Lục Không Chi Dã - Mai Trang An Nhiên (full) - Chương 37: Hoa Nguyệt
Mộc Tranh nhìn ngắm mọi thứ bên vệ đá gần rừng trúc, ước gì bản thân có thể ở lại đây mãi, vô tư vô lo như bây giờ, nhưng nàng biết, nào dễ như vậy. Đã gần mười ngày nửa tháng vẫn không có tin tức của Tiểu Vũ và sư phụ. Càng đừng nhắc đến Nhạc Hồ nương nương, từ ngày chẩn bệnh cho nàng thì nương nương đã không còn xuất hiện, một vị trưởng bối khác của Lục Nha và Phất Nương đã để ý bọn họ.
Ông ta cho rằng đám nhân giới bọn họ cực kì đáng ghét, không có lý do gì để bọn này ăn không ngồi rồi, ru rú ở đây mãi được. Mộc Tranh vừa nhặt viên đá nhỏ khắc chữ lên vệ đá lớn bên cạnh, vừa nhớ đến hôm qua, nàng nghe được vị lão nhân này mặt mày hung dữ, phía sau đã có bảy đuôi màu nâu sẫm, pháp lực không kém đi, là Lục quan Hành Pháp điện trong Tứ điện của Hồ ly tộc, cảnh cáo bọn họ phải rời đi sau Hoa Nguyệt thường nhật.
Dạ Hiên nghe được, đã lạnh lùng muốn dẫn Mộc Tranh đi, hai vị ca ca của nàng cũng không có ý kiến, Hoa Kim Tiên và một người ngoài như Hoài Nam cũng cảm thấy không cần thiết ở lại. Nhưng Lục Nha đột nhiên lo lắng sợ hãi không cho bọn họ đi. Đợi vị Lục quan kia rời đi, nàng mới nói rõ:
– Mọi người đừng cho là đơn giản, muốn rời khỏi, mọi người phải để Lục quan xóa ký ức về Thanh Khâu.
– Ta hiểu, điều này cũng phải. – Phan Ngọc khó hiểu trả lời. Cũng có gì mà Lục Nha tiểu nha đầu này lại lo lắng như vậy.
– Nhưng pháp lực hồ ly vô cùng bí hiểm và không chừng mực, một cái phẩy tay của lão cũng đủ khiến huynh từ rầy về sau trở thành tên ngốc, khù khờ mà sống suốt phần đời còn lại. Mà Lục quan hành pháp, đến Nhạc Hồ nương nương cũng không thể can thiệp.
– Cái gì?
Lần này là Dạ Hiên nhíu mày hô nhỏ. Chàng bất giác nhìn ngắm Mộc Tranh bên cạnh, còn chưa tìm cách nào chữa đan điền, nàng chỉ còn ba tháng, phải chờ đợi trong vô vọng, còn bị ngớ ngẩn, nàng làm sao chịu được.
Dạ Hiên ngưng mắt, chàng nhất định không cho chuyện đó xảy ra. Chàng tính toán chờ thêm mấy ngày để xem tin tức từ tiểu Vũ, ít nhất có rời khỏi cũng sẽ tìm một chỗ gần đây để dễ bề cho sư phụ nàng tìm được, nếu tình hình đã như vậy, chàng sẽ mặc kệ mấy người này, lặng lẽ đưa nàng trốn đi, lần theo dấu vết tìm bằng được sư phụ nàng hoặc Chu lão tử.
Đương nhiên cũng chỉ là ý nghĩ của Dạ Hiên, nay Mộc Tranh vẫn chưa đi, nàng đang ngồi bên đường nhìn trời nhìn đất, miệng không thốt lời nào, chữ trên đá cũng đã khắc xong. Nàng biết, sư phụ luôn vân du tứ hải, tiểu Vũ e là khó kiếm được người. Còn Chu Tước lão tử, e là ngài cũng không cố ý làm vậy, nếu mà ngài biết khiến Mộc Tranh nàng như vậy thì xù đầu tạ lỗi, mất ăn mất ngủ mấy ngày mấy đêm để chuộc lỗi. Nàng mỉm cười.
Thật ra nàng đâu có trách Chu lão, cũng chẳng oán ai, đây là số mệnh của nàng, còn có thể đổ cho ai được chứ, nàng nhận rồi, hiểu rồi, thông suốt rồi, chỉ là vẫn còn tia không nỡ thôi.
Hồng Thiên Trú, tay vác đại đao chầm chậm đi đến phía sau Mộc Tranh, ngồi xuống bên cạnh nàng, lo lắng ẩn hiện không giấu diếm hiện rõ trong tròng mắt to lớn đầy oai vệ của hiệp khách giang hồ, hắn giọng hơi ồm vang lên:
– Tiểu muội muội, muội nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?
Mộc Tranh không trả lời, chỉ nghiêng nhẹ góc mặt, mắt chăm chăm nhìn đám nhóc hồ ly, tỏ ý là nàng vẫn đang lắng nghe.
– Ha ha ha.. lúc đó đại ca đang bỏ nhà đi, rời sư môn, vừa chấp hành nhiệm vụ, vừa trải nghiệm giang hồ hiểm ác, ra Bắc vào Nam, chưa từng chùn bước. Yêu thú, Tà tu, đại ca gặp không tính là nhiều, nhưng vẫn có vài lần chạm trán. Bằng hữu, có kết có chia, bèo nước tương phùng, tình cảm như mây mù, không thèm vương vấn. Nhưng không biết thế sự đẩy đưa, lần đó tình cờ gặp được muội và lão tam. Muội tuy là nữ Tu chân, nhưng là dược sư trẻ tuổi nhất ta từng gặp. Muội phóng khoáng, trượng nghĩa, không câu nệ, lại coi trọng tình cảm. Lão tam tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng cũng vô cùng hào hiệp, có tình có nghĩa, không vì ta là võ giả mà coi thường, vì vậy, đối với hai người, đại ca thực sự coi là đệ đệ muội muội mà bảo vệ. Đáng tiếc, đại ca không bảo vệ được muội.
– Nhưng tiểu muội, cho dù tương lai thế nào, ta và lão tam đều sẽ cùng muội bước tiếp. Muội không đơn độc, không cần phải sợ.
Mộc Tranh không biết từ lúc nào đã quay đầu nhìn đại ca Thiên Trú của nàng. Nàng từng nghĩ đại ca hào sảng không câu nệ tiểu tiết, càng đừng nói là quan tâm đến cảm xúc của tiểu nử tử như nàng, nhưng hôm nay, phần tình cảm này, những lời nói tận tâm can này, lời bộc bạch mà một đại hán thô kệch không dễ dàng nói ra. Mộc Tranh mỉm cười, lần đầu sau tai nạn kia, nàng mở miệng khàn khàn:
– Đời này Mộc Tranh muội.. Gặp được đại ca và tam ca, cùng hai huynh kết bái, là may mắn của muội.. Đại ca..
Hai người họ nhìn nhau, bất giác cười to, Lương Phan Ngọc không biết từ đâu ngồi xuống bên cạnh phiến đá Mộc Tranh vừa khắc chữ “Nhẫn”, y nhếch một bên môi, lời y muốn nói, đại ca nhìn có vẻ ngô ngê của y đã nói hết, nói thật y còn có chút ngạc nhiên, nhưng đó là sự thật. Bản thân Phan Ngọc cũng trân trọng phần tình cảm này vô cùng.
Ánh chiều tà ngã xuống dưới núi, in rõ hình bóng cả ba người xuống nền đất nhàu nát bên dưới, hòa vào màu xanh rì của lá trúc rũ rượi, hai nam một nữ, một nâu sẫm, một lục y, một hồng phấn, hòa vào nhau tôn lên tình cảm hiếm có nơi rừng sâu núi hiểm trùng trùng khó khăn của Thanh Khâu.
Hoa Kim Tiên và Dạ Hiên xa xa ở hai phía khác nhau nhìn ngắm, lòng dạ lại không khỏi suy tư, Dạ Hiên không biết có thể kéo nàng về phía mình được không, có thể cùng nàng biến mất hay không, nhìn tình cảm tốt đẹp giữa họ, chàng thế mà chạnh lòng. Còn Hoa Kim Tiên, gương mặt nàng thoáng nét không nhẫn tâm, nàng xinh đẹp trưởng thành, đuôi mắt như trải đầy sương gió, đăm chiêu đứng sau hàng trúc phía ngoài. Tay nàng vô thức nắm chặt cành cây.
Lúc này ít ai thấy được hai ba hồ ly đang canh chừng bọn họ, e là người của Lục quan hành pháp đang giám thị, ông ta thực sự không yên tâm về Nhân giới, loài người từ xưa đã nham hiểm ích kỷ, đuổi giết bao nhiêu hồ nhân bọn họ, hắn thực không hiểu sao Nhạc Hồ nương nương lại để cho bọn người này ở lại, còn tham gia Hoa Nguyệt thường nhật cao quý. Đây là lễ trưởng thành của lứa Hồ nhân tiếp theo, bao nhiêu quan trọng và tôn nghiêm, lại để bọn nhân giới tầm thường nhìn ngắm, lỡ như bọn chúng muốn nhân cơ hội đông đúc gây nên họa gì thì sao. Ông ta thực sự sợ sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra.
Lo là vậy nhưng cái gì đến cũng phải đến, Hoa Nguyệt thường nhật được toàn bộ Hồ nhân trông ngóng cuối cùng đã đến. Ngày mười lăm tháng tư, khí trời nồng nàn mùi thơm của cây cỏ, giữa rừng vàng biển bạc, một bệ nâng xum xuê đầy muôn loài hoa, ngập tràn sắc màu, hồng đào yêu mị, đỏ rực kiêu hãnh, xanh thẳm bình yên, vàng chanh dịu ngọt, cam sữa yêu kiều hòa vào một màu xanh lá phủ khắp khoảng không, khung cảnh tựa thần tiên xa vời đập vào mắt mỗi một con dân của Thanh Khâu hồ tộc, lễ trưởng thành quan trọng nhất trong đời mỗi một hồ ly trong đời sắp diễn ra.
Lục Nha vận y phục màu vàng chanh cắt may mới mẻ, tóc tết hai bên được điểm tô bằng rất nhiêu bông hoa nhí nhiều màu sắc, gương mặt trang điểm xinh xắn, lấp lánh nơi ánh mắt sáng rực, nàng xấp xỉ tuổi Mộc Tranh, tiểu linh lung đáng yêu vô cùng, đứng cùng đám nam nữ nhân làm lễ hôm nay, nỗi bật không nhỏ. Mộc Tranh đứng bên dưới, hôm nay cũng ăn mặc trang điểm một chút, dù sao cũng là lễ hội. Nàng váy áo màu hồng phấn, phấp phới mỉm cười nhìn ngắm tiểu linh lung trên đài cao, không khỏi vui vẻ:
– Lục Nha hôm nay thật xinh đẹp!
– Muội cũng vậy!
Phất Nương lão bản vận tử y mang phong phạm ma mị cười nhìn Mộc Tranh bên cạnh. Mộc Tranh bất giác quay sang, nhìn thấy hồ ly đầy bí ẩn Phất Nương đang cười với nàng, bỗng dưng bàn tay vô thức lạnh vài phần. Nàng bất đắc dĩ tằng hắng trong lòng. Nếu Lục Nha nhiệt tình nồng ấm, Phất Nương lại kì lạ mị hoặc, lúc nào cũng treo nụ cười bên môi, không gì khiến nàng vội vã lo lắng quá mức được. Có lẽ do nàng gặp nhiều, trải nhiều, nên cũng chẳng còn gì khiến nàng kinh ngạc được nữa.
Nhưng Mộc Tranh không còn điềm nhiên được nữa, nàng nhìn cảnh tượng tươi đẹp trước mặt, nàng sợ. Nàng sợ ba tháng nữa nàng không thể hít thở bầu không khí hân hoan này nữa, không nếm được thức ăn ngon lành nhất trần đời, không nghe thấy những câu chuyện kì dị trôi nổi khắp thiên hạ, không đi đến những nơi mà nàng chưa từng đặt chân đến, càng không thể gặp những người nàng yêu thương trân quý được nữa, nàng siết lấy bàn tay, nàng phải làm thế nào đây.
Mặc kệ tâm trạng trôi nổi của Mộc Tranh, buổi lễ nhanh chóng bắt đầu, chỉ thấy trên đài cao, Nhạc Hồ nương nương xuất hiện trong tà váy dài màu hổ phách lộng lẫy, đầu vấn tóc cao, đội vòng hoa bằng lưu ly, gương mặt trần đời chưa ai sánh được, có nghiêm trang, có yêu mị, có sắc xảo, có thông minh, cũng có vài phần khí thế bệ nghễ thiên hạ. Nếu so với Vương hậu nương nương của Thần giới, cũng không hề kém cạnh đi.
Một nhóm nam thanh nữ tú hai mươi người, gồm cả Lục Nha, quỳ xuống trước mặt Nhạc Hồ, chờ nàng đọc diễn văn trao cho tia ánh sáng thiên đạo của riêng Hồ Ly tộc, từ nay bọn họ từ Hồ ly tam đuôi chính thức gia nhập đội ngũ Hồ ly tứ đuôi, được chia vào các điện làm việc, chăm nom cho cả tộc Hồ ly, bảo vệ Thanh Khâu đời đời trường tồn.
– Đùng đoàng! Đùng đoàng!
Tiếng nổ vang lớn ngợp trời, còn không biết từ đâu xuất phát, pháo hoa rực rỡ tỏa sáng trên cao, tỏa ra đủ màu sắc rồi rơi xuống trên đầu mỗi một người ở đây, tưới mát tâm hồn bọn họ, thứ ánh sáng màu nhiệm tràn ngập, chính là sức mạnh mà thiên đạo ưu ái cho Hồ ly tộc, ấm áp và tràn đầy hy vọng.
– Á.. Á.. Á..
– Chuyện gì vậy?
– Nghiêu huynh đệ? Nghiêu huynh đệ ngươi làm sao vậy?
Mộc Tranh nghe thấy xôn xao phía sau, nhìn sang Phất Nương và đám Thiên Trú đại ca, mọi người cũng kinh ngạc, không rõ chuyện gì xảy ra, vội quay người, khiến ai nấy đều hít phải ngụm khí lạnh.
Một nam tử được đồng liêu gọi là Nghiêu huynh đệ đang dần dần từ hình người biến thành một hồ ly đen tuyền từ đầu tới chân, trên đầu mọc 2 sừng nhỏ màu đen, mắt đục ngầu, phía sau mọc chín đuôi mà chỉ có bậc Vương hồ như Nhạc Hồ nương nương mới tu luyện đến. Hắn nhe răng, răng nanh sắc nhọn hiện ra, phản chiếu sự khát máu không hề nhỏ, một luồng khí đen mập mờ ôm trọn cả cơ thể hắn. Hắn đã tấn công vài người, ba người gần hắn bị hắn cào bị thương, một đứa nhỏ bị hắn vứt ra xa, thổ huyết tại trận, hắn vẫn tiếp tục tấn công, tình huống hỗn loạn vô cùng.
– Hắc Hồ, là hắc hồ, không thể tin được, ta còn nghĩ là thần thoại lừa con nít. Nhưng Nghiêu Phong là Hồ ly xám, chỉ có bốn đuôi, pháp lực không lớn, còn không phải lính trong điện Thiên Sát, sao lại biến thành như vậy.
Phất Nương mặt hơi biến sắc lẩm nhẩm, nàng không nói hai lời, hóa thành Hồ ly Ngũ đuôi, thân thể một màu tím ma mị phóng đến trước mặt Nghiêu Phong đã hóa hắc hồ. Đồng thời mười mấy hồ ly khác cũng biến về nguyên hình bao vây lấy Nghiêu Phong muốn ngăn cản và bắt hắn lại. Ngay cả Lục quan và Nhạc Hồ Nương nương cùng vài trưởng bối khác cũng đã tiến lại gần để xem xét.
Bên này, Nghiêu Phong mặc mày dữ tợn, hai lòng tay hóa ra luồng khí đen đục chứa đầy yêu khí tà ác, chưởng phong mạnh mẽ đánh về phía đội lính điện Thiên Sát, khiến ba người văng ra, Phất Nương nhíu mày bèn cùng ba người khác bày ra thế trận. Một đường tránh tấn công của Nghiêu Phong, một bên tạo thế gọng kìm ép hắn vào một góc, tập hợp nguyên lực hóa hình lọ thủy tinh màu tím khổng lồ từ trên trời giáng xuống, muốn ụp thẳng cơ thể hắn, nhốt hắn vào trong, nhưng chưa đến cái chớp mắt, đùng, Nghiêu Phong đã phá banh cái lọ thành trăm mảnh, bọn Phất Nương bị phản vệ, trực tiếp bay xa vài thước, miệng hộc máu không ít.
Mọc Tranh mở to mắt muốn chạy đến đỡ nàng, nhưng bị Dạ Hiên xuất hiện bên cạnh tự lúc nào giữ lại, chàng nhẹ giọng:
– Đợi xem sao!
Phất Nương được đồng liêu đỡ dậy, bên kia thêm tốp ba tốp năm sử dụng pháp lực hóa hình để tấn công Nghiêu Phong nhưng bị hắn hóa giải, còn bị đả thương nghiêm trọng. Ảnh Quân đại nhân, chấp chưởng của điện Thiên Sát, gương mặt không lớn tuổi lắm, nhưng chứa đựng tia uy nghiêm lạnh lùng của người chỉ huy, mắt thấy tình huống khống chế không được bèn bay xuống, giáp mặt trực tiếp Nghiêu Phong, dùng một bùa “Tàn Hỏa”, là bùa chú của riêng Thiên Sát điện, uy lực tấn công không hề đơn giản, tự bản thân bùa này đã có linh tính, coi khí tức tà ác là kẻ thù, một mực bao lấy Nghiêu Phong, tự mình hóa thành lửa, đốt cháy luồng khí đen kia, khiến Nghiêu Phong hung dữ yếu hơn.
Ảnh Quân đại nhân tay lượn lờ ánh sáng màu lam chính trực, hóa thành sợi tơ bắt trói Nghiêu Phong, mặc dù hắn còn gào thét nhưng đã bị người áp giải, trên đường giam vào lao ngục. Nhạc Hồ nương nương nhìn mọi thứ, bất giác nhìn thấy bóng dáng của Mộc Tranh, nàng nhíu mày. Lục Quan bên cạnh bắt được điểm nhìn, liền theo hướng đó tìm kiếm, mắt chằm chằm nhìn đám người nhân giới:
– Quả nhiên là bọn họ bày trò! Hừm, ta sẽ không tha thứ!