LONG PHƯỢNG TƯƠNG PHÙNG (TÌNH TRƯỜNG UYÊN ƯƠNG CHUYỆN) - Chương 7
“Bẩm tiểu thư, hai ngày người mất tích, lão gia sai người đi tìm khắp nơi. Còn ba người hầu mới tới cũng không biết đã đi đâu.”
“Có lẽ ba ả lại chuồn về chỗ nhị nương ta rồi. Thôi, em mau chuẩn bị điểm tâm cho ta, ta đói.”
Nàng xoa chiếc bụng đã hai ngày không ăn gì, căn dặn manh manh.
“Vậy để em làm luôn cơm cho người.”
Kiều Nhan lắc đầu:
“Không cần. Chưa đến giờ trưa, ta nuốt cơm không nổi.”
“Vâng!”
Manh manh cúi đầu rồi lui xuống bếp. Kiều Nhan trầm tư.
Hai ngày không quay lại rồi sao? Vậy mà ta lại bất tỉnh lâu như thế. Có lẽ mụ ta cũng đã lên kế hoạch rồi mới để ba ả nô tì kia ở lại chỗ bà ta tới bây giờ. Ha! Thực muốn xem bà sẽ làm gì ta. “
Kiều Từ Kham chẳng mấy chốc đã hay tin nữ nhi trở về, vội vàng đến thăm con. Ông mở cửa đi vào với dáng vẻ vội vã, vừa thấy con gái bình an vô sự ông liền ôm trầm lấy nàng, lo lắng khôn nguôi khiến nàng ngơ người.
” Con gái, mấy ngày nay con đi đâu? Biết cha lo lắng lắm không? “
Nàng khẽ cười, đáp lại bằng cái ôm nhẹ:
” Con không sao! “
Nguyên chủ thật may mắn khi có người cha tốt như vậy. Tiếc rằng, nàng đoản mệnh chết sớm. À không.. là hồn phi phách lạc mất rồi!”
Thái uý thở dài, một mực tự trách:
“Là cha không tốt. Mải lo chuyện vua giao mà ngó lơ bình rượu mơ của cha.”
Nàng nhìn cha cười tươi, rồi nhỏ nhẹ an ủi:
“Con không sao, công việc của cha không thể không để ý tới. Con không trách người.”
Ông rơm rớm những giọt lệ vui mừng:
“Nhan nhi của ta lớn rồi, lớn thật rồi.”
Nói xong ông đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại rằng:
“À mà..”
Nhan thấy cha suy tư, không khỏi thắc mắc:
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Từ nhỏ con đã có hôn ước với thái tử. Giờ đây thánh thượng muốn mở cuộc thi chọn tú nữ. Nếu ta đoán không sai, thái tử cũng muốn chọn ra một người để lập làm chính phi. Hôn ước này, e rằng..”
Ra là vậy, cha nàng lo lắng con gái khổ tâm. Muốn nàng xem xét lại mối hôn sự này. Nàng cười nhạt, ánh mắt đăm đăm nhìn về một phía, trong lòng sớm đã nguội lạnh.
“Cha yên tâm, con tự có tính toán.”
Từ Kham thở dài xoa đầu Nhan:
“Ta không muốn con chịu ấm ức. Thái tử trước giờ chưa từng coi trọng hôn ước này. Nếu không phải con một mực muốn giữ, thì ta đã xin hoàng thượng huỷ nó lâu rôi.”
“Con gái biết nỗi khổ của cha, hứa sẽ suy xét chu toàn mà lo sự ổn thỏa. Giờ con hơi mệt, con tiễn người về phủ.”
Ông không biết con gái đã thông suốt hay chưa, nửa phần lo lắng nửa phần thương con. Thái tử nổi tiếng đào hoa, nữ nhân bên cạnh hắn không dưới mười người. Lại nói, Kiều Nhan nhất kiến trung tình hắn chỉ vì chiếc màn thầu hắn ban cho từ khi còn rất nhỏ.
Lúc ấy nàng mới chỉ là tiểu nữ tử 8 tuổi, phụ thân phải vào cung xử lý công vụ nhiều ngày. Nàng bị mẹ con Thẩm Dạ bức ép, phải chạy trốn khỏi phủ, chui rúc khắp ngõ ngách đến khi quên mất đường về. Màn đêm buông xuống, vừa đói vừa sợ. Nàng ngồi nép mình vào một góc tường nhỏ, ôm chân khóc thút thít.
Tần Phong lúc ấy 10 tuổi, cũng trốn cung đi chơi đêm, mặc cho người hầu bên cạnh hết sức can ngăn kêu hắn quay về trước khi vua cha biết chuyện. Vô tình nghe thấy tiếng khóc, hắn tìm được nàng trong bộ dáng của một cô nhóc nhếch nhác bẩn thỉu. Thấy bụng nàng reo lên, hắn móc ra hai chiếc màn thầu đưa cho nàng:
“Ăn đi, có nhà không?”
Nàng đói bụng, cầm vội chiếc bánh nhét nhanh vào miệng. Đầu khẽ gật.
Hắn cúi xuống nhìn nàng hồi lâu, lại nói:
“Về đi! Người nhà ngươi lo đấy.”
“Trời ạ tiểu tổ tông của tôi ơi, thân thể người cao quý, sao có thể hạ người nói chuyện với kẻ ăn mày.”
Thấy thái tử ngồi xuống, thái giám bên cạnh vội lay. Hắn mặc kệ những lời thúc giục, tiếp tục ngồi đợi cô ăn hết màn thầu.
Thấy vậy, nàng rưng rưng nước mắt, nhìn y với đôi đồng tử long lanh to tròn:
“Ta không nhớ đường về. Nhị nương ta đánh”
Tần Phong kinh ngạc, nhỏ nhẹ hỏi tiếp:
“Nhà ngươi ở đâu? Có nhớ phụ mẫu là ai không? Ta đưa ngươi về nhé?”
Như bắt được vị cứu tinh, nàng hớn hở lau nước mắt, nói:
“Phụ thân ta là thái uý. Ngươi thật sự sẽ đưa ta về sao?”
Vẻ mặt mừng rỡ bỗng nhiên xịu xuống.
“Nhưng.. về rồi.. nhị nương ta đánh nữa.. ta sợ lắm.”
Thái tử đứng lên, đưa tay về phía nàng, cười nói:
“Ta đưa ngươi về, nhị nương ngươi không dám làm gì ngươi đâu.”
Nàng gật đầu, đưa tay cho hắn kéo dậy. Cả hai cùng về phủ thái uý, thái giám bên cạnh Tần Phong cũng bất lực chỉ biết đi theo.
Đến cổng phủ, thị vệ vừa nhìn đã nhận ra thái tử liền mở cổng cho ngài vào. Thẩm Dạ lúc đấy cũng vừa đi ra, thấy Kiều Nhan trở về, một mặt chửi rủa:
“Con tiện nhân, mày về đây làm..”
Chưa nói dứt câu, mắt bà đã dừng lại ở chỗ tiểu tử đứng bên cạnh Kiều Nhan. Bỗng quỳ sụp xuống lắp bắp nói:
“Thái.. thái tử giá lâm.”
Bấy giờ nàng mới biết danh tính ân nhân của mình. Nụ cười lại càng rạng rỡ nhìn y. Tần Phong đưa nàng an toàn trở về, sau đó lệnh Thẩm Dạ không được trách phạt Kiều Nhan, nếu không liền lôi ra đánh phế. Hôm đó, nàng thoát được trận đòn. Cũng từ hôm đó, nàng đem lòng thầm yêu thái tử một mực đòi cha xin đức vua ban hôn. Vì cha nàng là trung thần đã lâu, việc để con gái ông làm thái tử phi xét về khía cạnh nào cũng thấy hợp tình hợp lý nên hoàng đế liền chấp thuận.
Sau này lớn rồi, Tần Phong sớm đã quên cô bé năm xưa mình từng cứu. Ngược lại còn căm ghét nàng khi vua cha ban hôn ước, mỗi lần chạm mặt, nàng hớn hở mong chờ, chàng lạnh nhạt quay đi. Nàng nồng nhiệt bao nhiêu, chàng né tránh bấy nhiêu. Tuy bị ghẻ lạnh là vậy, nhưng chấp niệm năm xưa vẫn còn in sâu trong lòng. Nàng không cách nào rũ bỏ, cho tới lúc chết mới ngộ nhận thì đã muộn màng.
Lão gia nhẹ nhàng nói:
“Thôi vậy, con nghỉ ngơi đi. Cha tự về được.”
“Vâng cha.”
Nàng mỉm cười nhìn cha đi xa dần, ánh mắt lộ chút vẻ u buồn.
Kiếp trước sinh ra đã chẳng biết cha mẹ mình là ai. Được sư phụ nhặt về cưu mang, đào tạo thành sát thủ. Sau 15 năm ở cùng sư phụ, người lại mất vì bệnh nặng. Nàng như một cỗ máy vô cảm, chỉ nhận được tình thương của sư phụ. Chưa từng cảm nhận được hơi ấm gia đình. Sư phụ nàng vốn hà khắc, môi trường rèn luyện của người rất khắc nghiệt.
“Tỉnh tao lại, lúc này không phải lúc nghĩ về quá khứ đâu thưa ký chủ.”
Nàng bị một giọng nói từ trong tiềm thức lôi về hiện thực. Y nhìn xung quanh với ánh mắt đề phòng:
“Kẻ nào?”
Một luồng ánh sáng vụt lên. Trước mặt nàng hiện ra một màn hình hệ thống. Đứng bên cạnh là một con thỏ trắng nhỏ.
“Chào mừng ký chủ đã đến với hệ thống phò tá nữ đế. Ta tên Thỏ Đoản.”
Nàng tuy có chút bất ngờ xong lại tỏ ra nhàm chán. Thỏ Đoản nói tiếp:
“Người đã mở khóa màn đầu tiên. Được cộng 500 điểm thưởng, là quà gặp mặt đó. Người có thể đổi được thuần đan giúp hồi phục vết thương bên ngoài.”
“Ờ.” Biểu cảm thờ ơ.
“Này, người đừng có khinh thường hệ thống chúng tôi. Chúng tôi còn nhiều đồ cực phẩm lắm đấy.”
“Ném ra cho ta xem?” Nàng nhìn thỏ trắng, nhàn nhạt nói.
Thỏ Đoản lắc đầu.
“Người mới ở màn đầu nên không thể mở khóa chức năng xem trước vật phẩm.”
“Nhàm chán, cút!”
Nàng ngắt lời xua đuổi hệ thống.
Hệ thống cứ vậy mà biến mất, xong vẫn có giọng nói phát ra:
“Hứ, hệ thống chúng tôi không cần hiện lên làm chướng mắt người mà vẫn có thể trò chuyện như thường. Người nên cảm kích vì là ký chủ đầu tiên được hệ thống phò tá nữ đế lựa chọn.”
“Không hứng thú.” Nàng thật sự không muốn nghe, bởi cái chức vị nữ đế gì đó nàng không hề có tham vọng cho kham. Y chỉ muốn trả được mối thù, bình yên sống qua ngày với những người nàng coi trọng.
“Nếu ký chủ tích được càng nhiều điểm, hệ thống càng mở ra nhiều vật phẩm cho người chọn.”
Câu này của hệ thống đã làm nàng cảm thấy tò mò.
“Tích điểm?”
Thấy cô đã dần chú ý tới lời nói của mình. Thỏ Đoản đắc ý nói tiếp:
“Ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra. Khi người đạt cấp cao, nhiệm vụ sẽ hiện lên màn hình cho người hai lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ hoặc từ chối nhiệm vụ. Nhưng khi nhiệm vụ thất bại, sẽ phải chịu trừng phạt theo tuỳ mức khác nhau.”
“Hiểu rồi, cút để ta nghỉ ngơi.
Mà khoan. Làm sao đê cho ngươi biến mất luôn nhỉ?”
Thỏ Đoản bĩu môi giận dỗi:
“Hừ, hệ thống sau khi giúp ký chủ đạt được mục tiêu chính thì cũng là hoàn thành một nhiệm vụ, sau đó sẽ đi tìm ký chủ khác để tiếp tục công việc.”
“Phiền. Không còn cách nào khác à?”
“Trừ khi người chết!”
Nàng bị chọc giận, nộ khí đã len lỏi trong người. Bày ra một mặt đe dọa:
“Có tin ta xách cổ ngươi đem đi xào lăn không?”
Thỏ Đoản run rẩy:
“Ký chủ ác độc”
Kiều Nhan mệt mỏi đi vào buồng ngủ. Ngồi trên giường nghĩ lại chuyện trúng độc mà vị vương gia kia nói với cô.
Nếu ba mẹ con họ ra tay trực tiếp với nàng thì vốn dĩ y cũng không sống nổi tới tận bây giờ. Độc còn ngấm sâu vào tuỷ chỉ có thể đã bị từ lúc sinh ra. Khoan.. vậy không lẽ, từ lúc mẫu thân nguyên chủ mang thai, bà ấy đã bị hạ độc qua thức ăn mà không hay biết gì sao? Tâm địa rắn rết, ta tuyệt đối không tha thứ. Thù nhất định phải báo, ơn đương nhiên sẽ trả. Vị vương gia kia quả thực nàng không nhớ ra là ai.
Nhan ngáp ngắn ngáp dài nằm gục xuống giường:
“Hắn rốt cuộc là vị nào trong các huynh đệ tỷ muội của hoàng đế? Nếu hắn đã có lòng cứu mạng ta, ta cũng không thể không để tâm. Trước tiên, phải xử lý phía thái tử đã. tamlinh247zz, mệt chết ta rồi!”
Nàng vươn vai rồi nằm xuống, cuộn tròn trong nệm ấm mà ngủ thiếp đi.
Khi đã chìm vào giấc ngủ, một bóng người từ ngoài cửa sổ nhảy vào, nhẹ nhàng tiến đến cạnh giường, chỗ Kiều Nhan đang ngủ. Hắn ngắm nghía một hồi, lấy tay vuốt nhẹ chùm tóc đang phủ lên khuôn mặt diễm lệ của nàng rồi mỉm cười:
“Tướng ngủ thật chẳng ra thể thống gì.”
Là Tần Mặc Thiên. Không rõ mục đích chàng tới đây là gì nhưng có vẻ không có ác ý với Kiều Nhan.