên bàn liền xốc nảy lên: “Trật tự!”
Hòa bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngu người, bị tiếng động lớn từ Dung kéo về thực tại, vội vàng lên bục giảng điều chỉnh lớp.
Tiếng ồn ào đã giảm đi, nhưng đôi mắt của mọi người vẫn không rời khỏi người Dương và Chi.
Long không khác gì Hòa, thậm chí là bị sốc nặng. Long ngồi bàn trên bàn của Dương, tức là ngồi ngay bên cạnh bàn Chi. Giờ phút này, cậu được xem cận cảnh sự việc khiến cậu bàng hoàng, trố mắt nhìn hành động của Dương.
Cảm giác bí bách càng lúc càng ngột ngạt, chân tay cô mềm nhũn, cậu nhìn cô, chẳng thèm để ý mấy lời bông đùa của những người xung quanh. “Đi, tao đưa mày đến phòng y tế.”
Chi như cái xác, cả người mềm oặt, yếu ớt đến độ không nói lên lời. Cô mặc kệ bị cậu kéo đi, chậm chạp theo sau cậu.
Đi ra ngoài hành lang lớp, cậu buông cánh tay cô ra, hỏi: “Tao cõng mày nhé?”
Cô rệu rã lắc đầu: “Không, tao biết đi.”
“Ừm.” Cậu vẫn nhìn cô chòng chọc. “Hay là tao bế mày?”
“Thần kinh à.” Đây rõ ràng không phải câu hỏi, mà là câu chửi.
“Mày chọn bế hay cõng?” Dương đè thấp giọng, “Mày mà đi được một mình thì tao cất công đưa mày ra đây làm gì.”
Cô ngước đôi mắt mơ hồ nhìn cậu, tay vẫy về phía lớp học. “Thì mày vào lớp đi, tao có què đâu mà phải cõng với bế.”
“Chọn nhanh lên.” Dương phớt lờ câu nói của cô, vẫn một mực kiên định với ý định của mình. “Không chọn là tao bế đấy.”
Vì mất sức nên bây giờ cô không muốn đôi co, chân cô như sắp ngã khụy. Cậu quay lưng về phía cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô, một chân quỳ hờ xuống: “Lên.”
Cảm giác rụng rời đã lên đến đỉnh điểm, cô rã rời trèo lên lưng cậu, tay ôm lấy cổ cậu, khẽ thầm thì: “Tao nặng lắm.”
Dương nhếch mép, hai tay vòng lại đằng sau đỡ lấy mông cô. Cậu nhẹ nhàng đứng lên mà chẳng cần dùng tay áp xuống mặt đất tạo lực.
“Nặng? Mày bao nhiêu cân?”
“Gần 39.”
“Ăn nhiều vào, xương của mày còn đang đè vào tao đây này.” Cậu khẽ cười, bước đi chậm rãi. “Đau chết đi được.”
“Yếu thế?” Chi nhắm mắt, miệng lẩm bẩm: “Thế mà cũng đau.”
“Tao mà yếu à?”
“Yếu.”
Dương bật cười, “Ừm, tao yếu.”
Bây giờ chưa vào tiết, sân trường còn rất nhiều người, cảnh tượng này đã bị những người trên sân trường tận mắt chứng kiến.
Dương cõng cô theo lối hành lang để đến phòng y tế.
Phòng y tế không có một bóng người, phòng có một tủ dụng cụ y tế và hai chiếc giường được kê vào mỗi góc, ngăn cách bởi một tấm rèm lớn màu lam đậm.
Cậu cẩn thận đặt cô xuống chiếc giường gần điều hòa nhất. Chi nằm xuống, tay vén hết tóc mái lên đỉnh đầu cho mát, để lộ ra chiếc trán trắng mịn. Dương vứt chiếc chăn mỏng sang giường bên cạnh giúp cô cho đỡ chật chội: “Cởi khẩu trang ra cho thoáng.”
“Ừm.” Chi ngập ngừng đáp lại, tay chậm rãi tháo chiếc khẩu trang bức bối kia ra.
Dương cầm chiếc điều khiển điều hòa trên bàn lên, “Có cần bật điều hòa không?”
“Có!” Cô lập tức ngẩng mặt nhìn cậu, gật đầu như bổ củi.
Dương khẽ cười thành tiếng, tay bấm nút điều khiển: “27 độ có được không?”
“Không…”
“Tăng lên?”
“Không…”
“Thế mày muốn bao nhiêu độ?”
“Ừm…” Cô chần chừ nói: “16 độ…”
“16 độ?” Dương nhướng một bên lông mày, tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại.
“Ừa, mày bật sức mạnh lên nữa nhé, không thì bật gió lên cũng được.” Chi ái ngại nói.
Dương bật cười thành tiếng, tay bấm nút điều khiển, tạo thành những tiếng ‘tít tít’ liên hồi: “Tao không ngờ mày chịu được lạnh đấy.”
“Miễn phí mà.” Điều hòa trong phòng y tế là do trường trợ cấp.
Cậu đặt điều khiển xuống bàn, đi ra cửa, đầu ngoảnh lại nói với cô: “Tao về lớp đây, ngủ đi, tao xin cô cho mày nghỉ, lạnh thì tự tăng độ lên nhé.”
“Oke.” Chi lúc này đã nhắm mắt, nhịp thở bắt đầu ổn định, dơ cao tay ra dấu “ok” lên.
Lúc này đã vào tiết một, khi cậu quay lại giáo viên đã giảng bài, Hòa cũng đã báo nghỉ giúp Chi.
“Sao sao?”
“Cái Chi nó làm sao thế?”
Khi cậu ngồi xuống, những người xung quanh đã nhao nhao lên hỏi. Tất nhiên ngoài miệng thì quan tâm hỏi han cô, nhưng thật ra họ muốn biết sau khi cô cậu cõng nhau đi thì đã xảy ra chuyện gì.
Dương lôi sách vở ra, lờ đi sự tò mò đang bùng cháy trong họ. Diệu ngồi bên cạnh hỏi khẽ: “Ra chơi tao đến thăm nó được không nhỉ?”
“Đừng đi.” Dương mở sách, mắt dán vào mấy dòng chữ trên trang giấy. “Để nó ngủ, đừng làm phiền.”
“À ừ.” Cô nàng gật gật.
***
Khi Chi tỉnh lại đã là cuối buổi, ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu thẳng vào mắt cô, dù cô có nhắm mắt nhưng vẫn nhìn thấy một màu cam chói. Nhưng ngay sau đó, một vật lớn cản đi sự gay gắt ấy, khiến khuôn mặt đang nhăn nhó vì bị ánh nắng nặng nề bám lấy của cô thả lỏng.
Cô chầm chậm mở mắt, nhìn thấy Dương đang nhìn mình chăm chăm. Cậu đứng ngược nắng, ánh nắng tỏa ra xung quanh cậu, còn cậu thì mờ mờ ảo ảo, không nhìn ra cảm xúc gì.
“Dậy rồi?”
“Ừm.” Chi ngồi dậy, tay đỡ thái dương, đầu óc cô bây giờ không còn đau nữa nhưng lại thấy chóng mặt. “Tan học rồi à?”
“Ừ.”
Chi choáng váng bước xuống giường, Dương kéo rèm để cô đi ra. Đi trên hành lang, cô phát hiện sân trường chỉ còn lác đác vài người, tuy vậy trong lớp 7A1 vẫn còn nửa non lớp chưa về.
Khi cô vào lớp, những người còn lại kín đáo liếc trộm cô vài cái, nhưng chẳng ai nói gì. Chi thấy hơi khó chịu vì phải nhận những ánh mắt kì lạ. Tuy nắng đã dịu xuống nhưng oi vẫn hoàn oi, cảm giác ngột ngạt bắt đầu dâng trào, tuy vậy ở mức này cô vẫn có thể chịu được. Vì cô không tham gia học tiết nào nên không cần phải sắp xếp lại sách vở, chỉ cần khoác balo đi về.
Trường ngồi bên cạnh đang tám chuyện với bọn con trai, nhìn thấy cô liền nói: “Mày định về à?”
“Ừm.” Chi đáp lại.
“Ừ, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Mặt mày nóng lắm, coi chừng sốt.” Trường cẩn thận dặn dò.
Chi cười tủm tỉm, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết. “Ừm.”
Khi cô ra đến cửa lớp thì Diệu và Dung chạy tới, đứng ở hai bên cô. Dung hăm hở hỏi: “Ăn chè không bọn mày? Nay tao có tiền rồi, tao bao.”
“Thôi.” Diệu trề môi lắc đầu.
Chi cũng nhún vai, tỏ ý phản đối.
“Eo…” Dung không nhận được câu trả lời ưng ý thì bĩu môi hờn dỗi.
“Ê!” Diệu bỗng níu tay cô, đột ngột nói: “Mày có để bụng không? Mày mệt nhưng tao không đến thăm mày được.”
“Có sao đâu.” Chi nhìn cô nàng, hơi nheo mắt, làn gió nóng hừng hực bay đến khiến mái tóc ngắn của cô bổng lên. “Nhưng mà làm sao thế?”
“Thằng Dương ấy.” Dung khoanh tay trước ngước, mắt nhìn thẳng, điệu bộ phán xét.
Diệu nói, cười cười trông rất khả nghi:
“Đúng rồi, thằng Dương bảo để cho mày ngủ, không được làm phiền mày nhưng giờ ra chơi nào nó cũng đến phòng y tế.”