Lửa Rừng - Tác giả: Chu Ấu Ngư - Chương 2: Thì ra bọn họ đều giống nhau, đều dư thừa
- Trang Chủ
- Lửa Rừng - Tác giả: Chu Ấu Ngư
- Chương 2: Thì ra bọn họ đều giống nhau, đều dư thừa
Kim đồng hồ chạy từng vòng, cậu lăn qua lộn lại trên giường nhưng không ngủ được. Bỗng nhiên, cậu quyết định không giãy giụa nữa, nhanh chân đi xem Thẩm Duyệt sao rồi.
Tạ Thụy nhớ mang máng phòng cấp cứu nằm ở đâu, bèn mò mẫm vừa đi vừa tìm. Mất một thời gian dài, cuối cùng cũng tìm được, nhưng cửa đóng chặt, xung quanh không có ai.
Ngồi bên ngoài một lúc, cậu từ bỏ. Kéo bước chân quay lại phòng.
Hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, cậu cứ đi, cứ đi, thành ra bị lạc đường. Nhưng cậu không hoảng hốt, bởi vì cậu nhìn thấy Thẩm Duyệt.
Tạ Thụy thấy cô đang nói chuyện với một người mặc áo blouse, cảm xúc rất kích động.
Tạ Thụy nhẹ nhàng lại gần, muốn biết rốt cuộc cô ấy muốn làm gì. Rõ ràng cô ấy có cơ hội kêu cứu nhưng cô ấy không làm. Ánh mắt cuối cùng của cô ấy là trách cậu xen vào chuyện của người khác ư?
“Cháu còn muốn dùng cách này để tổn thương bản thân bao lâu nữa? Cháu muốn chú ghi hồ sơ bệnh án như nào đây? Nếu người kia không muốn đưa cháu đi thì cháu làm gì cũng vô dụng.” Người đàn ông nói rất kiên quyết.
“Cháu muốn đi theo hắn đến vậy sao? Muốn đến mức không thèm quan tâm tính mạng của bản thân?” Người đàn ông tiếp tục khuyên nhủ tận tình.
“Nếu chú thật sự tốt với cháu thì hãy coi như không biết gì hết. Cháu rất quý trọng cái mạng này, cháu làm tất cả chỉ vì được sống như một người bình thường.” Thẩm Duyệt rất kích động, cũng rất phẫn nỗ.
“Cháu cho rằng giày vò bản thân, khiến mình đầy vết thương là có thể rời đi ư? Rốt cuộc cháu có hiểu không, ngay từ ban đầu, hắn chưa từng nghĩ sẽ mang cháu theo cùng!” Người đàn ông nói thêm.
Câu nói kế tiếp, Tạ Thụy không nghe tiếp nữa. Nói thật, hiện tại cậu hơi hối hận, cậu không nên xen vào việc của người khác. Có lẽ, tối nay cậu nên ngủ sớm.
Mang theo cảm xúc phức tạp, Tạ Thụy đi về phòng bệnh, nằm xuống và nhắm mắt lại. Trong đầu luôn nghĩ tới câu nói kia: “Hắn chưa từng nghĩ sẽ mang cháu theo cùng.”
Cậu không biết Thẩm Duyệt về lúc nào. Lúc Tạ Thụy mở mắt, cậu chỉ thấy một bà lão dọn dẹp trong phòng, trong phòng đầy mùi sữa.
Tạ Thụy ngồi dậy, bà vội vàng nói: “Ngại quá, bà đánh thức cháu à?” Tạ Thụy vội lắc đầu. Sau đó, bà xoay người lấy một cái bánh bao sữa nóng hổi trong cặp lồng, đưa cho Tạ Thụy.
Tạ Thụy hơi bất ngờ, vội vàng đưa tay nhận. Bà cẩn thận đặt lên bàn tay không bị thương của cậu, cười hiền lành: “Hơi ngọt, không biết cháu có thích ăn không.” Nói xong, bà cầm cái cốc của cậu, rót cho cậu một cốc nước, đặt bên cạnh rồi cười cười rời đi.
Tạ Thụy nhìn bánh bao trong tay, bỗng dưng cảm thấy hai mắt chua xót. Cậu cũng từng có một người bà hiền từ như thế, chỉ là thời gian tươi đẹp quá ngắn ngủi.
Hoài niệm không lâu, bà cụ kia lại quay lại, cầm bánh bao sữa, hỏi: “Cháu trai, cháu có muốn nếm thử không? Ăn ngon lắm.”
Tạ Thụy hơi kinh ngạc, nỉ non: “Nhưng mà vừa nãy bà mới cho cháu.”
Bánh bao nhân trứng sữa còn nóng phỏng tay khiến Tạ Thụy chợt nhớ ra, bà nội cậu cùng từng như thế. Vừa làm xong chuyện này đã quên ngay, sau đó không lâu, cậu không còn được gặp lại bà nữa.
Còn chưa gửi tin cho Tạ Mẫn thì điện thoại của cô đã tới.
Nói trường học có việc cần cô đến một chuyến. Tất nhiên Tạ Thụy không có gì để nói. Chỉ là, cậu không ở nổi trong phòng này nữa, cầm ví tiền và tai nghe đi ra ngoài.
Tạ Thụy vừa xuống thang máy, đi ra ngoài mấy bước, liền thấy một đám người tụ tập. Sau khi ngẫm nghĩ, cậu quyết định đi vòng cửa hông.
Chỗ rẽ khóa cửa, chỉ đành đi vòng một đoạn nữa. Một tay Tạ Thụy cố gắng gỡ dây tai nghe, thật vất vả gỡ xong, ngẩng đầu thấy Thẩm Duyệt.
Muốn đi cửa hông, nhất định phải đi qua chỗ rẽ này. Nhưng hiện tại cậu thật sự không muốn đối mặt với Thẩm Duyệt. Vì thế, cậu xoay người dựa lưng vào tường, muốn chờ cô đi trước.
Vừa mới đứng yên, lúc này tiếng tranh chấp bên ngoài cửa kính truyền vào.
Tuy cố tình hạ thấp âm lượng, nhưng nội dung cuộc nói chuyện vẫn như một cơn gió nhẹ, lọt vào lỗ tai hai người.
“Lúc trước, là cô nói không có Duyệt Duyệt cô không sống nổi. Cô chăm sóc con bé như thế à?”
“Tôi nhắc nhở anh, ly hôn là anh đề ra, cũng là anh không cần con, anh quên hết rồi sao?”
“Cô có thể đừng kéo vấn đề của chúng ta với chuyện con cái làm một không?”
“Thẩm Hạ, không phải chuyện con cái thì giữa chúng ta đâu còn gì để nói.”
“Tôi không muốn cãi nhau với cô. Tôi chỉ muốn nói một câu, nếu cô không muốn chăm sóc Duyệt Duyệt thì tôi có thể mang con bé đi.”
“Thật nực cười. Lúc trước chính anh nói chỉ cần tôi đồng ý ly hôn thì anh chẳng cần gì hết. Sao, hiện tại đổi ý?”
“Tang Ngữ, cô phải hiểu rõ. Không phải tôi tới để tranh con với cô, tôi chỉ hy vọng cô đừng tra tấn con bé nữa. Vấn đề giữa hai ta chỉ nên giải quyết riêng.”
“Không phải vấn đề giữa chúng ta chỉ còn vấn đề con cái sao?”
“Cô vẫn không nói đạo lý như trước kia. Tôi không muốn lãng phí miệng lưỡi với cô nữa. Tôi cảnh cáo cô lần cuối, ngược đãi tinh thần cũng là ngược đãi. Còn nữa, nếu tôi thật sự muốn mang con bé đi thì cô không cản được đâu.”
Tạ Thụy đứng dựa vào tường không dám phát ra tiếng động. Cậu biết Thẩm Duyệt ở tường bên kia chắc chắn cũng nghe thấy. Thì ra, bọn họ đều giống nhau, đều là dư thừa.
* * *
Tạ Thụy đi dạo bên ngoài rất lâu, mãi đến khi Tạ Mẫn gọi điện thoại hỏi cậu ăn cơm chưa thì cậu mới phát hiện sắp giữa trưa rồi. Cầu tùy tiện mua túi đồ ăn ở một cửa hàng rồi về.
Lúc đứng ở cửa, trong lòng cậu hơi do dự. Không biết giờ phút này mình nên dùng dáng vẻ nào để đối mặt với Thẩm Duyệt.
Cậu mới đặt tay lên nắm cửa, cửa bỗng được mở ra từ bên trong. Cậu và người nọ nhìn nhau, Tạ Thuy nghiêng người nhường đường. Dù đến một nơi như bệnh viện thì người này vẫn trang điểm tỉ mỉ, vẫn đi giày cao gót, bước đi uyển chuyển.
Chỉ gặp thoáng qua, người phụ nữ này quay đầu nhìn anh một cái, sau đó lại xoay người đi thẳng.
Tạ Thụy vừa vào cửa đã thấy đồ đạc ném lung tung trên mặt đất, đầu tóc Thầm Duyệt rối bù. Thấy cậu vào, Thẩm Duyệt vội vàng gỡ dây buộc tóc đã lỏng, buông xõa tóc.
Cô vuốt vuốt vài cái, muốn vuốt thẳng phần tóc rối. Tạ Thụy khom lưng nhặt một quả táo gần cậu nhất. Lớp vỏ đỏ nhạt, nước bên trong thấm ra ngoài từ vết bấm tay.
Cậu nhẹ nhàng đặt quả táo lên bàn, kéo rèm lại.