Luật Sư Cố - Cô Có Phải Hồ Ly - Chương 16: Tiếp cận
Lúc này, Âu Dương Long với ánh mắt chân thành hướng về Chu Tiểu Phấn: “Tiểu Phấn, cho phép anh đưa em về, được không?”
Chu Tiểu Phấn đứng đó, ánh sáng đèn đường chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, một vẻ đẹp thuần khiết. Cô nhìn hắn với ánh mắt đầy hoài nghi: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi nghĩ nên tự mình về.”
Âu Dương Long tỏ ra điềm tĩnh, ánh mắt trìu mến nhìn cô, giọng điệu cố gắng truyền đạt sự chân thành: “Anh chỉ muốn đảm bảo an toàn cho em. Nhưng nếu em muốn tự bắt taxi về, anh sẽ thanh toán, tùy ý em chọn.”
Chu Tiểu Phấn ban đầu hoài nghi về sự chân thành trong lời nói của hắn, cho tới khi hắn nói sẽ thanh toán tiền taxi. Đột nhiên lại thấy Âu Dương Long không có ý gì xấu, nếu có ý định làm bậy, hắn còn đề nghị trả tiền taxi cho cô làm gì? Vả lại, thời buổi này an toàn như thế, camera an ninh khắp nơi, ai dám làm xằng làm bậy bắt cóc ở Bắc Kinh. Cô dừng lại suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Họ bước vào xe, Âu Dương Long nhấn nút khởi động, tiếng động cơ nhẹ nhàng vang lên. Chu Tiểu Phấn ngồi bên cạnh, lòng cô vẫn cảm thấy một chút bất an, nhưng cũng không kém phần phấn khích khi được “trai Bắc Kinh” theo đuổi.
Ánh sáng chiều tím nhạt dần lan trên bầu trời, cùng với ánh đèn đường sáng lên dưới chân tòa nhà Greenland Hồng Mộng Thành, tạo nên một bức tranh sống động của chung cư đô thị hiện đại. Âu Dương Long dừng chiếc xe của mình ở cổng chung cư, tay vẫn đặt trên vô-lăng.
Một chiếc xe khác vừa đi qua, Chu Tiểu Phấn liền nhận ra bóng dáng Cố Từ Hàm. Ánh mắt Cố Từ Hàm dừng lại một chốc khi thấy Chu Tiểu Phấn ngồi trong xe cùng Âu Dương Long.
Chẳng màng đến việc quẹo vào bãi đậu xe, Cố Từ Hàm tắp vào lề và dừng lại, nhanh chóng bước ra khỏi xe. Cô mặc chiếc váy dài màu đen ôm sát cơ thể, trên mình khoác thêm chiếc áo vest công sở màu đen tiến về phía chiếc Audi A8.
Cô gõ cửa kính, Âu Dương Long mỉm cười, mở khóa cửa xe. Cố Từ Hàm lập tức nắm lấy cổ tay Chu Tiểu Phấn kéo ra ngoài, ánh mắt đầy lo âu và bất an.
“Muội biết hắn là ai không?” Cố Từ Hàm thấp giọng, nét mặt đầy nghiêm trọng.
Chu Tiểu Phấn ngạc nhiên trước phản ứng của biểu tỷ, cô nghĩ rằng Cố Từ Hàm chỉ là đang ganh tỵ khi cô được một chàng trai tuấn tú, lái xe sang lịch lãm đưa về mà không phải bị Cố Từ Hàm bắt đi taxi như hồi sáng.
“Tỷ sao vậy? Đương nhiên muội biết.” Chu Tiểu Phấn đáp lời với giọng điệu tự tin, đắc ý.
Nhưng Cố Từ Hàm không có ý định giải thích với biểu muội ngốc. Cô lôi điện thoại ra và nhìn Âu Dương Long cảnh cáo: “Nếu anh không rời đi, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Chu Tiểu Phấn giận dữ đứng trước mặt Cố Từ Hàm, không hiểu tại sao biểu tỷ lại phản ứng thái quá với Âu Dương Long: “Tỷ làm gì vậy? Anh ấy là bạn của muội.”
Mặc cho Cố Từ Hàm dọa gọi cảnh sát, Âu Dương Long chỉ thầm cười khẩy trong lòng. Chu Tiểu Phấn thật dễ bị dụ dỗ. Chỉ với một bữa ăn và vài lời lẽ ngọt ngào, cô đã tự đứng lên bảo vệ hắn, chống đối lại biểu tỷ, thầm nghĩ Cố Từ Hàm cũng dễ dụ như thế có phải tốt hơn không.
Chu Tiểu Phấn sau khi bị Cố Từ Hàm quát mắng, vội vàng đi về căn hộ, dáng vẻ hấp tấp cùng tiếng giày cao gót kêu trên hành lang. Cô chuẩn bị đóng gói và dọn dẹp đồ đạc vì bị Cố Từ Hàm đuổi ra khỏi nhà.
Không khí lúc này trở nên căng thẳng hơn khi Âu Dương Long đã xuống xe, đứng yên một chỗ, bị một bảo vệ to lớn áp sát yêu cầu rời khỏi. Mặc dù có sự hiện diện của bảo vệ, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Từ Hàm với ánh mắt kiên định, như muốn truyền tải điều gì đó.
“Chỉ cần một phút, rồi tôi sẽ đi.” Giọng Âu Dương Long cứng rắn nhưng vẫn giữ phong độ.
Cố Từ Hàm nhìn hắn với đôi mắt sắc bén, lạnh lùng đáp: “Tôi không có gì để nói.”
Bên cạnh, bảo vệ tiếp tục đe dọa sẽ gọi cảnh sát, nếu hắn không rời khỏi ngay lập tức. Một bảo vệ khác rọi đèn về phía Âu Dương Long, làm nổi bật chiếc đồng hồ Rolex bạch kim trên cổ tay hắn, tựa như biểu tượng cho quyền lực và địa vị.
Chưa từ bỏ, Âu Dương Long dừng lại suy nghĩ một chút, nói với giọng đầy lưu luyến: “Anh sẽ bù đắp cho em, Từ Hàm.”
Cô nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng như một lưỡi dao sắc bén, cắt đứt mọi hy vọng của hắn: “Nếu muốn bù đắp, hãy ra tự thú tất cả những việc dơ bẩn đã làm. Đồng thời tự kết liễu mình. Đó mới là cách bù đắp.”
Bảo vệ nghe những lời vừa rồi của Cố Từ Hàm, mắt to tròn ngạc nhiên, không ngờ Cố Từ Hàm lại nói những lời nặng nề quả quyết đến vậy.
Nhưng Âu Dương Long chỉ cười một cách chua cay, cô ấy vẫn phũ phàng bộc trực với hắn.
Không muốn gây khó dễ khi có nhiều người và camera xung quanh, Âu Dương Long lắc đầu, nụ cười mỉm chế giễu vẫn còn trên môi: “Đùa chút thôi bảo vệ, tôi sẽ rời đi.”
Hôm nay nhìn thấy Cố Từ Hàm hắn đã đủ mãn nguyện, thật tốt khi lần này không có tên đàn ông nào ở bên cạnh cô.
Và như vậy, hắn tiến về chiếc xe, vẫy tay chào Cố Từ Hàm rồi nổ máy rời đi, hình ảnh dần khuất trong ánh đèn đường.
Ngay sau khi Âu Dương Long rời khỏi, Cố Từ Hàm vẫn cảm thấy ám ảnh ánh mắt của hắn. Cô không tin hắn dễ dàng từ bỏ đến vậy, giờ còn biết cả nơi ở của cô, sắp tới nhất định sẽ giở trò.
Cố Từ Hàm về nhà, vừa mở cửa căn hộ đã thấy cảnh tượng Chu Tiểu Phấn bực tức, tay chân vụng về sắp xếp đồ, làm Cố Từ Hàm không khỏi thở dài. Mỗi động tác của cô dường như đều mang một sự tức giận và oán trách, từng đồ vật được đặt xuống một cách thô lỗ.
“Quá quắt thật sự, hết ganh tỵ rồi giờ đuổi đi.” Chu Tiểu Phấn vẫn chưa từ bỏ việc trách móc.
Cố Từ Hàm đang cảm thấy không khỏe, cả ngày đi làm mệt mỏi, còn gặp Âu Dương Long, thêm Chu Tiểu Phấn không hiểu chuyện. Cô không muốn tranh cãi, về phòng lấy đồ đi tắm, mặc kệ Chu Tiểu Phấn.
Âm thanh của nước chảy từ vòi tắm, tiếng róc rách của nước, ánh sáng vàng êm dịu và làn khói bốc lên từ nước nóng ấm, tất cả đều làm dịu lòng cô.
Chu Tiểu Phấn tức tối dọn dẹp cho xong rồi kéo vali rời đi. Cô hi vọng rằng mọi chuyện sẽ ổn, Âu Dương Long chắc chắn đang chờ cô ở dưới cổng.
Ai ngờ vừa kéo đống vali xuống cổng thì không còn thấy hắn đâu nữa. Giờ chỉ còn lại mình cô, với đống hành lý nặng trĩu.
Hỏi bảo vệ mới biết là hắn đã bị bảo vệ đuổi đi. Chu Tiểu Phấn còn chút hi vọng rằng hắn không bỏ rơi mình mà đơn thuần chỉ bị đuổi. Cô lấy danh thiếp ra, số điện thoại của Âu Dương Long in đậm trên đó. Cô gọi, một lần, hai lần.. mỗi lần đổ chuông lại khiến cô thấy tuyệt vọng hơn.
Trong bóng tối của thành phố về đêm, những tòa nhà cao tầng chiếu sáng lung linh nơi xa xa, Chu Tiểu Phấn cảm thấy mình giống như một hạt bụi nhỏ, lạc lõng giữa thành phố. Tất cả những gì cô muốn là một bờ vai, nhưng bây giờ, cô đã mất đi mọi thứ, tất cả là tại Cố Từ Hàm.
Không còn cách nào khác, cô kéo vali trở về căn hộ. Chưa kịp bấm chuông thì cửa đã mở ra, Cố Từ Hàm đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng. Trong tay cô cầm chiếc khăn tắm của Chu Tiểu Phấn, đang định treo ở ngoài cửa trả lại cho biểu muội, con bé đã quay lại nhanh như cô đoán.
Tỷ muội nhìn nhau một lúc, không nói một lời. Cố Từ Hàm để khăn tắm xuống sofa, không đuổi Chu Tiểu Phấn cũng không mời ở lại. Mặc biểu muội muốn làm gì thì làm, cô trở về phòng.
Chu Tiểu Phấn ngồi xuống sofa, cảm giác như trái tim bị bóp nghẹt. Nước mắt trào ra, rên rỉ khóc lóc vì tủi thân giữa sự yên lặng của căn phòng.
–
Vụ án Tô Thiên Thanh dù đã khép lại, mọi bí ẩn vẫn chưa được giải đáp. Hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
*Chương 4 – Một Tay Che Trời – Đề cập đến vụ án Tô Thiên Thanh.
Thanh tra Lý Bằng, đôi mắt đã mất bao giấc ngủ vì vụ án Tô Thiên Thanh, đứng trước một tập hồ sơ dày cộp trên bàn làm việc. Anh đã dò la, truy đuổi, thậm chí cả những đợt âm thầm truy quét khắp nơi. Các bằng chứng, chúng giống như những màn sương, mỗi khi đến gần, chúng lại tan biến mất, vô lý đến khó hiểu.
Đúng lúc này, tin tức về công tố viên Diêu Ngạo Thần sắp chuyển công tác từ Thượng Hải đến Bắc Kinh đang rò rỉ trong Viện Kiểm Sát, còn được thăng chức làm Công Tố Viên Trưởng, khiến không ít người đứng ngồi không yên. Một công tố viên nổi tiếng liêm chính, đầy quyết đoán, đã gây nên không ít sóng gió chính trị ở Thượng Hải. Liên tục đưa các nhân vật chính trị có sức ảnh hưởng ra vành móng ngựa.
Lý Bằng cảm thấy lòng mình như được thắp lại một tia sáng hi vọng. Với mối quan hệ bạn bè thân thiết giữa họ, tài phân tích và sự liêm chính của Diêu Ngạo Thần, anh tin rằng, họ sẽ tìm ra đáp án.
“Thật bế tắc nhưng tớ không thể bỏ cuộc.” Lý Bằng nói qua điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên giọng Diêu Ngạo Thần, trầm ấm lạnh lùng: “Chúng ta cần nói chuyện trực tiếp, A Bằng. Bọn họ đã biết mối quan hệ giữa tớ và cậu, không cần liên lạc qua điện thoại.”
Lý Bằng gật đầu, mặc dù biết rằng Diêu Ngạo Thần không thể nhìn thấy: “Vụ Tô Thiên Thanh, cần sự giúp đỡ của cậu, tớ nghi ngờ nó có liên quan đến một cán bộ cấp cao ở Bắc Kinh.”
“Sắp tới có người tự mang bằng chứng đến cho cậu.” Diêu Ngạo Thần giọng điệu nghiêm túc nói, khiến Lý Bằng bỗng dưng tò mò. Truуệ? haу? Tì? ?gaу tra?g chí?h — T r??Truу??.VN —
Ai là người tự mang bằng chứng đến mà Diêu Ngạo Thần đang nhắc tới? Làm thế nào cậu ta biết được?