Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng - Chương 14 - Sân cưỡi ngựa
Edit + Beta: April
Sau khi ăn xong, Phó Cảnh Hồng đại phát từ bi miễn trừ nghĩa vụ luyện chữ hôm nay của Tạ Nguyên Gia, đồng thời
giảm số trang luyện chữ mỗi ngày xuống còn mười trang. Tự nhiên được ân
xá, Tạ Nguyên Gia đứng hình tại chỗ.
“Hoàng Thượng hôm nay cứ
nghỉ ngơi đi.” Thuần Vu Nhã cũng nhìn ra khí sắc y không tốt, được Phó
Cảnh Hồng nhắc nhở, hắn mới phát hiện tiểu Hoàng đế lại gầy thêm rồi,
việc học tuy quan trọng, nhưng thân thể của y cũng phải khỏe mạnh mới
được.
Tiễn Phó Cảnh Hồng cùng Thuần Vu Nhã rời đi, Tạ Nguyên Gia
liền bị Thiến Bích đẩy vào phòng ép đi ngủ, lang thang suốt nửa đêm ở
bên ngoài sao lại không mệt, Tạ Nguyên Gia vừa dính đầu vô gối liền ngủ
luôn.
Thiến Bích nhẹ nhàng thả màn giường bằng lụa xuống, đốt
hương an thần trong lư hương xong mới nhẹ bước rời đi. Hắn vừa khép kín
cửa lại, quay người liền thấy Lam Khấu đang đứng cách đó không xa. Tuy
cả hai người đều làm việc cho Phó Cảnh Hồng, nhưng lại ngầm không hòa
thuận, thậm chí còn không vừa mắt nhau, ai cũng thích làm lơ.
Thiến Bích vui sướng khi thấy người gặp họa nhìn lướt qua thiếu nữ trầm mặc,
nhẹ giọng nói: “Không ngờ Lam Khấu cô cô cũng có ngày bị phạt.”
Lam Khấu khẽ nâng mí mắt, nhìn hắn, rồi dời ánh mắt sang hành lang bên
ngoài, ngẩn người nhìn chằm chằm cây lê trong viện. Thiến Bích không dò
xét cũng không tức giận, vui vẻ thoải mái lượn lờ trước mặt nàng, tiếp
tục kích thích nàng: “Sao hả, sau khi tiếp xúc với Hoàng Thượng được một thời gian, bây giờ lại cảm thấy y tốt?”
“Ngươi không nói lời
nào, người ta sẽ nghĩ ngươi bị câm đó.” Lam Khấu quay đầu lạnh nhạt nhìn hắn, “Ta như thế nào, chưa đến lượt tên lắm mồm như ngươi ý kiến.”
Vừa dứt lời, nàng thẳng thừng xoay người rời đi, không hề có cảm xúc dư
thừa. Thiến Bích đứng tại chỗ cười tủm tỉm nhìn nàng rời xa, trong mắt
mạc danh lóe quang mang [1]. Hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy con bồ câu
bay vào trong viện, đậu trên cái bàn. Thiến Bích thở dài, “Con chim
hoang từ đâu xuất hiện, sân của Hoàng Thượng không phải nơi ngươi muốn
là tới được đâu?”
[1] – Quang mang: Tia sáng tỏa ra bốn phía.
Hắn thong thả ung dung lắc lư đi qua, nhẹ nhàng túm lấy con bồ câu ném
thẳng ra bên ngoài, trong lòng bàn tay không biết từ lúc nào lại có thêm một ống trúc nhỏ.
Thiến Bích nghênh ngang rời khỏi sân, ai cũng không phát hiện chuyện vừa rồi.
Tạ Nguyên Gia ngủ một giấc là tới buổi trưa, cả người thoải mái nhũn ra,
buổi sáng do ăn quá nhiều nên giờ cũng chưa thấy đói, sau khi tùy tiện
ăn một chút liền an nhàn yên tĩnh, một mình ngồi bên cạnh bàn uống trà.
“Hôm nay thời tiết thật đẹp.” Thiến Bích sau khi pha trà xong liền nhìn
thoáng qua bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, cảm thán một tiếng.
Tạ Nguyên Gia nghiêng đầu nhìn, gật đầu nói: “Thời tiết đúng thật rất tốt.”
Rốt cuộc đã qua tháng tư, khắp chốn nhân gian cỏ mọc hoa thơm oanh bay chim hót, đúng là thời điểm thích hợp để du xuân, lúc trước Tạ Nguyên Gia
rất bận, có đôi khi còn phải trực đêm, ít có cơ hội ra ngoài chơi xuân,
còn bây giờ thì lại rất rảnh rỗi, nhưng cũng không có cơ hội ra ngoài
đạp thanh, thực đáng tiếc.
Thiến Bích dường như nhìn ra tâm tư
của y, chủ động nói: “Hoàng Thượng, người cả ngày ở trong phòng chắc
cũng thấy chán, không bằng nhân lúc sắc xuân tươi đẹp, bãi giá đến Ngự
Hoa Viên ngắm hoa?”
“Ngự Hoa Viên ngày nào chúng ta cũng đi, nhìn đến chán rồi.” Tạ Nguyên Gia nhàm chán thở dài, Ngự Hoa Viên rất đẹp,
nhưng ngày nào cũng đi nhìn riết cũng nhàm.
Con ngươi Thiến Bích đảo quanh, lại nghĩ ra một ý hay: “Còn có Ngự Mã Tràng [2], Hoàng Thượng, người còn chưa tới đó?”
[2] – Ngự Mã Tràng: trại nuôi ngựa của nhà vua.
“Ngự Mã Tràng? Đó là nơi nào?” Tạ Nguyên Gia khó hiểu nhìn hắn.
Thiến Bích phấn khởi phổ cập kiến thức cho y: “Ngự Mã Tràng là nơi chuyên
dụng trong cung dùng để cung cấp và huấn luyện ngựa cưỡi cho Hoàng
Thượng, đó là một trại nuôi ngựa rất lớn, tất cả ngựa bên trong đều là
của người!”
Còn có chuyện tốt như vậy?
Trong lòng Tạ
Nguyên Gia cảm thấy ngứa ngáy, kiếp trước y là giai cấp vô sản, bộ môn
cao cấp như cưỡi ngựa này y chỉ ngẫu nhiên thấy được trên TV, không ngờ
sau khi xuyên không mình cư nhiên lại có nguyên cái sân cưỡi ngựa, trong lòng khó tránh khỏi kích động.
“Vậy, chúng ta đi xem thử?” Tạ Nguyên Gia cao hứng đứng lên.
Lam Khấu nhíu mày nói: “Hoàng Thượng, trại nuôi ngựa kia từ sau khi Tiên đế đổ bệnh, đã ba năm rồi chưa từng sử dụng, người cứ tùy hứng mà đến như
vậy, chỉ sợ tới rồi không có gì để xem.”
“Vậy là không được đi hả?”
Tạ Nguyên Gia thật sự rất muốn đi xem ngựa, chắc do từ trong xương tủy đàn ông luôn yêu thích các bộ môn vận động kích thích, nên y cũng không
ngoại lệ.
Lam Khấu kỳ thật cũng không có lý do gì để cấm y đi,
Phó Cảnh Hồng đã căn dặn, chỉ cần không phải cấm địa trong cung, tỷ như
lãnh cung linh tinh, thì không cần quản Tạ Nguyên Gia quá gắt, y muốn đi đâu thì đi. Nhưng Lam Khấu lại quá mức cẩn thận, nàng cảm thấy trại
nuôi ngựa kia tương đối hẻo lánh, chỉ có một vài người nuôi ngựa, nên
không yên tâm.
Nhưng nhìn thấy sự khao khát trong đôi mắt của Tạ
Nguyên Gia, lòng nàng dao động, cuối cùng vẫn gật đầu: “Hoàng Thượng đã
muốn thì đi thôi, nô tỳ bất quá chỉ nói nhiều thêm một câu.”
Dứt
lời, nàng kêu mấy cung nữ đem áo choàng của Tạ Nguyên Gia tới rồi tự
mình mặc cho y, nghiêm túc phân phó các cung nữ thái giám: “Trên đường
đi luôn phải chú ý, nếu Hoàng Thượng chơi mệt rồi, các ngươi phải nhanh
chóng chuẩn bị kiệu, đừng có ngu ngơ chỉ biết đứng nhìn, có hiểu không?
Nếu kẻ không có mắt nào phạm lỗi, cẩn thận trở về ta lột da các ngươi!”
Tạ Nguyên Gia cảm thấy sau khi cả hai cùng ngắm chung một ngôi sao vào tối hôm qua, Lam Khấu hình như có chỗ khác trước, tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh
như băng, nhưng đối với y lại có thêm một chút tình người.
Có thêm một người bạn luôn làm người ta thấy vui vẻ, Tạ Nguyên Gia trong lòng thực vui vẻ.
Thiến Bích so Tạ Nguyên Gia còn nóng lòng hơn, hắn cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, đang ở lứa tuổi ham chơi thích náo nhiệt, chờ Tạ Nguyên Gia chuẩn bị xong, vô cùng hào hứng đi bên người y, đoàn người đông đúc nối đuôi
nhau đi tới trại nuôi ngựa.
Trại nuôi ngựa hoàng cung nằm ở hướng bắc, chiếm diện tích cực lớn, cũng đủ
để vài con ngựa chạy qua chạy lại ở bên trong, Tạ Nguyên Gia ngồi ở
trong kiệu cả chặn đường được khiêng đi, vốn dĩ y cũng không muốn làm
màu như vậy, nhưng Lam Khấu lại không đồng ý, nói cái gì mà đường xa
không dễ đi, bắt y phải ngồi kiệu.
Đi khoảng nửa canh giờ, bọn họ cuối cùng cũng tới được trại nuôi ngựa.
“Hoàng Thượng, chúng ta đến rồi.” Thiến Bích vén rèm lên, vui sướng nói với Tạ Nguyên Gia.
Tạ Nguyên Gia bước ra khỏi kiệu, một mảnh đất rộng lớn bằng phẳng xuất
hiện trước mặt y, ngốc trong cung đình chật chội nhỏ hẹp đã lâu, chợt
thấy khu đất bằng lớn như vậy, trong lòng Tạ Nguyên Gia chợt có cảm giác rộng mở phóng khoáng thống khoái, y vội vàng tiến về trước vài bước,
đứng bên ngoài rào chắn trại nuôi ngựa đưa mắt nhìn khắp bên trong.
Đúng lúc này, một người đàn ông tráng niên mặc thanh y chạy tới quỳ trên mặt đất: “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.”
“Miễn lễ.” Tạ Nguyên Gia đem ánh mắt từ trại nuôi ngựa thu hồi lại, nhìn sang người đàn ông trung niên trước mắt: “Ngươi là người quản lý nơi này
sao?”
“Vi thần là Ngự mã sư, gọi là Lý Song Đức.” Người đàn ông
trung niên cung kính nói, “Nghe tin Hoàng Thượng đột nhiên giá lâm Ngự
Mã Tràng, vi thần liền lập tức chạy tới, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
“Trẫm chỉ là đột nhiên nổi hứng, nên đến xem thôi.” Tạ Nguyên Gia xua tay,
đưa mắt nhìn một vòng quanh trại nuôi ngựa rồi trở về trên người Lý Song Đức, “Sao trại nuôi ngựa lại không có một con ngựa nào hết vậy?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, ngự mã hiện đang ở trong chuồng ngựa, Hoàng Thượng nếu thích, có thể theo thần đi xem.”
Nghe nói có rất nhiều ngựa để xem, Tạ Nguyên Gia động tâm, lúc y đang muốn
nhấc chân đi theo, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói trong trẻo:
“Hoàng Thượng?”
Tạ Nguyên Gia cả người quay lại, liền thấy Quý
Thiếu Viêm đang đứng sau lưng y, mặc một thân y phục ngắn gọn gàng màu
đen, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn mình.
“Quý ái khanh?” Tạ Nguyên Gia miễn lễ cho hắn, “Sao ngươi cũng ở đây?”
Quý Thiếu Viêm sờ roi ngựa bên hông, sảng khoái nói: “Chiến mã của thần
được gửi nuôi ở chuồng ngựa của Hoàng Thượng, hôm nay thần ở nhà nhàn
rỗi nên xương cốt đau nhức, vì vậy tới trại nuôi ngựa để huấn mã, không
nghĩ tới lại gặp được Hoàng Thượng ở đây, thật là quá khéo.”
“Đúng là rất khéo.” Ánh mắt Tạ Nguyên Gia dừng lại chốc lát trên roi ngựa ô
kim treo bên hông Quý Thiếu Viêm, trong lòng hâm mộ, nam tử cổ đại trong tưởng tượng của y, phải giống Quý Thiếu Viêm, khổng võ hữu lực soái khí tiêu sái.
Quý Thiếu Viêm cao hơn Tạ Nguyên Gia nửa cái đầu, hắn ở trong lòng hứng thú đánh giá, cảm thấy tiểu Hoàng đế nhỏ con như vậy,
một tay hắn là đủ xách, có khi cánh tay mình còn to hơn cái đùi y.
“Hoàng Thượng cũng tới chọn ngựa sao?”
“Không phải.” Tạ Nguyên Gia lắc đầu, “Trẫm không cưỡi ngựa, chỉ tới nhìn thôi.”
“Không cưỡi?” Quý Thiếu Viêm rất kinh ngạc, “Các Hoàng tử của Tiên đế đều được học qua cưỡi ngựa bắn cung, sao Hoàng Thượng lại chưa học?”
Quý
Thiếu Viêm hàng năm đều không ở trong kinh, tất nhiên không biết hoàn
cảnh lúc trước của Tạ Nguyên Gia, Tạ Nguyên Gia có chút xấu hổ, ngượng
ngùng đáp: “Trẫm lúc trước chỉ sống nương tựa với ma ma, nên chưa có học qua.”
“Còn có việc này sao?” Quý Thiếu Viêm nghĩ gì nói đó, không cẩn thận nói ra
lời trong lòng mình, vội thu liễm lại: “Vậy cũng không sao, Hoàng Thượng nếu muốn học, lúc nào cũng có thể.”
“Trẫm cũng học được sao?” Ánh mắt Tạ Nguyên Gia sáng rực lên.
Quý Thiếu Viêm nhìn bộ dáng chưa trải sự đời của y liền thấy buồn cười, hắn sang sảng cười nói: “Tất nhiên là được, toàn bộ trại nuôi ngựa này đều
là của người, người không phải muốn học sao? Chẳng lẽ Phó…… Vương
gia cấm người học?”
“Cũng không có cấm.” Tạ Nguyên Gia suy nghĩ
trong chốc lát, Phó Cảnh Hồng chỉ bảo y đi theo Thuần Vu Nhã đọc sách
viết chữ, cũng chưa từng nói y không được học cưỡi ngựa.
Bất quá, cưỡi ngựa chắc cũng không ảnh hưởng đến đại sự, hẳn là…… Có thể đi?
Quý Thiếu Viêm vẻ mặt đồng cảm nhìn tiểu Hoàng đế, cảm thấy đứa nhỏ này quả thực rất đáng thương, học cưỡi ngựa thôi mà còn phải hỏi ý Phó Cảnh
Hồng, vậy làm Hoàng đế chi nữa?
“Đúng rồi, lúc nãy nghe nói Hoàng Thượng muốn đi xem ngựa, không bằng thần cũng đi chung với người?” Quý
Thiếu Viêm có tâm tư muốn khoe chiến mã yêu thích nhất của mình cho Tạ
Nguyên Gia.
Tạ Nguyên Gia đương nhiên đồng ý, mang theo Thiến Bích cùng đi đến chuồng ngựa.
Chuồng ngựa chỉ có mấy tiểu đồng trông coi, bên trong được phân cách thành các gian nhỏ, mỗi gian chứa một con ngựa, hoàn cảnh thanh vắng, so với
trong tưởng tượng của Tạ Nguyên Gia nhìn tốt hơn nhiều, mỗi một con ngựa đều có tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, rất xinh đẹp, Tạ Nguyên Gia nhìn đến
không chớp mắt.
“Hoàng Thượng người nhìn này, đây chiến mã của
thần — Tuyết Cơ.” Quý Thiếu Viêm chỉ vào con ngựa trắng ở cái gian gần
cuối, đắc ý dào dạt nói.
Tạ Nguyên Gia vừa nhấc đầu lên, chỉ thấy một con ngựa toàn thân trắng như tuyết ưu nhã lặng lẽ đứng trong chuồng ngựa, eo nhỏ chân dài lông mi dài, nó nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú
đang nhìn nó của Tạ Nguyên Gia, khó chịu nhe răng, bốn cái chân tuyết
trắng vừa dẫm vừa đào bới mặt đất, ung dung dùng đôi mắt lớn lườm Tạ
Nguyên Gia.
“Ôi trời cái con súc sinh này, sao lại đối xử như thế với Hoàng Thượng?” Quý Thiếu Viêm cười ha hả, giọng nói tràn đầy sảng
khoái.
Tạ Nguyên Gia: “……”
Chủ tớ hai người đều rất đáng ghét.