LONG PHƯỢNG TƯƠNG PHÙNG (TÌNH TRƯỜNG UYÊN ƯƠNG CHUYỆN) - Chương 8
Sau khi Mặc Thiên biến mất. Một làn khói đen sẫm từ từ tiếp cận rồi quấn chặt cơ thể Kiều Nhan. Một phần khói lan đến bóp cổ nàng khiến nàng khó thở. Trong giấc mơ cô cố gỡ thứ gì đó ra khỏi cổ, vùng vẫy nhưng không cách nào thoát ra được:
“Chuyện gì vậy.. khó chịu quá.. hự”
Hệ thống chợt hiện lên dòng chữ đỏ cảnh báo nguy hiểm.
Nàng nhắm chặt mắt giãy giụa:
“Ư, ta sao thế này.. không thở được..”
Vùng vẫy một hồi, nàng kiệt thức, ý thức dần lịm đi.
“Ký chủ, mau tỉnh lại.”
“Chà, ban ngày ban mặt lại dám làm bậy. Bản vương ở đây mà ngươi cũng chẳng sợ.”
Một nam nhân khoác trên mình bộ hắc bào ngồi dựa vào khung cửa sổ nhìn vào. Bóng đen như có ý thức định bỏ trốn bay đi, nhưng tốc độ của nó lại không nhanh bằng diêm ngục của Tần vương. Chàng búng nhẹ tay, một ngọn lửa nhỏ lập tức bay đến đốt cháy đám khói đen kia trong giây lát, Kiều Nhan may mắn được cứu.
“Ngươi nợ bản vương hai mạng!”
Y nhếch môi cười sau đó thoắt cái đã biến mất.
Hóa ra sau khi cảm nhận được có tà khí, Mặc Thiên đã giả vờ rời đi để dụ chúng ra ngoài rồi sử gọn. Kiều Nhan lúc này bừng tỉnh, vội ngồi dậy ôm cổ thở dốc, hít lấy hít để không khí.
Khục.. khụ.. ha.. Ha..
Cô lờ đờ nhìn xung quanh phòng lại không thấy ai, chỉ thấy tàn dư của đám tro nhỏ như vừa có thứ gì bị đốt cháy. Cửa sổ lại mở toang.
“Trong lúc ta ngủ, rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Hệ thống bấy giờ mới lên tiếng hỏi han:
“Ký chủ không sao chứ?
Lúc người ngủ hình như có thứ gì đó không rõ hình dạng vây quanh ngươi. Sau đó ta chỉ thấy có thêm một bóng người ngồi trên khung của sổ một chiêu đánh tan làn khói đen để cứu cô.”
Nàng như đoán ra được chuyện gì, lập tức nắm chặt tay:
“Là ta sơ suất. Chết tiệt, không ngờ ả lại dùng tà thuật với ta.”
Thỏ Đoản hiện lên:
“Cô biết ai đứng sau rồi sao?”
Nàng gật đầu, lại nói:
“Nguyên chủ trước đây từng thấy Kiều Đào dùng tà thuật giết nha hoàn trong phủ. Chỉ là không ngờ ả lại muốn ra tay với ta.”
Nàng vừa nói, lại nhếch môi cười lạnh:
“Nếu ả muốn khiêu chiến với ta thì ta cũng không thể nương tay.
Mà nãy ngươi nói có người giúp ta? Là ai?”
Thỏ Đoản bối rối giải thích:
“Do hạn chế của hệ thống khi còn cấp thấp nên tầm nhìn không rõ, chỉ là hình như bên cạnh hông hắn có đeo một miếng ngọc bội màu xanh lam.”
Kiều Nhan thở dài, chưa gì đã mắc nợ người khác lại chẳng biết họ là ai.
Manh manh đúng lúc mang điểm tâm vào. Nàng ăn xong thì đứng dậy chuẩn bị đi đâu đó.
“Manh nhi, ta ra ngoài một chút. Sẽ về ngay nên em giúp ta dọn dẹp lại phòng nhé?”
“Ơ, vâng.”
Kiều Nhan tiến ra khu chợ xem có những gì cần mua, đang loay hoay không biết mua gì, bỗng từ xa lại gần một vị công tử nho nhã, trông ngoại hình thực khôi ngô tuấn tú. Chàng tiến đến trước mặt nàng với một dáng vẻ nhẹ nhàng, cúi nhẹ người lịch sự hỏi:
“Không biết vị tiểu thư đây có thể cho tại hạ biết đường vào hoàng cung không?”
Biết là người ở phương xa đến, nàng tận tình chỉ đường.
“Công tử đi thẳng về phía trước, tới một thôn nhỏ có tên gọi là Điền Trang thì rẽ hướng vào đó. Đi thêm một đoạn nữa sẽ thấy cổng thành.”
Vị công tử kia đa tạ rồi rảo bước. Nàng nhìn theo thoáng chút có gì đó rất quen thuộc không thể diễn tả thành lời. Rõ ràng lần đầu gặp mặt lại đem lại cho nàng cảm giác rất thân quen.
Nhan xua tan mọi ý nghĩ, tiếp tục đi. Đến một cửa tiệm thuốc, thấy hàng loạt người đang vây quanh như hóng hớt chuyện gì đó. Nàng đi lại hỏi một người dân:
“Sao các ngươi tập trung ở đây đông vậy?”
Người nông dân kia nghe cô hỏi liền thở dài:
“Nghe nói ở đây chữa bệnh chết người. Chúng tôi là đến đòi lại công bằng, ấy mà chủ tiệm thuốc cứ một mực nói ông ta không làm gì trái với lương tâm.”
Nàng nhìn qua, nơi đây trông khá sang trọng. Là một tiệm thuốc có vẻ rất có tiếng. Nhưng nàng lại không muốn lo chuyện bao đồng, định đi tiếp. Chợt từ trong tiệm có tiếng nói lớn, giọng điệu đầy ấm ức:
“Ta đã nói ta không hại hắn chết.”
Giọng nói này? Sao nghe có chút quen tai.. chẳng phải nó là giọng nói đặc trưng của sư phụ nàng kiếp trước sao?
“Nhường đường, ta muốn vào xem.”
Nàng chỉ cần xác nhận chủ nhân của giọng nói.
Kiều Nhan chen vào đám đông, đến tận bên trong y quán thấy hai người thiếu niên đang cãi cọ với một lão già. Đằng sau hai người đó là một chiếc cáng gỗ đựng thi thể được đắp chiếu lên trên. Đứng nhìn ông cụ trước mặt, trong lòng nàng có chút thất vọng. Là nàng đang mong muốn được gặp lại sư phụ sao? Nhưng người đã mất, vả lại đây là thế giới khác làm sao mà..
Thấy lão cố gắng giải thích, nàng đã mò vào tận đây thôi thì làm phúc một lần, đứng ra nói một câu:
“Các người đã khám nghiệm tử thi chưa mà một mực đổ cho lão ấy giết người?”
Một trong hai thanh niên lớn tiếng:
“Cô thì biết cái gì mà nói? Trước khi uống thuốc của ông ta thì cha tôi vẫn còn ổn định.”
Nàng bị mắng, liền tức giận không nói lời nào, tiến thẳng đến lật chiếu ra. Sau đó cẩn thận kiểm tra thi thể, mặc cho mọi người chửi rủa. Nàng vẫn cố xác minh lại thứ gì đó. Một lúc sau, Nhan đứng dậy.
“Ông ta là bị rắn độc cắn chết, các ngươi bị đui à mà không nhìn thấy vết cắt ở chân? Ngu thì cũng đừng ở đây gây chuyện, tuyệt đường làm ăn của người khác.”
Hai người họ không tin, vội chạy lại kiểm chứng, quả thực đúng là có vết rắn cắn tím lịm ngay bắp chân. Bọn họ quỳ trước bao nhiêu con mắt, dập đầu xin lỗi chủ tiệm sau đó lật đật khiêng cáng rời đi. Lão già được cứu, mang lòng cảm kích nàng vô cùng. Mời y thường xuyên ghé quán. Nhan nhìn một lượt xung quanh, nơi đây vô số loài thuốc quý, liền nảy ra một ý.
“Lão già?”
“Cô nương gọi ta là lang lão được rồi.”
Nàng nói tiếp:
“Ông có mua đan dược bên ngoài không?”
Lão nghe vậy có chút khó hiểu, hỏi lại:
“Ý cô nương là sao?”
Kiều Nhan cười cười, giải thích:
“Ta sẽ luyện đan, chế thuốc. Sau đó đem đến đây kiểm nghiệm chất lượng. Nếu được thì bán cho y quán của ông, ngược lại ta cũng phải có lời ở nơi đây.”
Lang lão bất ngờ nhìn cô:
“Cô biết luyện đan sao?”
Nàng gật đầu thừa nhận khiến lão cười tươi như bắt được vàng.