Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng - Chương 12 - Lam Khấu
Giữa đêm, Tạ Nguyên Gia từ trong giấc ngủ đột nhiên tỉnh lại, vì cơm tối nay hơi mặn, nên giờ thấy khát nước, y không gọi cung nữ với thái giám
đang trực đêm bên ngoài vào, tự mình xuống giường đi đến bên cạnh bàn
rót nước uống, làm dịu cơn ngứa trong cổ họng.
Một ly nước ấm
xuống bụng, vốn còn đang buồn ngủ lập tức liền thanh tỉnh, Tạ Nguyên Gia ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi lâu vẫn không ngủ được, khoác đại cái áo rồi đẩy cửa phòng đi ra ngoài. Hai cung nữ túc trực bên ngoài
đang dựa vào ngạch cửa ngủ gà ngủ gật, Tạ Nguyên Gia cũng không muốn
kinh động các nàng, cẩn thận từng bước một bước ra khỏi cửa lớn tẩm
điện.
Thị vệ canh gác ngoài cửa điện thấy y, vội vàng quỳ xuống
hành lễ, Tạ Nguyên Gia vội giơ tay vẫy vẫy nhẹ giọng nói: “Không cần
hành lễ, trẫm không ngủ được muốn ra ngoài đi dạo hóng gió thôi.”
Nghe nói Hoàng Thượng nửa đêm muốn đi dạo hóng gió, Thủ lĩnh thị vệ liền sai vài người đi theo phía sau y, lại bị Tạ Nguyên Gia cự tuyệt: “Thật sự
không cần các ngươi đi theo, trẫm không có đi xa, chỉ đi dạo gần đây,
các ngươi không cần theo hầu.”
Đêm khuya tĩnh lặng rất thích hợp
để ở một mình, Tạ Nguyên Gia không muốn có một đám người theo sau đuôi,
nếu đã vậy còn không bằng ngồi ở trong phòng. Thủ lĩnh thị vệ hiển nhiên có chút do dự, Tạ Nguyên Gia dù sao cũng là hoàng đế, tất nhiên vẫn
phải thuận theo ý của y, chỉ là khó mà giải thích với Vương gia. Cuối
cùng, một mình Tạ Nguyên Gia đi đằng trước, cách y trên dưới một trăm
mét rải rác bốn năm thị vệ, xem như bảo hộ.
Tạ Nguyên Gia trong
lòng thở dài, y kỳ thật không cảm thấy ở trong cung sẽ gặp nguy hiểm, ba lớp ngoài ba lớp trong đều có trọng binh đứng gác, ruồi bọ còn khó bay
lọt vào, chứ đừng nói đến thích khách. Hơn nữa, dù thực sự có thích
khách thì cũng đến tìm vai chính mới đúng, giết một hoàng đế bù nhìn như y thì có ích gì.
Y cứ yên tâm đi khắp bốn phía xung quanh tẩm
điện, ban đêm đầu mùa xuân vẫn còn chút lạnh lẽo, nhưng cũng không quá
lạnh, Tạ Nguyên Gia không cảm thấy lạnh vì bên ngoài đang khoác cái áo
choàng màu vàng, đi đường lâu như vậy, trên người còn hơi đổ mồ hôi.
Lúc y đi đến tẩm điện phía Tây Nam đang chuẩn bị vòng về, dư quang từ đôi
mắt chợt thấy bóng dáng quen thuộc, một người đang ngồi dựa cái cột
tường bên cửa Tây Nam, không biết đang làm gì. Vốn dĩ, Tạ Nguyên Gia
tính làm lơ đi ngang qua luôn, nhưng chân y lại cố tình không nghe lời,
tự mình đi vòng lại chỗ cái góc hẻo lánh kia.
Người nọ thì ra là Lam Khấu.
Trong bóng đêm thiếu nữ cô độc ngồi ở góc tường biên ngẩng đầu nhìn trời, nhìn qua rất ưu thương, Tạ Nguyên Gia có chút lo lắng.
Lam Khấu ở bên cạnh y đã được ba tháng, tính ra y cùng nàng nói chuyện với
nhau cũng không được mấy câu, phải nói là nàng không muốn trả lời y.
Trong cung phần lớn thời gian đều là y ríu rít nói chuyện cùng Thiến
Bích, tuy tuổi Lam Khấu xấp xỉ hắn nhưng lại luôn trầm mặc, Tạ Nguyên
Gia đôi lúc cũng muốn trò chuyện với nàng, nhưng nàng lại chỉ thích dùng mặt lạnh đối diện với y.
Y đứng cách chỗ cửa Lam Khấu ngồi
khoảng mười bước chân, bỗng nhiên do dự không biết có nên đi tiếp về
phía trước hay không, có vẻ Lam Khấu chỉ muốn ở một mình, y mạo muội
quấy rầy nàng hình như hơi đường đột?
Đang chuẩn bị quay đầu lén lút rời đi, lại bị Lam Khấu trước một bước phát hiện.
“Hoàng Thượng?” Giọng nói nàng tràn đầy sự kinh ngạc, ngay sau đó Lam Khấu
liền đứng lên chạy nhanh đến hành lễ, “Hoàng Thượng sao giờ này lại ở
đây? Lỡ nhiễm phong hàn thì phải làm sao?”
“Không sao đâu, trẫm không ngủ được, nên muốn đi dạo một chút.” Tạ Nguyên Gia giải thích nói.
Lam Khấu hơi chau mày, dường như không tán đồng với cách làm của y: “Hoàng
Thượng, thứ cho nô tỳ nói thẳng, long thể của người rất quý trọng! Sao
có thể nửa đêm đi dạo không mang theo người? Lỡ như gặp phải nguy hiểm
thì sao? Đám cung nhân trực đêm hôm nay chết hết rồi à? Bọn chúng sao
dám để người đi một mình!”
“Thật sự không sao hết.” Tạ Nguyên Gia cũng không để ý, an ủi nói: “Trong cung không có nguy hiểm, hơn nữa, ở
sau trẫm vẫn luôn có người đi theo.” Y duỗi tay chỉ về đám thị vệ đang
đứng ở phía xa.
“Như vậy đâu có ích gì!?” Lam Khấu vẫn rất tức
giận, “Hoàng cung rộng lớn! Nếu không may xảy ra chuyện, bọn thị vệ kia
có mấy trăm cái đầu cũng không đủ chém! Hoàng Thượng xin đừng tùy hứng!”
Tạ Nguyên Gia bị nàng nghiêm khắc phê bình, trong lòng có chút áy náy, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Lam Khấu sửng sốt.
“Hoàng Thượng sao có thể nói xin lỗi với một chưởng sự cung nữ nhỏ nhoi như nô tỳ? Người là cửu ngũ chí tôn, từ trước đến nay chỉ có người phán xử
người khác, tôn ti không thể loạn.”
Tạ Nguyên Gia nào nghĩ đến
nhiều thứ như vậy, y vốn là Hoàng Thượng giả, chỉ có y mới biết thực ra
bản thân là ai, người ở thế kỷ 21 không theo quan niệm giai cấp như vậy, trong lúc nhất thời cũng khó mà thay đổi đường lối tư duy của bản thân, y cảm thấy mình sai thì phải xin lỗi.
“Ngôi cửu ngũ chí tôn cũng đâu có gì ghê gớm.” Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn nàng
nói: “Cô cô sao lại ngồi đây một mình?”
Lam Khấu vốn muốn giáo
huấn y thêm hai câu, nghe y hỏi như vậy liền an tĩnh lại, chờ một lát
mới mở miệng nói: “Nô tỳ…… Chỉ muốn yên tĩnh một lát.”
Lam
Khấu này rất kỳ quái, ngoài miệng luôn nói Tạ Nguyên Gia là hoàng đế,
ngôi vị cửu ngũ tôn quý, nhưng hành vi dường như lại không xem y giống
như vậy, liên tiếp dĩ hạ phạm thượng không chút đắn đo. Nếu mà đổi thành người khác, cho dù nàng dựa hơi Nhiếp Chính Vương, chỉ sợ cũng phải ăn
trái đắng.
Chỉ có Tạ Nguyên Gia, ôn hòa dịu dàng, luôn luôn bao
dung nàng, cũng không nổi giận với nàng, không dùng quyền uy so đo thân
phận.
“Vậy trẫm có thể lẳng lặng ngồi ở đây không?” Tạ Nguyên Gia cẩn thận hỏi, y đi lâu như vậy nên cũng có chút mệt, muốn ngồi nghỉ một chút rồi về ngủ tiếp.
“Toàn bộ hoàng cung đều là của Hoàng Thượng, người muốn ngồi, nô tỳ làm sao dám cự tuyệt.”
Sau khi nhận được đáp án đồng ý, Tạ Nguyên Gia dùng ống tay áo lau sơ bậc
thang, đặt mông mình ngồi cạnh Lam Khấu, chống cằm bắt trước nàng ngẩng
đầu ngắm ngôi sao.
Lam Khấu làm sao dám ngồi cùng hàng với y, vội muốn đứng lên quỳ sang một bên, liền bị Tạ Nguyên Gia ngăn lại: “Cô cô
cứ ngồi ở đây đi, trẫm ngồi một mình rất tịch mịch, có người ngồi cạnh
cũng tốt.”
Lam Khấu không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi trở về.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Hoàng đế, Lam Khấu đã không thích y. Nàng
từ nhỏ đã sống trong doanh trại huấn luyện sát thủ, mỗi ngày đều lấy máu tưới đao, để sống sót, nàng phải trả giá gấp mười lần so với người
thường. Trong doanh trại sát thủ không có chỗ cho thứ cảm xúc vô bổ, nếu bị thương thì tự trở về phòng lặng lẽ băng bó, cứ vậy, nhờ vào việc đã
quen với sự sống cái chết mà nàng luyện được cho mình một khuôn mặt
lạnh, không biểu lộ cảm xúc, tồn tại như một vũ khí giết người.
Nhưng Tạ Nguyên Gia lại không như thế, y sống trong một thế giới khác. Lam
Khấu không biết tại sao trên đời này lại có một người kỳ lạ như Tạ
Nguyên Gia, cũng giống như Tạ Nguyên Gia cảm thấy nàng rất kỳ quái, nàng cũng cảm thấy Tạ Nguyên Gia khác người, không giống với những người
nàng từng gặp.
Rõ ràng xuất thân của bản thân cũng rất bi thảm,
vậy tại sao y lại không oán trời trách đất? Vì sao không tham lam? Vì
sao không trả thù? Tại sao còn có thể mỉm cười rực rỡ dưới ánh mặt trời? Tại sao khi Vương gia cố tình làm khó, còn có thể ung dung bình thản mà luyện chữ dưới đèn?
Tại vì sao?
Lam Khấu lúc đầu cũng
giống Vương gia, cho rằng y sở dĩ biểu hiện mình là người vô dục vô cầu
bởi vì y có tâm kế, bên ngoài thuần lương, bên trong âm thầm kín đáo lên kế hoạch. Nhưng lại bị Thiến Bích hung hăng cười nhạo nói mắt nhìn
người của nàng quá hạn hẹp, nhìn ai cũng thành kẻ xấu, trách không được
chỉ có thể làm công cụ giết người.
Nàng cũng không để bụng, nhưng càng tiếp xúc với tiểu Hoàng đế, nàng càng mông lung.
Tiểu Hoàng đế thích vẽ tranh, thích uống trà hoa, thích cùng Thiến Bích nói
đùa, thích nhìn nàng thêu hoa trên vải đỏ dưới ánh mặt trời, cũng thích
đi theo sau nàng dùng thanh âm mềm mại gọi một tiếng “Cô cô”.
Càng gần gũi y, càng không nhìn thấu được tiểu Hoàng đế. Cho nên, Lam Khấu
rất chán ghét y, nàng không thích những người thuộc về ánh dương chói
lọi.
Nhưng mà, người cởi mở như tiểu Hoàng đế lại nói y tịch mịch.
Y cũng thấy tịch mịch sao?
Lam Khấu quay đầu nhìn y, sườn mặt của tiểu Hoàng đế vẫn còn mang theo nét
mủm mỉm của trẻ con, khuôn mặt thiếu niên chỉ lộ ra chút góc cạnh, khác
với những thiếu niên ngông cuồng vênh vang tùy hứng, tiểu Hoàng đế lại
thuộc kiểu ôn hòa mềm mỏng, không thích khoa trương.
Người như vậy, chắc hẳn sẽ rất dịu dàng?
Lam Khấu chợt cảm thấy hoảng hốt.
“Nô tỳ từng có một người em trai.”
“Hả?” Tạ Nguyên Gia còn đang rầu rĩ về chuyện lát nữa còn phải lâm triều, đám người bên dưới có phải lại cãi nhau ầm ĩ như cái chợ, vai chính có phải lại ngáng chân y, lão sư có phải lại muốn khảo bài xem y đã thuộc lòng
chưa, bỗng nhiên nghe được Lam Khấu nói gì đó, quay đầu nhìn nàng.
Lam Khấu dường như đã hạ quyết tâm sẽ nói tiếp, cũng không nhìn y, chỉ tiếp tục nói: “Nô tỳ cũng có một người em trai, được ba tuổi, rất là đáng
yêu.”
Lam Khấu lớn lên rất xinh đẹp, nên em trai khẳng định cũng không tồi.
“Thật vậy sao? Vậy em trai ngươi đâu?” Tạ Nguyên Gia nhịn không được tò mò hỏi.
Lam Khấu trầm mặc trong chốc lát sau đó mới nói: “Đã chết.”
“Trong thôn bị đạo tặc cướp phá, khi đó nô tỳ đang ở trên núi hái thuốc, đến lúc trở về, cha mẹ cùng em trai đã chết.”
Giọng nói nàng bình bình, bình tĩnh tự thuật lại đoạn hồi ức bi thảm, Tạ
Nguyên Gia không biết dạng người thế nào mới có thể bình thản kể lại
chuyện đã xảy ra, nhưng quá trình trải qua nhất định rất thống khổ.
“Xin lỗi.” Y không biết bản thân nên nói gì, đành vô thức xin lỗi, không muốn lắm miệng nhiều lời.
Lam Khấu lắc đầu, “Đâu phải lỗi của Hoàng Thượng.”
Nàng không đầu không đuôi nói mấy câu, Tạ Nguyên Gia không biết nàng muốn
nói gì. Công việc lúc trước của y toàn tiếp xúc với phụ nữ, đáng lẽ y
phải hiểu rõ lòng dạ đàn bà, nhưng y thật sự không hiểu được Lam Khấu.
Quầng sáng phía chân trời dần hiện lên, Lam Khấu từ trên mặt đất đứng dậy,
cung kính nói: “Hoàng Thượng, để nô tỳ đưa người hồi cung.”
“À…… Được.” Tạ Nguyên Gia gật đầu, bất tri bất giác, y đã ngồi cạnh Lam Khấu đến hừng đông, trách không được chân lại bị tê.
Thấy y muốn té, Lam Khấu vội tiến lên đỡ. Tố chất cơ thể còn không bằng một cô gái, Tạ Nguyên Gia thấy xấu hổ: “Đa tạ cô cô.”
Lam Khấu há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa mà giáo huấn:
“Cơ thể của Hoàng Thượng quá yếu ớt, nên ăn nhiều một chút mới tốt.”
Tạ Nguyên Gia trong lòng bất đắc dĩ.
Vai chính cùng đám thủ hạ của hắn bất luận là nam hay nữ đều ăn rất khỏe,
chỉ cần cơm chan canh cũng ăn được năm chén, y thực sự hâm mộ ghê luôn.
Cách đó không xa, Phó Cảnh Hồng vừa đứng dậy liền bị hắt xì, trong lòng không vui, là kẻ nào không có mắt đang nhớ thương hắn?