Lửa Rừng - Tác giả: Chu Ấu Ngư - Chương 5: Không thể vượt qua quá khứ
- Trang Chủ
- Lửa Rừng - Tác giả: Chu Ấu Ngư
- Chương 5: Không thể vượt qua quá khứ
Thậm chí có mấy bạn vô tư cầm đề đi hỏi Thẩm Duyệt. Cô vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng thỉnh thoảng sẽ viết một, hai đáp án cho đối phương tham khảo.
Nhưng đa số thời gian cô chỉ ngồi yên tại chỗ của mình không nói câu nào, cô luôn có rất nhiều tâm sự, nhưng không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.
Vị trí lớp trưởng được giao cho Thẩm Duyệt, cô dùng sự tiêu cực và trầm mặc để phản kháng, nhưng Trịnh Uân rất cố chấp. Tạ Thụy có thể nhìn ra thầy muốn dùng cách này để Thẩm Duyệt dung nhập vào tập thể.
Thực ra đối với Tạ Thụy, cậu chỉ hy vọng cuộc sống bình ổn này không vị phá vỡ, những chuyện khác cậu vô tâm cũng vô lực can thiệp. Cậu sẽ không dẫm vào vết xe đổ của việc xen vào chuyện người khác từ Thẩm Duyệt.
Cuộc sống cứ tiếp diễn, xuân đi thu tới.
Trước kỳ thi, trường học trở nên yên tĩnh và trống vắng, học sinh không thể tùy ý chơi đùa. Vì tòa nhà mới đang được thi công nên khối 12 dọn tới cạnh sân bóng rổ, vì thế, tiết thể dục cũng không thể chơi bóng rổ.
Thực ra bọn họ sắp tốt nghiệp cấp hai rồi, cuộc sống trường học êm đềm lặng gió, Tạ Thụy chỉ thiếu viết “không cầu gì hơn” lên mặt.
Bởi vì gần trường, thời gian ăn sáng rất dư dả, mua bữa sáng ăn được một nửa thì cậu thấy Thẩm Duyệt xuất hiện. Cậu vội vàng ăn nốt hai miếng còn lại, vội vàng đứng dậy muốn đi trước.
Nhưng nếu hiện tại không có người chặn đường cậu thì tốt biết mấy. Tạ Thụy hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lục Dao cầm cặp sách, lắp bắp nửa ngày không nói được câu hoàn chỉnh. Tạ Thụy trơ mắt nhìn Thẩm Duyệt dừng bước, mua một cái bánh bao nhân trứng sữa, cô ấy muốn làm gì đó.
Tạ Thụy muốn đi, nhưng Lục Dao vội ngăn cản, nghiêng người chặn đường cậu, nói: “Tạ Thụy, chuyện lúc trước, tôi có thể giải thích.”
Nếu chỉ xin lỗi thì thôi, nhưng nếu cậu ta nhắc đến chuyện đó thì Tạ Thụy không định khách sáo nữa. Cậu lạnh lùng nói: “Giải thích gì? Cô có gì để giải thích?”
“Cho tới giờ, so với tôi, gần như sự kiên nhẫn và chăm lo của Tạ Mẫn đều dành hết cho cô. Thời điểm quan trọng như lớp 12, chị ấy còn đưa cô đi thi piano. Nhưng lúc chị ấy bị chửi bới, cô chỉ trầm mặc, không giải thích một câu, không nói giúp chị ấy một lời.”
Có lẽ nỗi khổ của cậu khắc quá sâu, cho nên từ ngữ bất giác sắc bén, hoàn toàn không giống một thiếu niên 15-16 tuổi. Lục Dao bật khóc, cô ta nói đứt quãng: “Thực xin lỗi, lúc ấy tôi sợ quá, tôi thật sự không ngờ chuyện sẽ như vậy.”
Tạ Thụy lỡ đãng đón nhận ánh mắt của Thẩm Duyệt, lạnh lẽo khiến cậu tỉnh táo ngay lập tức. Tạ Thụy hạ giọng: “Không cần xin lỗi, vì tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của cô, sau này cứ coi như không quen biết nhau.”
Thẩm Duyệt xoay người đi rồi, Tạ Thụy theo sau, không gần không xa. Thời gian còn sớm, dù không có bước nhạc đệm này thì vẫn không đi học muộn.
Lúc vào lớp, có một số bạn chưa đến. Cậu nhìn Thẩm Duyệt cầm bánh bao nhân trứng sữa mãi không ăn. Cậu về chỗ ngồi, buông cặp sách, cơn sóng cuộn trào trong lòng vẫn không thể bình tĩnh lại.
Lúc này, Thẩm Duyệt đứng dậy đi vứt rác, lúc đi ngang qua người cậu thì ném cho cậu một tờ giấy. Đợi cô về chỗ của mình, Tạ Thụy thấy cô bắt đầu thưởng thức bánh bao nhân trứng sữa trong tay.
Tạ Thụy muốn ngăn cản, nhưng cậu sợ. Cậu sợ một khi mình ngăn cản thì sẽ xảy ra một vài chuyện không thể cứu vãn, cho nen cậu chỉ nhìn.
Trên tờ giấy nhăn nhó viết hai chữ: “Giúp tôi.”
Cô vờ như không có chuyện gì, lật sách giáo khoa, lẳng lặng chờ đợi. Tạ Thụy phát hiện, trên cổ cô có vệt mẩn đỏ, dần lan đến cằm.
Hô hấp của Thẩm Duyệt trở nên dồn dập, cô hơi lắc đầu. Tạ Thụy đang đợi, cậu biết Thẩm Duyệt muốn làm gì, cô ấy muốn ra khỏi trường học.
Lúc này, thấy cố giãy giụa đứng lên, lại té xỉu trên sàn, Tạ Thụy là người đầu tiên chạy tới chỗ cô, nửa nâng Thẩm Duyệt dậy, nói với Hạng Kiệt ở phía sau: “Cậu nói với thầy là Thẩm Duyệt xỉu vì bị dị ứng, tớ đưa cậu ấy đến bệnh viện.”
Tay cậu bất giác dùng nhiều sức, Hạng Kiệt vội vàng gật đầu: “Tớ biết rồi, tớ biết rồi, hai cậu mau đi đi.”
Có lẽ cậu cõng Thẩm Duyệt với dấu hiệu dị ứng quá đáng sợ, bác bảo vệ dễ dàng cho hai người ra ngoài. Thoát khỏi tầm mắt của mọi người, Tạ Thụy nghe thấy thanh âm mỏng manh của Thẩm Duyệt.
“Thả tôi xuống.”
Vì khó thở nên giọng cô vừa nhỏ bé vừa đứt quãng, nhưng cậu nghe rõ.
Tạ Thụy khom người ngồi xổm, tay vẫn giữ nguyên trước khi chân Thẩm Duyệt chạm đất. Khi chân cô chạm đất, quả nhiên cô hơi lảo đảo. Tạ Thụy nhìn cô lấy một chiếc hộp trong suốt ra khỏi cặp sách.
Tạ Thụy nhìn cô cố sức điều chỉnh hô hấp, bàn tay run rẩy lấy ra từng viên thuốc để uống. Một lát sau, Thẩm Duyệt bình tĩnh nói: “Đến đây là được rồi, cảm ơn cậu chuyện hôm nay.”
“Cậu muốn đi đâu?” Tạ Thụy hỏi.
Đôi khi, Tạ Thụy cảm thấy bản thân đã đủ hiểu Thẩm Duyệt, hiểu từng mặt của cô. Nhưng, cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nhìn thấy sự bi thương xuất hiện trên giương mặt của Thẩm Duyệt.
Sự bình tĩnh mà cô cố gắng duy trì sụp đổ trong nháy mắt, cô nói: “Muốn đến một nơi xa thật xa.”
Giây phút đó, đột nhiên cậu nghĩ đến một câu nói không biết đã thấy ở đâu: Tràn đầy bi thương, không lời nào có thể diễn tả.
Cậu cảm nhận được đằng sau những hành động của Thẩm Duyệt chắc chắn là một chuyện cực kỳ bi thương. Cậu nên để cô rời đi, không hỏi, không chú ý. Thẩm Duyệt giống như một cái vực sâu, không nên ngó nhìn.
Nhưng khoảnh khắc đó, cậu bỗng rất muốn điên một lần. Tạ Thụy cầm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, nói: “Tôi đưa cậu đi.”
Tạ Thụy đưa cô về nhà thuê của cậu trước, lấy điện thoại và một ít tiền rồi đưa Thẩm Duyệt đến bến xe. Trước khi đi mua vé, cậu còn cẩn thận cởi áo khoác đồng phục đưa cho Thẩm Duyêt.
Chuyến xe gần nhất cũng khởi hành sau 30 phút nữa, trong quá trình chờ xe, hai người che giấu lo sợ, chỉ không ngừng vuốt ve vé xe trong tay.
Nôn nóng chờ đợi 30 phút, cuối cùng cũng đến giờ xe chạy. Không khí ngột ngạt của xe và áp lực không gian khiến hai người không thoải mái, nhưng không ai mở miệng phàn nàn.
Im lặng cả chặng đường, cũng không có tâm trạng ngủ.