Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng - Chương 15 - Bổ não là bệnh
Edit + Beta: April
Quý Thiếu Viêm dẫn ngựa ra khỏi chuồng, bạch mã cao ngạo ưu nhã từ trong mũi phát ra tiếng phì phì ngẩng đầu đi dạo một vòng trước mặt Tạ Nguyên Gia, thần khí không thể tưởng.
“Hoàng Thượng, thấy chiến mã của thần như thế nào?” Quý Thiếu Viêm kiêu ngạo
vuốt bờm trắng trên đầu Tuyết Cơ, biểu cảm trên mặt hắn cùng con ngựa y
hệt nhau, trách không được người ta thường nói “Chủ nào vật nấy”.
Trên đầu Tạ Nguyên Gia đầy hắc tuyến, suốt ngày bị vai chính khinh bỉ thì
thôi đi, ai biểu chỉ số thông minh cùng thực lực của người ta đều đè
chết được mình, nhưng đến cả con ngựa cũng khinh thường y là sao? Do y
quá tốt nên dễ bị ăn hiếp ư?
“Ngựa tốt.” Tạ Nguyên Gia phun tào,
dù sao vẫn phải chừa mặt mũi cho Quý Thiếu Viêm, lời dễ nghe không mất
tiền mua, “Rất xứng với tráng sĩ kiêu dũng thiện chiến anh tư táp sảng
[1] như ái khanh đây.”
[1] – anh tư táp sảng: dáng vẻ mạnh mẽ.
Quý Thiếu Viêm cười ha ha, hiển nhiên Tạ Nguyên Gia chỉ nói bừa để lấy lòng hắn, “Hoàng Thượng rất có mắt nhìn!” Đúng là không biết viết hai chữ
khiêm tốn.
Bất quá, ở đời có vài người trời sinh đã là thiên chi
kiêu tử, dù có cuồng ngạo nhưng cũng không làm người khác chán ghét, Quý Thiếu Viêm chính là loại này, Phó Cảnh Hồng cũng y như vậy.
Tạ Nguyên Gia ở trong lòng lần nữa cảm thán, nếu y có thể uy phong lẫm liệt như hai người bọn họ thì tốt quá rồi.
Dường như nhận ra tâm tư của y, Quý Thiếu Viêm nhiệt tình mời nói: “Hoàng Thượng có muốn cưỡi thử Tuyết Cơ không?”
“Sao?” Tạ Nguyên Gia vội xua tay, “Trẫm không cưỡi ngựa, đứng xem là được rồi.”
Quý Thiếu Viêm được Tạ Nguyên Gia khen ngợi, liền thấy y thuận mắt hơn rất
nhiều, thấy y từ chối, liền tiêu sái nói: “Không sao đâu, thần sẽ cưỡi
cùng Hoàng Thượng, nhất định không để Hoàng Thượng ngã xuống.”
Tạ Nguyên Gia có chút do dự, y thật sự cũng muốn cưỡi, nhưng lại sợ sẽ bị
ngã, nền y học ở cổ đại chưa phát triển tiên tiến được như hiện đại, lỡ
bị quăng ngã dẫn đến tàn phế thì làm sao bây giờ?
Thấy y vẫn do dự, Thiến Bích vẫn luôn theo sau lên tiếng: “Hoàng Thượng, có Đại tướng quân đi theo sẽ không sao đâu.”
Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu vừa vặn đối diện với đôi mắt thần thái sáng ngời
của Quý Thiếu Viêm, đột nhiên mạc danh sinh ra cảm giác tín nhiệm với
hắn, có lẽ không ai có thể từ chối được một thiếu niên nhiệt tình như
ánh dương.
“Vậy, được rồi.” Tạ Nguyên Gia gật đầu nói, “Ái khanh, ngươi nhất định phải để ý đến trẫm cho kỹ.”
Quý Thiếu Viêm hơi mỉm cười, thả người nhảy lên ngựa, khom lưng vươn một
bàn tay đưa tới trước mặt Tạ Nguyên Gia: “Hoàng Thượng, lại đây.”
Tạ Nguyên Gia mới vừa đưa tay ra đã bị một cổ sức mạnh nhấc lên, cảm thấy
hoa mắt, giây tiếp theo y đã ngồi trên lưng ngựa, phía sau dựa vào trước ngực Quý Thiếu Viêm.
“Hoàng Thượng, ngồi cho vững!” Quý Thiếu
Viêm cao giọng nhắc nhở y, ngay sau đó, Tuyết Cơ tựa như mũi tên rời dây cung xông thẳng ra ngoài.
Tạ Nguyên Gia còn chưa kịp chuẩn bị
sẵn sàng, hoảng loạn chơi vơi túm chặt lấy bờm của Tuyết Cơ, Tuyết Cơ uy hiếp kêu to thành tiếng, bị Quý Thiếu Viêm áp chế lại, “Thần đã giữ
chặt Hoàng Thượng rồi, Hoàng Thượng chớ sợ.”
Dù nghe hắn nói như
vậy, nhưng Tạ Nguyên Gia vẫn sợ hãi, Tuyết Cơ chạy với tốc độ rất nhanh, đối với người lần đầu cưỡi ngựa thì thật không đáng sợ, cho dù có người giữ chặt y, y vẫn nhịn không được muốn nắm lấy thứ gì đó, để tìm cảm
giác an toàn cho mình.
“Người cứ siết Tuyết Cơ như vậy, nàng sẽ không vui.” Quý Thiếu Viêm kéo dây cương, thả chậm lại tốc độ của bạch mã (ngựa trắng), nhẹ nhàng gỡ tay Tạ Nguyên Gia ra khỏi bờm của Tuyết Cơ, “Nắm sợi dây da.”
Tạ Nguyên Gia nắm lấy dây cương, trong lòng có thêm dũng khí, y vừa nhấc
đầu liền phát hiện, chỉ với thời gian ngắn như vậy, bọn họ đã từ chuồng
ngựa chạy đến trại nuôi ngựa, đồng cỏ to như vậy chỉ có hai người bọn
họ.
“Tuyết Cơ là giống Phi Mã Lư tái ngoại thuần chủng, thần mua
lại từ tay một tên mã phu không biết nhìn hàng, nuôi dưỡng huấn luyện
được nửa năm liền đem ra chiến trường, Tuyết Cơ chưa bao giờ làm thần
thất vọng.” Giọng nói của Quý Thiếu Viêm vẫn còn mang theo một ít sự
trong trẻo của tuổi thiếu niên, Tạ Nguyên Gia rất thích nghe giọng của
hắn, không cao không thấp rất dễ nghe.
“Ái khanh nhãn lực hơn người.” Tạ Nguyên Gia phụ họa nói.
Quý Thiếu Viêm lại cười, lồng ngực hơi rung động, Tạ Nguyên Gia cảm nhận
được người phía sau đang vui vẻ, “Thần không có sở thích gì khác, trừ
việc đánh giặc luyện võ, thì còn có hứng thú với mấy con ngựa, nếu sau
này có cơ hội, thần sẽ nói thêm để Hoàng Thượng biết.”
Có lẽ bởi
vì khoảng cách tuổi tác không nhiều, nên Tạ Nguyên Gia cùng Quý Thiếu
Viêm đôi lúc trò chuyện không phân vai vế, Thiến Bích tuy cũng xêm xêm
tuổi, nhưng hắn lại rất tinh ma, không chịu cùng ngồi cùng ăn cùng nói
chuyện với y, Quý Thiếu Viêm thì không câu nệ tiểu tiết, nói chuyện với
hắn rất thoải mái.
“Vậy làm phiền ái khanh.”
Quý Thiếu
Viêm lại cười khẽ một tiếng, một tay hắn nắm dây cương thả chậm tốc độ
của Tuyết Cơ trong trại nuôi ngựa, một tay khác ôm eo Tạ Nguyên Gia, mới đầu còn không suy nghĩ gì, dần dần hắn liền bắt đầu bóp loạn: “Hoàng
Thượng quá gầy, thần chỉ cần một tay là đã ôm trọn.”
Mặt Tạ
Nguyên Gia đỏ lên, y chỉ lo ngồi trên ngựa ngó quanh, quên mất tay của
Quý Thiếu Viêm còn gác trên eo mình, lúc này còn bị người ta chê cười vì quá gầy, y có chút không phục: “Trẫm là do tuổi còn nhỏ, vẫn, vẫn còn
phát triển!”
“Cũng chưa chắc.” Quý Thiếu Viêm không chừa cho y mặt mũi, “Thần lúc ở độ tuổi của Hoàng Thượng, eo đã to như khúc gỗ.”
“Nói bậy.” Tạ Nguyên Gia không tin, dáng người của Quý Thiếu Viêm so với
huấn luyện viên tập thể hình còn chuẩn hơn, sao lại thô như vậy.
Quý Thiếu Viêm cười ha ha: “Hoàng Thượng đây là không phục, nhưng mà nhìn
cơ thể này của người, cho dù đến tuổi cập quan chắc cũng chỉ có một
khúc.”
Lời này chọc tới chỗ đau của Tạ Nguyên Gia, chiều cao của y bất luận ở thời đại nào thì cũng đều chỉ có một mẫu, kiếp trước trong
độ tuổi thiếu niên vì thiếu dinh dưỡng cộng thêm nhân tố di truyền, y
đến lúc trưởng thành cũng không cao quá 1m7, sau khi xuyên thành tiểu
Hoàng đế cũng lại một thân nấm lùn, cho dù y có liều mạng ăn uống, cao
được đến 1m75 cũng coi như rất may mắn rồi.
Nhận thấy cảm xúc của y có dấu hiệu đi xuống, lương tâm Quý Thiếu Viêm trỗi dậy, bắt nạt tiểu Hoàng đế vui quá chừng, hắn mới không kiềm chế được mà lanh mồm lanh
miệng một chút, “Bất quá, thần nghe nói những người ở quan ngoại đều
uống sữa dê lớn lên, đa số bọn họ khi lớn đều cao to hơn người Hán,
Hoàng Thượng cũng có thể học theo mỗi ngày uống mấy chén, có khi sẽ cao
lên.”
Tạ Nguyên Gia cảm thấy ý kiến này không hay, ở cổ đại sữa
dê không được sơ chế xử lý theo kỹ thuật tiên tiến ở hiện đại, trước
tiên đừng nói đến việc có an toàn để uống hay không, chỉ nhắc đến cái
mùi tanh kia đã khiến cho người ta vừa nghĩ đã sợ vỡ mật, y tình nguyện
lùn suốt đời.
Tuyết Cơ chở hai người cũng không sao, dù chạy chậm nhưng bước chân rất nhẹ nhàng, rất nhanh liền đem toàn bộ ngóc ngách
trong ngựa tràng dạo qua một lần, lòng hiếu kỳ của Tạ Nguyên Gia được
thỏa mãn, dần dần cảm thấy có chút mệt mỏi. Yên ngựa chắc chắn ngồi
không thoải mái bằng đệm mềm, đặc biệt là hai bên đùi của y, bị yên ngựa cứng ma sát đến sinh đau, quả nhiên sau khi làm Hoàng đế được ăn ngon
uống tốt, thân thể dưỡng đến kiều quý, một chút khổ cũng ăn không nỗi.
Y nhăn mày lén lút duỗi tay xoa chân của mình, lại bị Quý Thiếu Viêm nhận ra: “Hoàng Thượng đã mệt rồi?”
“Ừm.” Tạ Nguyên Gia gật đầu, cứ nghĩ Quý Thiếu Viêm chắc chắn sẽ không lưu
tình cười nhạo mình, kết quả hắn lại ôn hòa nói: “Lần đầu cưỡi ngựa vẫn
chưa quen, Hoàng Thượng có thể kiên trì đến bây giờ, quả thực rất ghê
gớm.”
Hắn nói xong liền mang theo Tạ Nguyên Gia đi bộ đến cạnh
cửa trại nuôi ngựa, sau khi xuống khỏi lưng ngựa, lại ôm eo Tạ Nguyên
Gia nhấc y thả xuống.
“Hoàng Thượng cảm thấy thế nào?”
Hai chân Tạ Nguyên Gia đứng trên mặt đất, con tim cũng bình ổn lại, quả
nhiên đứng trên mặt đất vững vàng hơn nhiều, y ngẩng đầu lên nhìn Quý
Thiếu Viêm, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ: “Trẫm cảm thấy rất vui,
cảm ơn ngươi.”
Quý Thiếu Viêm sửng sốt.
Đây là lần đầu
tiên, hắn từ miệng của một Đế vương nghe được hai tiếng “Cảm ơn”, nhìn
thấy vẻ mặt tươi cười của tiểu Hoàng đế, hắn đột nhiên cảm thấy rất hợp
với khí chất của y, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc thỏa mãn
khác thường: “Vì Hoàng Thượng phân ưu vốn là chức trách của thần, Hoàng
Thượng không cần nói lời cảm ơn.”
Thiến Bích từ rào chắn bên
ngoài chạy vào, “Hoàng Thượng, giờ cũng không còn sớm, người nên bãi giá hồi cung, bằng không Vương gia lại trách cứ.”
“Được.” Tạ Nguyên Gia quay đầu lại nhìn Quý Thiếu Viêm, gật đầu nói: “Vậy trẫm về trước, ái khanh cũng nên về sớm để nghỉ ngơi.”
“Đúng vậy.” Quý Thiếu Viêm nhìn y xoay người ngồi lên nhuyễn kiệu rời đi, rồi quay đầu lại sờ đầu Tuyết Cơ, bỗng nhiên mỉm cười, đôi mắt đẹp tràn đầy ý cười: “Tuyết Nhi, tiểu Hoàng đế rất tốt, có đúng không?”
Tuyết Cơ “Leng keng” kêu hai tiếng, cũng không biết có phải tán đồng với lời hắn nói hay không.
Tạ Nguyên Gia trước khi mặt trời xuống núi đã về Cảnh Doanh Cung, quả
nhiên trông thấy Phó Cảnh Hồng đang chờ ở bên trong, thấy y đi vào, khí
thế bạo ngược áp bức trên người Phó Cảnh Hồng mới bình ổn lại, “Hoàng
Thượng vì sao không ở trong tẩm cung tu dưỡng cho tốt, lại chạy tới trại nuôi ngựa làm gì?”
“Trẫm chỉ muốn đi dạo một chút.” Tạ Nguyên Gia giải thích nói, “Hoàng thúc chưa ăn sao?”
“Canh giờ này không sớm không muộn, ăn gì mà ăn?” Phó Cảnh Hồng không cho y
cơ hội đánh trống lảng, “Còn nửa tháng nữa là đến ngày đại hôn, Hoàng
Thượng phải đem cơ thể của mình dưỡng tốt mới được, bằng không đến lúc
đó làm sao đối mặt với văn võ bá quan?”
“Trẫm biết rồi.” Tạ Nguyên Gia giống như con cháu bị trưởng bối dạy bảo, nghiêm túc đứng yên nghe mắng.
Phó Cảnh Hồng thấy y uể oải, liền chau mày.
Lúc nãy khi tiểu Hoàng đế vừa bước vào cửa, rõ ràng đang vui vẻ mỉm cười
rạng rỡ, sao mới gặp mình một tí khuôn mặt lại căng thẳng khiếp đảm như
vậy, hắn đáng sợ lắm sao?
Nhớ đến chuyện vừa rồi hạ nhân bẩm báo, ngữ khí hắn hòa hoãn lại hỏi: “Hoàng Thượng muốn học cưỡi ngựa sao?”
“Cũng, cũng không muốn lắm.” Tạ Nguyên Gia không dám nói thật, y thật sự không nắm bắt rõ được tâm trạng của nam chính, sợ nói nhiều hắn sẽ nổi giận,
cũng không biết phải lựa lời nói sao để hắn vừa lòng.
Phó Cảnh
Hồng trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Lớp học kỵ thuật vốn cũng có
trong chương trình học của Hoàng Thượng, chỉ là thần còn chưa kịp sắp
xếp, nếu Hoàng Thượng muốn học, vậy chờ sau khi người đại hôn, thần liền an bài cho người đến dạy, thấy thế nào?”
“Thật sao?” Tạ Nguyên
Gia ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe tràn ra sự kinh hỉ. Hôm nay tuy cũng coi như được cưỡi ngựa, nhưng mà vẫn bị người khác ôm, không hề cảm
nhận được khoái cảm giơ roi giục ngựa.
Phó Cảnh Hồng bị ánh mắt
nhiệt tình của y làm cho cả người sảng khoái, khóe miệng nhẹ cong: “Tất
nhiên là thật, thần đến lúc đó sẽ tìm lão sư tốt nhất đến cho Hoàng
Thượng.”
Tạ Nguyên Gia không ngừng gật đầu, ngẫm nghĩ một chút
lại nói: “Vậy trẫm có thể nhờ Đại tướng quân dạy không?” Y ở chung với
Quý Thiếu khá tốt, nếu để hắn dạy hẳn sẽ không quá áp lực.
“Thiếu Viêm?” Phó Cảnh Hồng trầm tư đôi chút, gật đầu nói: “Hoàng Thượng nếu
coi trọng hắn, thì chính là phúc phận của hắn, ngày mai thần liền nói
với hắn một tiếng.”
Tạ Nguyên Gia vội vàng nói lời cảm tạ, một tiếng hai tiếng gọi Hoàng thúc, gọi đặc biệt ngọt.
Phó Cảnh Hồng ngoài mặt thì ghét bỏ, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ.
Kỳ thật lúc nãy, hắn vốn định tự mình đề cử để dạy tiểu Hoàng đế học cưỡi
ngựa, nhưng mà…… Thôi, Thiếu Viêm thì Thiếu Viêm vậy, tiểu Hoàng đế
coi trọng Thiếu Viêm như vậy, chắc là có ý muốn mượn sức.
Hắn
muốn xem thử hai người này rốt cuộc có thể kết thành liên minh để đối
nghịch cùng hắn hay không, mỗi một bước đi của tiểu Hoàng đế, đều làm
người khác chờ mong.