Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng - Cố Thanh Từ - Chương 69: Chỉ có ta mới bảo vệ được em
- Trang Chủ
- Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng - Cố Thanh Từ
- Chương 69: Chỉ có ta mới bảo vệ được em
Edit + Beta: April
Ngày thứ hai sau khi ngắm mai, Tạ Nguyên Gia nhân lúc trời bắt đầu ấm, dẫn theo Thiến Bích cùng Mục Chiến đi dạo khắp thôn trang, lần này Phó Cảnh Hồng không có đi theo. Thuần Vu Nhã hình như là bất mãn với việc Nhiếp Chính Vương dẫn Hoàng Thượng ra ngoài du ngoạn, đem tất cả chính vụ quăng cho mình xử lý, nên cho người ra roi thúc ngựa đem một đống tấu chương vứt cho hắn, lấy mỹ danh là vì Hoàng Thượng phân ưu.
Phó Cảnh Hồng thầm mắng con cáo già Thuần Vu Nhã quả nhiên không nhờ vả được, chỉ có thể ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương, bất đắc dĩ nhìn Nguyên Gia dẫn theo người khác đi chơi.
“Hoàng Thượng nhìn kìa, chỗ đó có mấy con vịt nhìn rất buồn cười.” Thiến Bích chỉ tay vào một đàn vịt trên bãi đất trống ở bờ sông, kinh hỉ gọi Tạ Nguyên Gia.
Tạ Nguyên Gia đưa mắt nhìn sang, mặc dù băng trên mặt sông vẫn còn chưa tan hoàn toàn, nhưng đàn vịt vẫn nô nức xuống nước chơi đùa, ở phía sau mấy con vịt lớn là một hàng vịt con lông xù, bì bà bì bạch lắc lư trái phải, Tạ Nguyên Gia nhìn đến con tim nhộn nhạo, không khỏi tiến về phía trước vài bước.
“Hoàng Thượng, phía trước có sông, người cẩn thận dưới chân.” Mục Chiến đi theo phía sau, thấp giọng nhắc nhở một câu.
Tạ Nguyên Gia quay đầu mỉm cười nói: “Được, trẫm sẽ chú ý, Mục thị vệ cũng phải cẩn thận.”
“…… Vâng.” Mục Chiến gật đầu, “Đa tạ Hoàng Thượng nhắc nhở.”
Thiến Bích ôm má mỉm cười ghé vào rào tre bên cạnh nhìn đám vịt kia, “Hoàng Thượng, mấy con vịt này mập ghê.”
“Cái này không phải mập, là sắp thay lông.” Tạ Nguyên Gia nói, “Khi trời trở nên ấm áp hơn, vịt con sẽ rụng đi lớp lông tơ dày mềm mại, lớp lông mới sẽ mọc ra.”
“Thật sao?” Vẻ mặt Thiến Bích kinh ngạc, “Thì ra vịt cũng sẽ thay lông sao?”
“Điều đó là hiển nhiên.” Tạ Nguyên Gia buồn cười nhìn hắn, “Lúc nhỏ ngươi không biết mấy thứ này sao?”
Trên khuôn mặt Thiến Bích hiện lên một tia hoảng hốt không dễ phát hiện, nhưng bên ngoài miệng vẫn nhanh nhẹn ứng đối: “Ôi thôi, nô tài lúc còn rất nhỏ đã bị người ta đem bán, chưa từng làm qua công việc đồng áng.”
Tạ Nguyên Gia gật đầu, ngẫm lại cũng thấy đúng, Thiến Bích từ nhỏ đã vào Vương phủ, chưa từng tiếp xúc với việc nhà nông, không biết cũng là bình thường.
“Các ngươi là công tử từ đâu đến đây?”
Ở phía sau Tạ Nguyên Gia bỗng vang lên giọng nói của một bà lão, vội quay đầu lại nhìn, quả nhiên liền thấy một lão bà lớn tuổi đang đứng sau lưng, trong tay còn cầm một cái ky (đồ hốt rác), vẻ mặt hiền từ nhìn bọn họ.
“Đây chính là Hoàng Thượng.” Mục Chiến ôm kiếm nhìn lão bà kia, bình tĩnh tiết lộ thân phận.
Cái ky trong tay bà lão theo tiếng nói mà rơi xuống, nỗi hoảng sợ bao phủ khắp khuôn mặt, ngơ ngác đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Tạ Nguyên Gia cho rằng bà ta bị dọa sợ, vội bảo Mục Chiến thu hồi kiếm, nhẹ nhàng nói: “Bà lão không cần kinh hoảng, trẫm không có ác ý, chỉ đến đây dạo chơi mà thôi.”
Bà lão dường như đã lấy lại tinh thần, hoảng loạn quỳ xuống dập đầu: “Dân phụ có mắt không tròng, không biết Hoàng Thượng giá lâm, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
Tạ Nguyên Gia vội bảo Thiến Bích đến đỡ bà dậy: “Bà lão không cần phải quỳ, cứ đứng lên nói chuyện.”
Sau khi bà lão đứng lên, liền khom lưng xuống nhặt lại cái ky của mình, hốt lại đống cỏ khô bỏ vào trong, “Đây là nơi dân phụ dùng để nuôi vịt, khắp nơi đều dơ bẩn, e rằng sẽ làm bẩn giày của Hoàng Thượng.”
Tạ Nguyên Gia không bận tâm xua tay: “Không sao, trẫm chỉ muốn đứng nhìn chút thôi.”
Sau khi hoảng sợ một trận, lúc này lão bà đã có thể ổn định làm việc, thấy Tạ Nguyên Gia chỉ đứng ngắm vịt, liền thức thời không quấy rầy, cần làm gì thì làm, cũng không mắc thêm lỗi nào nữa.
Tạ Nguyên Gia quay đầu nhìn cách làm việc sạch sẽ lưu loát của bà lộ ra một cổ khí độ không thể giải thích, không khỏi thắc mắc hỏi: “Lão bà, bà vẫn luôn nuôi vịt ở đây sao?”
Bà lão nghe hỏi liền buông cái ky trong tay xuống, hành lễ đáp: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, trước đây dân phụ là người bên cạnh Thần Vương phi, hiện giờ già rồi, nên đến thôn trang dưỡng lão, rảnh rỗi không có gì làm, nên thay Hướng đại nhân chăm chút gà vịt chó mèo, làm công báo đáp.”
Tạ Nguyên Gia sáng tỏ, “Trách không được trẫm thấy khí chất của ngươi không giống nông phụ tầm thường, thì ra là người bên cạnh Tam hoàng tẩu.”
Bà lão mỉm cười, “Đều là nô tỳ, cái gì mà có khí chất chứ, Hoàng Thượng quá xem trọng dân phụ rồi.”
Tạ Nguyên Gia thích trò chuyện cùng người lớn tuổi, thấy lão bà nuôi vịt vừa béo vừa săn chắc, không khỏi bắt chuyện với bà vài câu, nói rất là vui vẻ. Mục Chiến ôm kiếm đứng ở phía sau, không di chuyển cũng không nhúc nhích, có vịt con tò mò tại sao cái tên mặc đồ đen này chỉ đứng im không nói cũng không cười, bì bà bì bạch lắc cái mông đi tới ngồi xuống chân của Mục Chiến, yên tâm thoải mái nghỉ ngơi.
Mục Chiến cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào vật nhỏ có bộ lông xù ở trên chân, đây là lần đầu tiên có động vật nhỏ mềm mềm tới gần hắn, trước kia cho dù hắn có làm gì, thì mấy con mèo con chó đều chạy trối chết khi thấy hắn, tự nhiên có con vịt đến chọn mình, khiến hắn có ảo giác thụ sủng nhược kinh.
Bên kia, Tạ Nguyên Gia cùng lão bà trò chuyện đến vui vẻ, tới giờ cơm y mới nhớ đến việc trở về, y thoải mái chào tạm biệt lão bà, sau đó dẫn theo Mục Chiến Thiến Bích trở về.
Mục Chiến chỉ có thể tiếc nuối bưng con vịt nhỏ nhẹ nhàng đặt xuống dưới chân mình, sau đó theo Tạ Nguyên Gia rời đi.
Ở đằng sau bọn họ, ý cười trên mặt bà lão dần biến mất, bà ta gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tạ Nguyên Gia, đôi mắt chợt sắc bén như mắt ưng, không còn bất kỳ sự hiền từ tốt bụng nào trong đó.
Tiếp theo…… Câu chuyện vẫn còn tiếp diễn.
Phó Cảnh Hồng đã sớm ngồi chờ bên cạnh bàn, vừa giương mắt liền thấy Tạ Nguyên Gia trở về, vỗ nhẹ chỗ bên cạnh, “Nguyên Gia, lại đây ngồi.”
“Hoàng thúc xử lý tấu chương xong rồi ư?” Tạ Nguyên Gia đi qua ngồi, nhận lấy đôi đũa hắn đưa đến.
“Cũng coi như xong.” Hiệu suất làm việc của Phó Cảnh Hồng vẫn luôn rất nhanh, “Buổi chiều chắc là có thời gian dành cho ngươi.”
Tạ Nguyên Gia cúi đầu ăn cơm, trong phủ Hướng Sơ còn có một số việc nên đã trở về xử lý, thức ăn hôm nay đều là do đầu bếp trong thôn trang làm, quả nhiên không ngon bằng đồ Hướng Sơ đích thân nấu.
Tuy bảo lúc ăn và ngủ không được nói chuyện, nhưng Tạ Nguyên Gia vẫn không ngăn được bản thân kể cho Phó Cảnh Hồng nghe những gì mình đã trải qua ngày hôm nay, giống như học sinh tiểu học đang nêu cảm nghĩ của mình với giáo viên, ngoan ngoãn lễ phép đến động lòng người.
Toàn là mấy việc vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, nhưng Phó Cảnh Hồng lại thích nghe, ngay cả cuộc đối thoại của Nguyên Gia cùng lão bà cũng không khiến hắn cảm thấy buồn tẻ, “Bà lão kia nói không sai, bờ sông nguy hiểm, về sau vẫn nên ít đến chỗ đó lại.”
“Trẫm biết rồi.” Tạ Nguyên Gia cắn một miếng thịt viên, “Trẫm chỉ cảm thấy mấy con vịt đó rất đáng yêu.”
Phó Cảnh Hồng không thích vịt, nhíu mày nói: “Đợi đến dịp săn bắt mùa xuân, thần sẽ tự mình ra tay, bắt cho Hoàng Thượng một con sủng vật, chắc chắn là tốt hơn con vịt kia?”
Tạ Nguyên Gia cười đến đôi mắt cong cong, y rất thích cảm giác được người khác cưng chiều, đặc biệt là được Phó Cảnh Hồng chiều chuộng, cảm thấy cho dù bản thân có muốn vầng trăng trên trời cao, hắn cũng có bản lĩnh để hái xuống cho mình.
Phó Cảnh Hồng không biết tại sao y đột nhiên lại cười, nhưng hắn thấy tâm trạng của Nguyên Gia tốt, nên tâm trạng của hắn cũng tốt theo.
Buổi chiều khó khăn lắm mới xử lý xong công vụ, Phó Cảnh Hồng vội vàng đi đến viện để kề bên Nguyên Gia, kết quả vừa bước vào liền thấy Hoàng Hậu đang nói chuyện cùng Thu Dương, nàng cười đến hoa nở xuân về, rõ ràng là đang có ý câu dẫn.
Hừ, đúng là âm hồn bất tán.
Phó Cảnh Hồng cũng biết bản thân không nên hơn thua với một tiểu cô nương, nhưng thân phận của Hàn Dao rất đặc biệt, hắn vẫn là ngầm uống không ít giấm chua, lại nhớ tới đây chính là nợ oan nghiệt do một tay mình tạo ra, nên càng không biết mình nên giải quyết thế nào.
Hàn Dao đang trò chuyện cùng Tạ Nguyên Gia, ngẩng đầu liền thấy Phó Cảnh Hồng đi tới, tình địch gặp mặt liền đỏ mắt, nàng thu lại ý cười, hừ một tiếng, quay đầu đi không muốn nhìn thấy hắn.
“Hoàng thúc.” Tạ Nguyên Gia cười híp mắt vẫy tay, “Ngươi tới rồi.”
Phó Cảnh Hồng ừ một tiếng, chậm rãi đi đến bên cạnh Tạ Nguyên Gia, “Hoàng Thượng đang nói cái gì, hình như rất vui vẻ.”
“A Dao vừa kể ở chỗ các nàng ở có con chim biết nói, tuy học vẹt nhưng nói chuyện rất thú vị.” Tạ Nguyên Gia giải thích, “Trẫm liền nói sau khi trở về, sẽ sai người tìm về cho các nàng mỗi người một con.”
Phó Cảnh Hồng không có hứng thú đối với mấy đề tài này, nhưng hắn đương nhiên sẽ không để Hàn Dao chiếm hết chỗ, ngoan cố chiếm lấy cái ghế bên cạnh Tạ Nguyên Gia, trầm mặc uống trà.
Lăng Sương ngẩng đầu, ám tiễn [1] liền bay ra, con bồ câu trắng vừa mới bay qua bị trúng tên rơi xuống, rớt xuống mặt đất cách đó không xa. Hắn đi qua nhặt con bồ câu đã chết lên, quả nhiên nhìn thấy trên chân nó có cột ống trúc, nhưng bên trong trống rỗng không có bất cứ thứ gì.
[1] – Ám tiễn (tụ tiễn): là ám khí thường được giấu trong tay áo. Bao gồm mũi tên đặt trong ống đồng, gắn thêm lò xo, chỉ cần nhấn vào là có lực để phóng ra.
Hắn cau mày, siết chặt con chim bồ câu, vẫn là chậm một bước.
Vương gia quả nhiên đoán không sai, giữa bọn họ đúng thật có nội gián, đáng tiếc lại để hắn chạy thoát.
Lăng Sương tiện tay quăng con bồ câu đã chết vào lùm cây, tay không trở về báo cáo kết quả.
Tạ Nguyên Gia không hề biết chút nào về những làn sóng mãnh liệt đang vây quanh mình, y thậm chí còn không biết bản thân đã cận kề cái chết ít nhất hai lần, đều là nhờ Phó Cảnh Hồng trước một bước phái Lăng Sương Mục Chiến đến ngăn chặn, ám vệ bên người y đã tăng thêm, các biện pháp an ninh có thể nói là bất khả xâm phạm.
Phó Cảnh Hồng không tính nói mấy việc này cho Tạ Nguyên Gia biết, không phải do hắn quá bảo bọc y, mà vì hung thủ sau màn còn chưa lộ diện, không thể khiến y lâm vào tình trạng khủng hoảng, hết thảy mưa gió, để mình hắn gánh là đủ rồi.
“Lúc nãy Hướng ái khanh có phái người tới đây, nói là đêm nay có thể tới.” Tạ Nguyên Gia chống cằm nhìn Phó Cảnh Hồng, mỉm cười hỏi: “Hoàng thúc, tối nay có muốn ăn gì không? Hướng ái khanh nói có thể chuẩn bị.”
Phó Cảnh Hồng mới nhận được tín hiệu của Lăng Sương từ trên không, hiểu được hành động lần này tốn công vô ích, trong lòng khó tránh khỏi có chút bực bội, nghe Tạ Nguyên Gia mở miệng hỏi, thuận miệng đáp: “Canh bồ câu.”
“Bồ câu?” Tạ Nguyên Gia suy nghĩ một lúc, “Trẫm nhớ rõ Hoàng thúc trước đây đâu có ăn bồ câu, đúng không?”
Phó Cảnh Hồng ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là sự lạnh lẽo, nhưng ý cười bên môi hắn vẫn bất biến, nhẹ giọng nói: “Trước đây không thích ăn, nhưng hôm nay, thần đột nhiên muốn ăn thử.”
“Có mấy con bồ câu không nghe lời, giữ lại sẽ mang họa, chi bằng giết một con răn trăm con.”
Tạ Nguyên Gia: “???”
Cái gì vậy, không phải chỉ là ăn bồ câu thôi sao? Sao vẻ mặt của vai chính lại giống như đang tính toán làm gì đó?
Có phải y đã bỏ lỡ mất tình tiết quan trọng nào trong truyện rồi không?
———————
Cái ky
Ám tiễn