Lúm Đồng Tiền Của Báo - Sương Hạ - Chương 10: Vừa lùn vừa còi
Cô ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt cô thoáng bối rối. Nhưng nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ, sự bối rối vơi đi hơn nữa.
Cậu nhếch nửa miệng, “Vậy cơ à?”
“…”
“Tại sao mày lại không khen tao vậy ta? Không phải mày thì ai?” Cậu dùng giọng điệu lả lơi, cao vút, như thể đang cố tình chọc ghẹo cô.
Chi mím chặt môi, tố cáo: “Nó đấy.”
Theo hướng cô ám chỉ, Dương nghiêng đầu nhìn vào trong, thấy một cô gái lạ mặt đang ngồi trên hiên nhà, vẻ mặt lạnh tanh. Cậu cụp mắt nhìn xuống người con gái nhỏ bé phía dưới, giọng điệu trầm ấm, mang theo ý cười: “Không phải mày thật à?”
Cô gật đầu như bổ củi: “Thật đấy, không phải tao đâu.”
Dương bật cười: “Tao biết mà.”
“Biết mà còn hỏi tao.” Chi cau mày, bất lực nhìn cậu.
Đám người đằng sau không ngừng nhao nhao lên, kích động khi thấy cậu quá đỗi thân thiết với một cô gái. Đạt ghé sát vào tai Nam: “Sao nó với cái Chi lại thân thế nhỉ?”
“Ai mà biết.” Nam đưa tay đỡ trán, “Nó có kể với tao cái đéo gì đâu.”
Dương đưa cho cô cái ly trà hôm trước cô cho mượn, mỉm cười: “Tiện đây tao trả luôn này.”
“Sao mày lại cầm đi vậy?” Cô nhận lấy cái ly.
“Đi đá bóng, mang nước lạnh theo. Nhưng vừa nãy uống hết rồi, vừa hay đi qua nhà mày, tao trả luôn.”
“Ừm.”
“Tao đi đây.”
“Ừ.”
Dương vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa hiếm thấy, quay người đi thẳng. Cô dám chắc rằng: đám người kia sẽ tiếp tục bàn tán về cô thôi.
“Trai đẹp quen mày à?” Hà hớn hở hỏi cô khi cô quay về.
“Bạn cùng lớp.” Cô quẳng chiếc ly vào ghế sofa trong phòng khách, ngồi bên cạnh Hà xoa xoa hai thái dương. “Báo vừa vừa thôi.”
“Hê hê.” Hà cười khúc khích, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn cô. “Mày may mắn nhỉ, xung quanh toàn giai đẹp. Anh mày đẹp, bố mày đẹp, thằng Bảo cũng đẹp, tới cả mấy đứa ngoài cổng cũng đẹp nữa.”
Chi chau mày nhìn Hà, “Ngoài mấy đứa ngoài cổng ra…” Cô nhả chữ chậm chạp, “Hình như những người kia mày cũng quen mà, đâu có xung quanh mình tao đâu?”
“…”
“Còn nữa…” Chi gõ vào đầu Hà mấy cái. “Tỉnh ngủ đi, mê trai ít thôi.”
“…” Hà đưa tay xoa trán, cứng đầu bảo: “Khồng, tao phải cưới chồng đẹp trai, ngày nào cũng được ngắm.”
Cô tỏ vẻ khinh đểu, Hà thấy bản thân không sai, thấy vẻ mặt của cô liền tát nhẹ vào má cô, bĩu môi càu nhàu: “Mày nhìn tao kiểu gì đấy.”
“Kiểu gì đâu.”
Ở bên này.
Đạt, Công, Cường như phát điên. Dương chưa từng kể với họ việc này, liên tục đưa ra câu hỏi:
“Mày với cái Chi thân nhau từ khi nào?”
“Dương à, mày lạ lắm.”
“Khả năng nó bị ma nhập lắm, anh em, cứu nó đi.”
“Dương, tao chưa từng thấy này dịu dàng với bọn tao như thế bao giờ, kể cả mấy đứa khác cũng chưa thấy mày đối đãi với chúng nó như vậy.”
“Đừng nói là mày thích nó nhé? Tao có thấy mày cư xử với mấy đứa con gái khác như thế đâu.”
“Đéo gì thân thiết vậy?”
“Chúng mày câm mồm đi, nói lắm thế?”
Dương cau có nhìn họ, vẻ mặt bực bội mất kiên nhẫn.
Cả lũ im re.
Nam từ nãy giờ vẫn không nói gì, cảm thấy không đúng lắm. Mới tuần trước hai con người này còn chẳng nhìn nhau lấy một cái, bây giờ đã như vậy rồi? Nếu là người bình thường thì tốc độ thân như vậy là điều hết sức bình thường, chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng nhân vật chính lại là Dương, Nam vẫn không thể hình dung xem họ thân thiết với nhau bằng cách nào. Gạt Dương sang một bên thì thấy Chi cũng có vấn đề, Dương lạnh lẽo phớt đời thì Chi cũng chẳng kém cạnh, con bé cả ngày chẳng hé răng nửa lời vậy mà nói chuyện với Dương tự nhiên thế? Nói chung là cả hai đứa đều chẳng ổn tẹo nào.
“Nhưng mà công nhận là Chi xinh nhể? Tao đéo ngờ luôn.” Cường khoanh tay trước ngực, tấm tắc khen.
“Tao cũng đéo ngờ đấy, xinh như vậy mà cứ đeo khẩu trang với kính, không thấy phí mất một khuôn mặt à?”
***
Chủ nhật.
/Tinh toong… Tinh toong tinh toong tinh toong tinh toong tinh toonggg./
“Mày điên à?” Dương mở cổng với một khuôn mặt hết sức nhăn nhó.
Chẳng hiểu sao hôm nay đám người này lại đến đúng giờ thế không biết, cậu cũng đã dậy sớm hơn hôm qua để chuẩn bị cho buổi học hôm nay. Vừa đến Nam đã liên tục bấm chuông khiến cậu phát điên.
“Đấy, tao đã bảo mày đừng bấm nữa mà.” Dung đảo mắt, nhịn cười.
“Vãi, mày bảo đừng lúc nào? Mày còn xúi tao bấm nữa đi mà?” Nam cau mày nhìn Dung, giọng điệu trách cứ.
“Đâu có, mày nhầm rồi.”
“…”
“Vào đi.” Dương tránh sang một bên, hất hàm vào bên trong.
“Cái chi chưa đến à?” Như cất tiếng hỏi.
“Chưa thấy đến.” Cậu dẫn đầu cả bọn vào nhà, ném chìa khóa vào sofa.
Họ ngồi vào vị trí hôm qua, yên lặng ngồi đợi “cô giáo” đến. Nhưng hơn giờ hẹn rồi mà cô vẫn vắng mặt. Nam sốt ruột hỏi: “Có khi nào cái Chi nó nghĩ hôm qua mình tới muộn, hôm nay nó cũng tới muộn để đỡ phải chờ không?”
Diệu ngẫm nghĩ một lát: “Có khi lại thế.”
“Đứa nào biết nhà Chi thì đi gọi đi.” Trường nói.
“Dương kìa.” Nam cười cười.
“Mày cũng biết mà, sao tao phải đi?” Cậu nhíu chặt mày, không tình nguyện lắm.
“Đi đi kìa.” Dung hùa theo Nam.
Dương nhìn bè lũ trước mặt, cuối cùng mới miễn cưỡng đứng lên, lấy chìa khóa xe đón Chi.
Nhà cô cách nhà cậu chưa tới cây số, đi xe vài phút là tới. Đứng trước cổng nhà cô, cậu chần chừ mãi mới bước chân vào sân. Cậu không vào nhà, đứng ở cửa ngó vào, cất giọng khe khẽ: “Chi ơi…”
Có thể là do cậu nói quá bé, không ai phản hồi lại cậu. Đúng lúc đó, trong nhà phát ra tiếng động, có lẽ là người trong nhà đang nấu ăn. Cậu rón rén tay chân bước vào nhà, đến phòng bếp, cậu nhìn thấy hai người phụ nữ đang nấu cơm. Một người trong số đó phát hiện ra cậu, “Ai thế?”
“Cháu chào bác, cháu là bạn cùng lớp với bạn Huyền Chi. Cháu đến đón bạn ấy đi học thêm ạ.” Cậu có chút căng thẳng, đường đột vào nhà người khác không căng thẳng mới lạ.
“Ồ, bạn ấy vẫn còn đang ngủ. Cháu lên gọi bạn ấy giúp bác được không? Ở tầng hai ấy, bác đang dở tay tí.” Mẹ Chi đang rang thịt, quay đầu cười với cậu.
Dương thoáng do dự, “Vâng ạ.”
Cậu quay đầu, theo cầu thang lên đến tầng hai. Nhà cô vừa rộng vừa to, mất một lúc cậu mới xác định được phòng của cô. Cậu chầm chậm vặn tay nắm, khẽ khàng mở cửa ra.
Dương nhìn thấy cô trong chiếc chăn màu xanh tím nhạt giữa nhiệt độ mát lạnh của điều hòa. Cô cuộn mình trong chiếc chăn, chỉ ló đầu ra để hít thở, hệt như con sóc nhỏ.
Khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện dưới mái tóc ngắn lòa xòa, đôi mi dài rủ xuống, sắc môi đỏ hồng cùng làn da trắng trẻo.
Cậu khẽ nuốt nước miếng, dơ tay lay lay cô, nhưng cô không dậy, vẫn nằm im thin thít. Cậu vén mấy lọn tóc trên mặt cô ra sau tai, lần nữa lay cô dậy, sức lực mạnh hơn một chút. Lần này cô đã có phản ứng, trở mình xoay lưng về phía cậu, không mở mắt.
“…”
Cậu hít một hơi thật sâu, lay mạnh cô dậy: “Chi, dậy đi mày.”
“Ừm?” Cô bị động tĩnh làm cho giật mình, mắt lờ đờ mở ra, vẻ mặt thiếu tỉnh táo.
Cậu vẫn tiếp tục lay mạnh cánh tay cô.
“Chi, dậy đi, dậy đi học.”
“Ừm…”
Chi cố gắng mở mắt ra, nhưng hình như vẫn không nhận ra cậu, giọng điệu nũng nịu: “Cho con ngủ một tí thôi, Chủ nhật mà mẹ.”
“…” Mẹ?
Cô nhầm cậu là mẹ cô á?
“Chi, dậy đi, dậy đi học thêm, chúng nó đang chờ kìa.”
Cô vẫn im lặng, mắt nhắm nghiền.
“… Dậy đi, tao Dương mà.”
Vừa dứt lời, Dương thấy cô mở mắt nhìn cậu, hai giây sau lại nhắm mắt. Không lâu sau, cô tiếp tục mở mắt, mặt mũi tỉnh táo hơn.
“… Ơ?”
“Ơ cái gì, dậy nhanh lên còn đi học.” Giọng cậu phảng phất ý cười.
Chi có vẻ hiểu ra lời nói của cậu, vén chăn bước xuống giường. Cô chạy ra phòng tắm đánh răng, không quên hỏi: “Sao mày lại ở đây?”
“Muộn học, tao đón mày.” Cậu ngồi xuống mép giường.
“Mấy giờ rồi?” Giọng nói lúng búng bởi bọt ngập tràn trong khoang miệng.
“Hơn tám giờ.”
“Chờ tao ba phút, tao xong ngay đây.”
“Ừ.”
Cô lon ton chạy ra mở tủ, tùy ý chọn một bộ quần áo, sau đó lại chạy vào phòng tắm thay đồ. Khi cánh cửa được mở ra, cô thấy cậu đang gấp chăn giúp mình. Cô thấy hơi xấu hổ, “Cảm ơn nhé.”
“Xong rồi, đi.”
“Ừ.”
Chi khoác balo chạy xuống cầu thang nhanh như một cơn gió, Dương lững thững đi phía sau, không chút vội vàng.
Khi đi qua phòng bếp, cô ngoái đầu nói: “Dì Tâm ơi, dì để lại cháo tôm nhé, trưa cháu về ăn.”
“Dì biết rồi, Chi đi học ngoan nhé.”
Sau khi tạm biệt người thân, cô chạy ra cổng, cậu lấy làm khó hiểu nhìn cô: “Mày đi đâu vậy?”
“Đi học?” Cô quay đầu nhìn cậu, “Mày không đi à?”
“Mày định đi bộ à?”
“Ừ, sao thế?”
Dương bật cười: “Tao đón mày bằng xe mà.”
Đến lúc này cô mới nhận ra ngoài cổng có một chiếc xe đạp điện, cô gật đầu: “Đi.”
Dương ngồi lên xe, đưa mũ cho cô. Cô gật đầu nhận lấy, đội mũ lên đầu. Nhưng không hiểu sao cô mãi không cài quai được, đến mức khiến cô mất kiên nhẫn. Cậu không thấy cô lên xe, quay đầu lại thì thấy cô đang vật lộn với chiếc mũ bảo hiểm. Cậu nhướng mày, nâng tay cài giúp cô đúng một giây.
Cô gật đầu tỏ ý cảm ơn, trèo lên xe, giữ một khoảng cách nhất định với cậu.
Khởi động xe, cậu hỏi cô: “Sao ngồi xa thế? Không sợ tao bốc đầu à?”
“Xe đạp điện mà mày cũng bốc đầu à?” Cô cất giọng hoài nghi.
“Bốc đầu chứ.” Dương nhếch mép, “Ngồi lũi vào đây, ngã đấy.”
“…” Cô không muốn đôi co, đành thỏa hiệp, ngồi xích lại gần hơn một chút.
Bánh xe lăn bon bon trên đường. Vì đêm qua ngủ muộn, sáng lại tỉnh giấc đột ngột, cộng thêm cảm giác êm ái khi ngồi trên xe nên cô hơi buồn ngủ, mắt cứ khép chặt. Dương nhìn qua gương chiếu hậu, trông thấy dáng vẻ gật gù của cô, không kìm được bật cười: “Sao thế, buồn ngủ à?”
Chi giật mình, cố gắng mở to hai mắt, lơ đãng trả lời: “Hơi hơi.”
Dương không nói gì nữa, chỉ cười.
Vừa vào phòng bếp nhà Dương, đám người đã nhao nhao lên hỏi:
“Bọn mày lâu thế?”
“Mày quên giờ hả Chi?”
“Hay là mày nghĩ bọn tao đến muộn như hôm qua thế?”
“Mặt bọn mình uy tín thế này cơ mà?”
Chi chỉ lắc đầu qua quýt, muốn bắt đầu học luôn để kịp tiến độ. Mọi người hiểu ý cô, không nói câu nào nữa mà im lặng nghe cô giảng.
Cuối giờ, Nam uể oải nằm ra bàn than vãn: “Dương ơi, nhà mày có gì ăn được không? Đói chết tao rồi…”
Dương cau mày nhìn cậu ta, không nói gì, chỉ đứng lên mở tủ lạnh, lấy ra một quả dưa hấu. Cậu bổ quả dưa hấu ra làm bảy phần đều nhau, chia từng phần thành nhiều miếng.
Khi sắp bổ xong phần cuối cùng, cậu bất chợt gọi:
“Nguyễn Huyền Chi.”
Chi đang viết công thức toán ra nháp cho Diệu, giật mình ngước mắt nhìn lên, bất giác “hả” một tiếng.
Cậu hất hàm về hướng tủ bếp treo tường đằng sau cô. “Lấy tao mấy cái đĩa.”
Cô “ừ” một tiếng, đứng lên mở tủ bếp. Nhưng cô chỉ mở tủ bếp được, không đủ chiều cao để lấy đĩa. Cô kiễng chân, với tay mà vẫn không chạm nổi cái đĩa gần nhất. Đợi mãi mà đĩa chưa được mang tới, cậu quay đầu nhìn cô, trông thấy dáng vẻ vất vả của cô, không nhịn được mà nhướng mày.
Đột nhiên một cái bóng lớn đổ về người Chi, cô chợt khựng lại. Dương đứng ngay đằng sau cô, khoảng cách rất gần. Cậu vươn tay lên, nhẹ nhàng lấy xuống mấy cái đĩa.
Cô thu tay lại, quay đầu nhìn cậu. Cậu quay trở về vị trí cũ, đổ dưa hấu vào từng đĩa. Sau khi đổ xong, cậu mang đĩa đặt lên bàn. Khi ngẩng đầu nhìn cô còn không quên châm chọc:
“Ăn nhiều vào.”
“…”
“Ăn ít nên mới vừa lùn vừa còi như vậy đấy.”
“…”
“Lấy cái đĩa còn khó khăn như vậy cơ mà.”