Lục Dã Tiên Tung - Nhã Quân Ca - Chương 92: Ngoại truyện: Cáo nhỏ lưu manh
Cuộc đời Cáo nhỏ cũng đầy thú vị, à không, phải nói là, nàng chính kiếp nạn của Hồ tộc.
Lúc vừa tròn 100 tuổi, khi vừa rành rọt việc chạy nàng đã một đường chạy xuống Ma giới, trộm đi viên Âm châu của Bác hai Ma vương, còn chôm luôn Ma Thú tiểu Thử về làm gối ôm, mỗi ngày đều ôm tiểu Thử cùng ăn cùng ngủ.
Năm 150 tuổi, lớn hơn tí nàng lại chạy đến Long cung. Rồi từ đó gây thù chuốc oán với Thái tử Long Tam. Cảnh tượng hai tiểu giang hồ đánh nhau đã trở nên quá quen thuộc đối với cung tì hai tộc. Nếu cách mấy ngày không thấy Cáo nhỏ mò đến thì con Rồng mỏ hỗn kia sẽ tự vác xác đến tận Hồ tộc tìm, đương nhiên là tìm để đánh nhau rồi……
Năm 200 tuổi nàng lại chạy xuống dân gian, lúc về lại năm lần bảy lượt phá tan cánh cửa bếp mấy lần. Nàng nói muốn học làm bánh. Ừ thì muốn học cứ việc học, muốn làm cứ việc làm, mắc gì phải đốt bếp mấy bận như thế!! Chỉ tội mấy cung tì phải thay nàng dọn dẹp…
Năm 220 tuổi cuối cùng nàng cũng làm được một mẻ bánh ngon đẹp đẽ. Chẳng ai dẫn đường đưa lối thế mà nàng lại lên được tận Thần cung cửu trùng… Hoang mang thật sự, nơi đó đâu phải nói muốn đến là đến được, con Cáo nhỏ mới 250 tuổi làm sao lại lên được tận đó!! Lại càng không hiểu nàng đã về bằng cách nào…
Nghe nàng kể nàng gặp được một người sắc mặt tái nhợt, như thể mới bị đánh hội đồng, máu me đầy mình.
Hồ Đế hít sâu một hơi. Nghe nói hôm nay là ngày vị Thần tôn bí ẩn kia nhận Thiên đạo. Không ai biết vị Thần tôn kia là người thế nào, cũng chưa từng có ai gặp qua hắn, chỉ biết hắn sống thọ cùng Trời Đất, ngàn vạn năm đều chỉ ở Thần cung cửu trùng. Bí ẩn đến vô lý…
Cáo nhỏ vừa sinh ra đã có mùi hương đặc biệt thơm, thơm đến mức khiến người ta mê đắm không nỡ dứt ra. Nàng lại rất biết tận dụng luyện hoá mấy đàn ong làm tay sai mình, rồi ỷ bản thân là cháu gái Ma vương mà rinh về một đám yêu thú chiếm làm của riêng.
Vì thế, lục giới không ai là không biết đến cô công chúa Hồ tộc Lý Tử Thất. Người ta biết đến nàng không phải vì tính phá phách của nàng, mà là do dung mạo cùng mùi hương trên người nàng.
Nơi nơi đều nói Thất công chúa Hồ tộc có vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, yêu kiều tuyệt mỹ không ai sánh bằng, mùi hương trên người nàng lại là loại đặc biệt cực phẩm, gặp nàng một lần, thưởng thức hương thơm một lần nhất định cả đời không thể quên.
Ma Vương rất bực mình, mỗi lần muốn đánh cháu lại nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu muốn chết kia của nàng rồi cũng không nỡ ra tay nữa, mấy phen chạy lên Ỷ Lan tố cáo cũng đành ngậm ngùi trắng tay ra về.
Nghe nói Thần Tôn cai quản lục giới có thể nhúng tay vì dân trị ác, hắn liền chỉ nàng cách mò lên Thần giới với lý do biếu bánh cho ông nội. Nàng tưởng thật cũng nghe theo, vốn muốn đòi ông ít linh dược tiên đan ngàn năm thế nhưng bánh đã lỡ biếu cho vị thúc thúc tội nghiệp kia rồi…
Vị thúc thúc tội nghiệp!!! Có thể là ai được. Con Cáo láo toét kia lừa đảo hắn phải không!!!
Cáo nhỏ từ ngày biếu được mẻ bánh kia cho vị thúc thúc cũng rất siêng năng tập thêm mấy loại mới, chỉ là mỗi lần xong một mẻ nàng lại mang biếu thúc thúc trước, ừm, nàng phải chắc chắn bánh ngon mới dám mang đi lấy lòng ông nội. Nhưng mà, mỗi lần mang bánh đến đều không gặp được thúc thúc, bánh luôn để bên thềm, nàng nghĩ chắc là bị ai đó lấy đi rồi. Dần dà nàng cũng thôi không mang đến nữa.
Nàng xuống dân gian chơi, lí lắc thế nào lại vào được nơi ở của Thái tử nhân giới. Thì lỡ vào rồi nên cũng tranh thủ ngó nghiêng thử xem chỗ này có gì vui không.
Nàng hơn 500 tuổi, Thái tử cũng chỉ ở tuổi đôi mươi. À, ừm, hơn người ta gần 500 tuổi rồi thì cũng nên biết thân biết phận, làm gì đó để xứng với tuổi tác đi. Nhưng không, nàng phá tan bành cái chỗ ở của người ta…
Đi đến một khuôn viên liền thấy một lồng chim lớn, nhốt trong đó chính là loài Khổng Tước vô cùng vô cùng đẹp. Bộ lông màu chàm tuyệt diễm, chấm tròn lấp lánh ánh sao nhìn vào trông vô cùng chói mắt….
Lý Tử Thất nghĩ, loài Khổng Tước này thuộc Phượng Hoàng tộc. Đẹp như thế không lẽ là họ hàng nhà Phượng Tiên!!!
“Ta là cháu ngoại của Phượng Tiên, cô nương thả ta ra, sau này ta nhất định báo đáp.” Khổng Tước trong lồng bỗng lên tiếng.
Lý Tử Thất bị làm cho giật mình nhảy cẩn lên, sau đó mới phát điện đây là loại lồng giam của Thiên tử. Đặc điểm của chiếc lồng này chính là có thể nhốt mọi loại yêu, ma, nhân, tiên. Duy chỉ có Thần là vô dụng.
Vậy nên vị Khổng Tước này không thể thoát đi sao!!
“Sao ngươi lại bị nhốt ở đây!!” Lý Tử Thất nghi hoặc hỏi.
Vị Khổng Tước buồn rầu đáp: “Ta vốn muốn đi tìm bảo vật để tặng cô mẫu dịp sinh nhật, nhưng không ngờ vừa đáp xuống đã bị một đám người bắt rồi nhốt ở đây. Nghe nói sẽ mang ta đi tiến cống.”
“Ồ… Ngươi đẹp như thế, không tiến cống thì phí lắm.” Lý Tử Thất trêu chọc: “Vậy ta giúp ngươi thoát, ngươi đền ơn ta thế nào!!” Vẻ mặt nàng rõ ràng hiện lên chữ tham lam to đùng nhưng vẫn cố ra vẻ ta đây đạo mạo.
Khổng Tước nhìn nàng nói: “Muốn ta lấy thân báo đáp không?”
“Hả cái gì? Cái đó thì không cần.” Lý Tử Thất nhảy cẩn, sau một hồi suy nghĩ nàng nói: “Một viên linh đan ngàn năm tuổi. Chốt kèo mở khoá, thế nào!!!”
Khổng Tước đầu ván mắt hoa, hắn vừa nhìn đã biết nàng chính là Thất công chúa Cửu Vỹ Hồ, nếu đã là công chúa thì thiếu gì linh đan mà con đi trao đồi với hắn, mặc dù thế nhưng linh đan ngàn năm rất khó tìm.
Suy nghĩ đắn đo một lúc hắn rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý. Em gái Xuân Hoa của hắn hình như cũng có một viên linh đan ngàn năm, đi lấy chỗ nàng trả cho Thất công chúa cũng được…
——-
Lý Đức Chính vừa bước đến cửa thư phòng đã phát hiện trong phòng có thứ gì lạ. Mùi hương này rất thơm, hắn bịt mũi đi xem xét từng nơi lại không tìm ra được thứ gì khả nghi. Sau một lúc nhận thấy mùi hương đang dần tan hắn mới thôi nghi hoặc đi đến thư án.
Chạng vạng tối mùi hương lại xông đến, thơm ngát thoải mái vô cùng. Hắn ngẩng đầu xem xét, phát hiện trên xà ngang có một con Cáo trắng muốt đang đi loanh quanh phòng hắn, hắn im lặng quan sát cũng không gây động tĩnh gì lớn.
Cáo nhỏ trắng muốt như bông vờn tới vờn lui quanh nóc nhà rồi như chán lắm phẩy đuôi rời đi. Lại nhảy sang cành cây bên cửa sổ chạy đi mất.
“Mùi hương là từ con Cáo này truyền đến sao!” Hắn mở miệng nói nhỏ, khoé môi giương lên một đường cong tuyệt đẹp cúi đầu tiếp tục viết.
Qua hai ngày Cáo nhỏ vẫn luôn đi tới đi lui trong điện Thái tử. Nàng….Không tìm được đường ra.
Mỗi ngày nàng đều ngủ trong chiếc bình thanh hoa, cổ bình dài, thân bình to nên Cáo nhỏ ngủ rất thoải mái. Lúc đầu nàng không để ý lắm, nhưng càng về sau nàng phát hiện hình như chiếc bình này đi được hay sao ấy, nó cứ xích gần đến giường của người kia, ngày càng gần thì phải…
Mặc dù chưa tìm được ra nhưng mỗi ngày Lý Tử Thất đều chơi rất vui. Trêu người này phá người kia rất vui vẻ.
Có một đêm trong điện Thái tử có tiệc rượu. Nàng cũng trộm một bình rượu leo lên cái cây sau điện uống. Rượu rất ngon lại rất thơm, một bình rượu to một mình nàng uống hết, Cáo nhỏ vật vờ nằm trên cây bỗng loé sáng biến thành hình người lăn từ trên cây xuống.
Lúc nàng sắp té nhào xuống đất thì được một đôi tay vương ra ôm lấy. Nàng mắt nhắm mắt mở nhìn hắn cười hì hì: “Trai đẹp, ngươi đẹp quá…”
Lý Đức Chính im lặng thả nàng xuống không nói gì, đi về hướng bàn tròn bên cạnh ngồi xuống.
Lý Tử Thất thấy hắn đi thì cầm theo bình rượu lảo đảo đi theo sau hắn ngồi xuống bàn tròn. Nàng say rượu khuôn mặt đỏ bừng, mày mi đôi mày đều toát ra vẻ phong tình vạn chủng vô cùng mị hoặc, đôi mắt phượng long lanh ươn ướt nhìn hắn hỏi:
“Ngươi là Thái tử sao!!”.
Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Hắn cũng lấy từ trong ngực ra bình rượu đáp: “Ừ.”
“Ừm, ngươi là thái tử nhân tộc, ta là công chúa Hồ Tộc, cùng cấp bậc, nào cạn ly một cái nào.” Lý Tử Thất hì hì cười rồi tự cầm bình cụng vào bình của hắn, uống một ngụm.
“Ngươi có cha không!!” Nàng lại hỏi.
Hắn nhìn nàng, híp mắt: “Có.” Cha thì ai chả có, hỏi lạ.
“Ta cũng có cha haha cụng một ly chúc mừng chúng ta giống nhau nào” Cáo nhỏ lưu manh, chỉ cần lý do không cần tự trọng.
“Ngươi có mẹ phải không!! Ta cũng có haha lại giống nhau, cụng nào.” Lần này nàng không đợi hắn đáp nữa, trực tiếp cụng bình rượu vào bình của hắn cười ha hả.
“Ngươi có huynh trưởng không…?”
“Không có.” Hắn cong môi đáp.
“Không có sao!! Không sao, ta có, nào cụng chúc mừng ta có huynh trưởng nào haha…”
Lý Đức Chính: …….
Lý Tử Thất tối nay uống rất rất nhiều, say quắt cần câu, say bí tị không biết Trời Đất gì nữa rồi.
Lý Đức Chính bế nàng vào phòng nàng cũng không biết, ngủ còn ngáy như con mèo nhỏ đáng yêu vô cùng.
“Nàng không phải nội gián đó chứ!!” Hắn thều thào hỏi. Lại nghĩ làm gì có tên nội gián nào ngu ngốc như nàng, ham rượu thế này chỉ cần chuốc say rồi hỏi mấy câu là lòi đuôi ngay.
Hôm sau tỉnh dậy Cáo nhỏ không nhớ gì hết, nàng chỉ nhớ nàng uống rượu trên cành cây, xong lại nghĩ chắc nàng tự chạy vào phòng ngủ thôi, không sao.
——-
Hôm đó nàng đi theo hắn ra ngoài, thế mà gặp bất trắc giữa đường. Cáo nhỏ vốn là tiên, nàng nhận thấy có nguy hiểm nên muốn thay hắn cản mấy mũi tên. Ai mà ngờ, ai mà ngờ lúc mũi tên phóng đến hắn lại ôm nàng vào lòng, mũi tên cắm thẳng vào lưng hắn…
Cáo nhỏ sợ hãi dùng linh lực giảm đau cho hắn, lại cho hắn một viên chữa thương… Nàng ngồi lì bên cạnh hắn không dám đi đâu nửa bước. Nhìn Thái y chữa trị cho hắn, rồi đến khi hắn gần hồi phục thì nàng bị Đại ca gông cổ lôi về Ỷ Lan.
Từ đó Cáo nhỏ sợ hãi không dám tự ý xuống phàm giang nữa. Lâu lâu nàng lại nhìn qua kính Du Kinh xem tình hình hắn. Thấy hắn khoẻ mạnh nàng mới an tâm hơn…
Cho đến rất rất lâu về sau, trong một buổi triển lãm nàng đã thấy bức tranh hắn vẽ nàng… Hắn từ lâu đã biết nàng không phải người nhưng vẫn chấp nhận thay nàng chịu mũi tên… Cái tên đó, thật ra cũng không đẹp trai lắm đâu… Lý Tử Thất bực mình nghĩ thế.