Lục Dã Tiên Tung - Nhã Quân Ca - Chương 90: Đau đơn khắc khoải, yêu em nhiều như thế…
- Trang Chủ
- Lục Dã Tiên Tung - Nhã Quân Ca
- Chương 90: Đau đơn khắc khoải, yêu em nhiều như thế…
Thật ra cũng không khó, chỉ cần tách nội đan tiên tuỷ trong người Dương Vĩnh Khoa ra rồi đẩy vào cho Lý Tử Thất là xong. Nhưng do cơ thể hắn đã hấp thụ hết nên phải tách từng chút một, cũng vì thế mà hai người mới có thể bước vào thế giới tối tăm nhất của nhau, nhìn lại những gốc khuất mà bản thân lỡ bỏ quên.
Dương Vĩnh Khoa mở mắt, trước mắt hắn là căn phòng khá khang trang, bày trí gọn gàng ngăn nắp. Mắt hắn vừa chuyển đã nhìn thấy Lý Tử Thất đang nằm trên giường, cả người nàng như đang rất mệt, đôi mắt nhắm nghiền ngủ say.
Hắn đi đến, muốn nắm tay nàng nhưng lại phát hiện bản thân không thể đụng vào nàng, mọi thứ hắn đụng vào đều tự động xuyên qua người hắn: “Chuyện gì vậy!!!” Hắn nghi hoặc.
Hắn bàng hoàng không nghĩ ra được nguyên do tại sao, qua một lúc lâu cánh cửa bỗng mở, có một thị tì bưng khây đồ ăn đi vào đứng trước giường Lý Tử Thất nói: “Công chúa, dậy ăn thôi.”
Lý Tử Thất cựa người ngồi dậy, vừa ngửi được mùi dầu mỡ nàng đã không thể kìm nổi mà nôn oẹ liên tục, mặc dù không nôn ra được thứ gì nhưng trên mặt đã trắng bệch đến đáng thương, mặt mày nhăn nhó xem có vẻ đang rất khó chịu:
“Cảm ơn A Tâm, ta không ăn đâu, A Tâm mang ra ngoài giúp ta đi.” Nói rồi nàng lại nằm xuống giường ôm chăn nhắm mắt ngủ.
Dương Vĩnh Khoa rõ ràng thấy đôi tay nắm gốc chăn của nàng đang run rẫy, nàng đã mấy ngày không ăn gì rồi!!!
Đến tối, người tên A Tâm vẫn như cũ mang toàn mấy món dầu mỡ, không có món nào thanh đạm. Dương Vĩnh Khoa nhíu mày, đây là cố ý kiếm chuyện hành hạ nàng mà.
Ngày thứ 3 Dương Vĩnh Khoa đến, Lý Tử Thất trực tiếp nôn ra máu. Long Tam hốt hoảng đi tìm Xuân Hoa khám cho nàng nhưng Xuân Hoa chỉ nói nàng không quen môi trường nên không thể ăn được gì, uống thuốc sẽ khỏi.
Long Tam lo lắng ngồi trước giường Lý Tử Thất rất lâu rất lâu, cuối cùng hắn cũng đi ra. Hắn quyết định đi tìm Thần tuỷ cho nàng để nàng trở lại là Cửu Vỹ Hồ khoẻ mạnh vui vẻ.
Long Tam vừa đi, Xuân Hoa đã đến.
Nàng ta nhìn Lý Tử Thất đang nằm mê man trên giường, cơn giận trỗi dậy một chân dẫm lên giường vương tay bóp cổ Lý Tử Thất gằn lên từng chữ: “Đồ tiện nhân, đã mang thai rồi còn dám đến đây dụ dỗ A Long.” Lực tay nàng ta rất mạnh, Lý Tử Thất đau đớn vặn người nhưng mí mắt lại không tài nào mở nổi.
Dương Vĩnh Khoa muốn đẩy nàng ta ra khỏi người Lý Tử Thất nhưng hắn vừa đụng đến đã trượt khỏi người Xuân Hoa, so với hồn ma hắn không khác là mấy, không thể đụng vào bất cứ thứ gì.
Xuân Hoa thấy Lý Tử Thất quằn quại sắp chết mới buông tay, nàng ta nhìn vết đỏ hằn trên cổ Lý Tử Thất cười cười: “Ta sẽ từ từ chơi với ngươi.”
——
Từ khi đến đây, mỗi đêm Dương Vĩnh Khoa đều ngủ cùng Lý Tử Thất, mặc dù nàng không thấy hắn, không cảm nhận được hắn nhưng hắn vẫn ôm nàng ngủ, vẫn nằm bên cạnh ngắm nàng mỗi ngày.
Cho đến ngày thứ 4 hắn qua, Lý Tử Thất bị Xuân Hoa ném vào thuỷ đạo. Hắn cũng đi theo nàng vào thuỷ đạo.
Hắn nhìn xung quanh tối đen như mực, hắn bây giờ là hồn ma nên có thể nhìn rõ mọi thứ nhưng Lý Tử Thất thì không. Xuân Hoa trước mặt Long Tam nói bốc thuốc cho Lý Tử Thất nhưng thực chất chỉ cho nàng uống ngụm nước trắng, không còn bất cứ thứ gì khác.
Lý Tử Thất bị nhốt lúc đầu còn cố gắng mò mẫm xem xung quanh nhưng càng về sau nàng càng lặng người. Hắn đứng đó chỉ biết nhìn nàng chịu khổ, tim gan như bị ai móc ra đâm nát.
Ngày thứ 2 bị nhốt trong thuỷ đạo cuối cùng Xuân Hoa cũng đến. Nhưng nàng ta lại thả một đàn rắn vào thuỷ đạo.
Dương Vĩnh Khoa biết rõ Lý Tử Thất sợ rắn, hắn cũng kinh hãi chạy đến muốn ôm nàng, thay nàng đuổi rắn đi, nhưng đám rắn cứ như bị mê hoặc liên tục bò về hướng nàng, Lý Tử Thất run rẫy kịch liệt hét thất thanh: “Rắn, rắn, có ai không… Xuân Hoa…”
Nhìn nàng hét trong vô vọng, đau đớn bất lực khóc thảm thương liên tục khua tay đuổi đám rắn đi. Dương Vĩnh Khoa không khống chế được mà khóc theo, hắn vung tay đuổi đám rắn quát lớn: “Cút ra, cút ra nhanh lên.”
Nhưng mọi nỗ lực của hắn đều là hư vô, tất cả đều không có tác dụng, hắn quỳ rạp trước giường, quỳ ngay bên cạnh nàng nhìn nàng thống khổ kêu cứu, đến lúc cổ họng nàng cứng lại không còn kêu được nữa, nàng rên rỉ nghẹn ngào gọi tên hắn, cầu mong hắn đến cứu nàng… Nước mắt hắn không hiểu từ đâu ra mà chảy mãi không ngừng, da diết đau đớn trong tuyệt vọng.
Dần dần nàng cũng không kêu nữa, không gọi hắn đến cứu nữa. Nàng lặng người nằm im bất động, cả người run rẫy theo từng tiếng rít của đám rắn.
Dương Vĩnh Khoa vẫn quỳ đó, hắn cũng không biết hắn đã quỳ bao lâu, có lẽ là 3 ngày, cũng có thể là 5 ngày, hắn quỳ nhưng chân không đau, lưng không mỏi. Đã là hồn ma, đau đớn là cảm giác gì hắn cũng không cảm thấy, hoặc có thể nỗi đau trong lòng hắn đã vượt xa nỗi đau thể xác rồi.
Hắn ôm nàng nằm trên chiếc giường gỗ, đám rắn cả ngày lẫn đêm cắn xé cơ thể nàng, mấy ngày đầu nàng còn cảm thấy đau đớn mà xua đuổi nhưng về sau lại mặc kệ, cũng không còn sức để đuổi bọn chúng đi.
Ngày thứ 20 bị nhốt trong thuỷ đạo, Xuân Hoa cuối cùng cũng xuất hiện, nàng ta đạp lên cổ Lý Tử Thất, kêu thuộc hạ nhét rắn vào miệng nàng.
Dương Vĩnh Khoa chạy đến ôm lấy cơ thể đang kích động mà run kịch liệt của nàng nhưng đám người kia vẫn tàn nhẫn cầm con rắn đến bóp miệng nàng mà nhét vào, Lý Tử Thất khua khoắn, đầu rắn vừa vào đến miệng đã cắn lưỡi nàng chảy máu, bọn người kia rút rắn ra định nhét thêm lần nữa, Lý Tử Thất lại lắc đầu khiến con rắn bị hoảng liên tục bổ đến cắn lên mặt nàng rỉ máu.
Dương Vĩnh Khoa vô lực chỉ biết ôm thật chặt nàng trong lòng nhìn nàng đau đớn thống khổ mà không thể làm được gì hơn. Hắn vẫn luôn nghĩ nàng đã gặp ác mộng gì mà lại khổ sở như thế, là loại hành hạ thế nào mới có thể khiến nàng bi thương tuyệt vọng như thế, bây giờ hắn biết rồi, đã biết cả rồi… Hắn đem nàng về, còn trói chân nhốt nàng thêm lần nữa, loại người như hắn làm sao có thể tồn tại đây!!
Sau đó Xuân Hoa lại cho người tạt nước lạnh lên người Lý Tử Thất, mỗi ngày hai lần khiến cả người nàng càng giống cái xác chết, lạnh lẽo co ro không có dấu hiệu sự sống.
Hắn bỗng nhớ đến nàng khi nằm trong phòng băng, nằm im bất động, lạnh lẽo trắng toát. Dương Vĩnh Khoa hoảng loạn vẫn luôn kề sát mặt hắn vào mặt nàng để cảm nhận nàng vẫn còn thở, hơi thở yếu ớt nhưng hắn biết nàng rất kiên cường…
Nàng bị hành hạ như thế nhưng lúc Xuân Hoa đem nàng đi chữa trị cho Long Tam, nàng vẫn đồng ý. Tại sao phải đồng ý? Dùng mạng nàng đổi mạng Long Tam, Hồ tộc có cái gì đáng để nàng hy sinh cả mạng sống như thế!
Hắn lại trơ mắt nhìn nàng chữa trị cho Long Tam, nhìn nàng phun ra từng ngụm máu tươi. Xuân Hoa cười, cười rất tươi thả Lý Tử Thất đi.
Lúc ‘Dương Vĩnh Khoa’ đến Long Cung, Lý Tử Thất cũng nặng nề lết từng bước đi ra. Hồn ma Dương Vĩnh Khoa vừa gặp thực thể đã nhập làm một thể với ‘hắn’. Hắn ôm Lý Tử Thất, nàng ngất lịm đi trong lòng hắn.
Dương Vĩnh Khoa nâng đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn một đám người trong Long cung, hắn tạo một kết giới rồi đặt Lý Tử Thất vào trong đó…
Luồng khí đen trên đao bỗng dày đặc tạo một lớp bao phủ lớn, tay nâng lên đao vung xuống một nhát đã giết mấy chục binh lính, hắn rạch tay rót máu tạo một thành cây đao lớn gấp 10 lần cây trước đó, lại một đao chém xuống, Long cung nguy nga tráng lệ đổ xuống rầm rầm vỡ nát rung động cả một vùng biển lớn.
Bước chân Dương Vĩnh Khoa vẫn đi lên, thẳng đến hậu viện nơi ở của Long Tam. Tất cả cung điện trong Long cung đã bị hắn phá huỷ, chỉ chừa lại nơi này của Long Tam
Hắn đi đến đâu xác chết rải rác đến đó.
Xuân Hoa vừa nhìn thấy Dương Vĩnh Khoa đã vội vàng ngăn hắn lại, quát lên: “Ngươi là ai! Có biết đây là nơi nào không?” Vốn dĩ nghe được tiếng động lớn muốn chạy ra xem thử, thật không ngờ lại gặp tên này đứng chắn trước mặt.
Xuân Hoa thân là quận chúa tộc Phượng Hoàng nên rất kiêu ngạo. Chưa có ai dám đứng chắn trước mặt nàng ta như thế.
Dương Vĩnh Khoa hạ mắt nhìn Xuân Hoa, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên tia sát ý nguy hiểm.
Tay hắn giơ đến trước mặt Xuân Hoa, vừa động đã kéo ra một luồng sáng từ cơ thể nàng ta: “Tôi sẽ không giết cô…” Giọng hắn lãnh đạm lạnh nhạt mà chứa đầy sát khí.
Xuân Hoa cả kinh trợn to tròng mắt, cảm giác áp bức này không thể là một phàm nhân đoạ ma có thể có. Xuân Hoa cảm giác rất rõ ràng cơn đau đớn kịch liệt truyền đến, tiên cốt của nàng đang bị hắn rút dần ra ngoài.
“Ngươi, ta là quận chúa tộc Phượng Hoàng, ngươi dám…”
Dương Vĩnh Khoa nhếch khoé miệng nhìn Xuân Hoa: “Không có tiên cốt, cô vẫn sẽ sống rất tốt.”
Ánh mắt chuyển đến Long Tam đang nằm trên giường, hắn cười đi đến rút luôn tiên cốt của hắn ta.
“Không, đừng…” Xuân Hoa thất thanh hét lên. Nàng ta khóc như đứa trẻ van xin: “Không, chàng mới được chữa khỏi bệnh thôi. Tất cả là do ta, đừng làm hại chàng…”
“Ồ!!!” Dương Vĩnh Khoa dừng lại thu tay về nói tiếp: “Vậy rút một nửa.” Nói rồi hắn cười nham hiểm quay đi.
Cách báo thù của Dương Vĩnh Khoa rất tàn độc. Hắn sẽ không giết ngươi, nhưng sẽ cho ngươi sống không bằng chết, sống trong đau khổ suốt quãng đời còn lại, có muốn chết cũng không thể chết.
Giống như Xuân Hoa, hắn tàn nhẫn rút tiên cốt nàng ta nhưng vẫn để nàng ta bên cạnh Long Tam. Cũng giống như Long Tam, vẫn là Long Vương, nhưng sẽ không còn Long Tộc, mà hắn ta cũng chỉ còn một nửa tiên cốt, không thể hoàn chỉnh…
—-
Quỷ y thổi tắt nến, Lý Tử Thất dần dần mở mắt ra, trước mắt nàng là dáng vẻ xanh xao vàng vọt đầy đau đớn của Dương Vĩnh Khoa, nàng hốt hoảng nhào đến xem xét tình hình hắn: “Hoa Hoa, sao lại thế này, làm sao thế này.”
Quỷ y vừa cất y cụ vào túi đeo vừa đáp: “Tên yêu ma này đã lấy mạng hắn để trị độc cho công chúa đấy. Bây giờ công chúa và đứa nhỏ đã không sao rồi.”
“Lấy mạng trị độc??” Lý Tử Thất kinh hãi lẩm bẩm, lại hoảng sợ mấp máy môi luống cuống hỏi Quỷ y: “Vậy còn chàng, chàng thế nào!”
Quỷ y thở dài: “Làm sao sống nổi. Hai người mau nói mấy câu với nhau đi.”
Lý Tử Thất nghe Quỷ y nói vậy thì sững người tại chỗ, hốc mắt bắt đầu đỏ ửng: “Không đâu, chàng sẽ không sao đâu. Chàng vốn đao thương bất nhập, sẽ không sao hết.” Giọng nàng nghẹn ngào kêu lên như thế. Nước mắt từng giọt lại từng giọt rơi xuống mặt Dương Vĩnh Khoa.
“Tử Thất.” Dương Vĩnh Khoa khó khăn mở mắt lên tiếng nói: “Xin lỗi Tử Thất, không bảo vệ được em, anh xin lỗi.” Bàn tay hắn vuốt ve gương mặt vì khóc mà đỏ bừng của nàng, cảm nhận được hơi ấm nàng truyền đến hắn mới an tâm cười cười, thời gian cùng nàng ở thuỷ đạo hắn đã rất sợ hãi, sợ mất nàng bất cứ lúc nào.
“Không đâu, Hoa Hoa không đâu.” Nàng khóc nghẹn, cầm tay hắn áp đến bụng mình nói: “Con chúng ta, con của chàng còn chưa chào đời, chàng sẽ không sao đâu… Tại sao lại đổi mệnh cho em, em không cần, đổi làm gì…” Nàng nghẹn nấc gọi Quỷ y: “Quỷ y, đổi lại đi, ta muốn đổi, nhanh lên cứu chàng…”
Nàng vốn đã tính toán ổn cả rồi. Nàng sẽ đem con về Ỷ Lan nhờ mẹ ấp trong trứng để con khoẻ mạnh ra đời, sẽ cho hắn một viên tuyệt tình đan để hắn quên đi tất cả vui vẻ sống cuộc sống mới… Nàng vốn đã tính hết thẩy nhưng lại không tính được hắn sẽ thay bản mệnh của nàng, dùng mạng hắn đổi cho nàng.
Tên điên này, hắn điên rồi…