LONG PHƯỢNG TƯƠNG PHÙNG (TÌNH TRƯỜNG UYÊN ƯƠNG CHUYỆN) - Chương 5
Ra tới cửa tửu lâu, nàng không còn thấy bóng dáng họ nữa. Cùng lúc phía xa xa đang dần hiện rõ một chiếc xe ngựa lộng lẫy, tiếng vó ngựa vang lên càng lúc càng gần. Nàng đang đứng giữa đường, giật mình quay lại nhìn, với tốc độ ngựa lao nhanh như vậy quả thực nàng không phản ứng kịp.
“Mau tránh ra”
Nhan cố nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh trước mặt, vội dùng khi công nhảy lên nóc nhà. Né được chiếc xe ngựa, nàng mất sức thở hồng hộc. Cơ thể này quá yếu, mới dùng chút nội lực đã mệt như vậy.
Người đánh xe ghìm ngựa dừng lại, nhìn lên nóc nhà hỏi:
“Ngươi có bị kinh sợ không?”
Kiều Nhan lắc đầu.
“Không sao!”
Trong xe ngựa truyền ra ngoài tiếng nói lạnh lẽo cùng với ngữ khí mạnh mẽ:
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Thưa vương gia, xe ngựa suýt đụng trúng người.”
“Đi!”
Thấy giọng điệu thờ ơ của người kia, nàng tức giận nói lớn:
“Khoan đi, đụng trúng người khác mà còn thái độ vậy sao?”
Người trong xe im lặng, cô lại nói:
“Nếu là quân tử, ra nói chuyện cho rõ ràng.”
Mã phu run bần bật nhìn vào trong xe ngựa:
“Vương.. vương gia.”
Im ắng một lúc, nhiếp chính vương từ trong xe ngựa vén mành bước xuống. Phong thái cùng khuôn mặt lạnh băng như chuẩn bị động tay giết người. Nhìn kỹ chút, Kiều Nhan sửng sốt:
“Tuyệt sắc giai nhân!”
Nhưng điều khiến nàng thấy sởn gai ốc là mặc dù một người cách một người khoảng cách khá xa nhưng sát khí từ vị vương gia kia quá đáng sợ đi.
“Muốn gì?”
Người kia lạnh giọng nói, mắt nhìn nàng đầy tia tử khí. Kiều Nhan định nói gì đó bỗng trong người đau đớn, đôi chân không vững quỳ sụp xuống mái tôn. Nội tạng như bị hàng ngàn con dao đâm chém.
Trong giây lát, nàng lườm nam nhân kia:
“Giảm đau.. ta cần dược giảm đau.”
Nam nhân kia nhìn nàng, hiểu ra nàng đang bị thương xong phút chốc lại không để tâm, quay người chuẩn bị chui vào xe ngựa. Nàng không còn sức kìm lại liền từ trên cao rơi xuống. Bất giác, Tần Mặc Thiên nhanh chóng dùng công lực đỡ lấy nàng. Kiều Nhan thổ huyết, máu đen trong miệng cứ thể trào ra không ngừng.
“Hắn bị nội thương rồi?”
Thấy nàng bất tỉnh, Mặc Thiên đỡ nàng đặt xuống đất. Mã phu chứng kiến cảnh này, hai mắt trợn tròn kinh ngạc.
Chẳng lẽ.. ngài ấy thích..
Mặc Thiên liếc mắt lườm mã phu khiến y không ngừng run rẩy.
Thấy máu đen trong miệng nàng trào ra, y nhíu mày:
“Trúng độc nặng như vậy. Một nam nhân mà thân thể nhỏ bé, ôm cũng thực quá nhẹ.”
Mặc Thiên bỗng định thần:
“Ta vậy mà lại đỡ hắn?”
Mã phu lắp bắp hỏi:
“Vương gia.. chúng ta có quay về phủ không?”
“Y quán!”
“Vâng..”
Mặc thiên ngừng lại, đích thân bế nàng lên xe ngựa:
“Mà thôi, quay về phủ.”
“Dạ? À vâng.”
Mã phu ngẩn người. Sau đó hắn lặng lẽ đánh xe ngựa về phủ nhiếp chính vương.
Đại Long Cung.
Đợi thái y chẩn đoán xong, Mặc Thiên hỏi:
“Sao rồi?”
“Vương gia, nàng ta là bị trúng sinh độc. Loài độc này được chế tạo từ nọc của các loài vật có độc như rắn, rết, nhện, bò cạp.. chỉ cần cho một lượng nhỏ vào thức ăn mỗi ngày đều không phát hiện ra, từ từ ngấm dần vào cơ thể đến khi thối giữa mà chết. Loại này có thể di truyền từ mẹ sang con nếu không giải độc kịp thời.”
“Vẫn giải được?”
“Được ạ, có điều nguyên liệu bào chế có chút khó tìm. Trong đó có một thứ quan trọng làm thuốc dẫn là sâm Ngọc Linh.”
“Lui đi!”
Mặc Thiên phẩy tay ra hiệu cho lui. Thị vệ thân cận Tống Diêu đứng bên cạnh mở lời cung kính nói:
“Sâm Ngọc Linh chỉ mọc duy nhất ở núi Ngọc Linh, độ cao tới đâu ai cũng rõ. Muốn tìm được nó rất khó, ngài định tìm thật sao ạ?”
“Không!”
Hắn nhìn người nằm yên trên giường bệnh, đôi mày giãn ra.
Ta lại chẳng thích cứu người tích đức, nhưng mà..
Hắn bất chợt nghĩ đến lời thái y nói “cô ta bị trúng độc..”
“Cô ta? Y không phải nam nhân sao? Thú vị.”
Chi bằng cứ cứu nàng ta một mạng.
Không hiểu sao trong lòng chàng dấy lên cảm giác tò mò về đối phương, lại không nỡ để nàng ta chết.
“Trước đây Khuynh Trạch Lam có đưa ta một đóa hoa Ngọc Hồi làm quà, có công dụng giải vô số độc dược. Ngươi còn nhớ chứ?”
“Người định lấy nó trị cho vị công tử này ạ?”
“Bứt một cánh hoa mang ra đây!”
Tống Diêu nghe lệnh, đem ra một cánh hoa tím lịm. Cầm trong tay, Mặc Thiên bước tới cạnh giường, đưa vào miệng nàng nhưng nàng không mở miệng. Y mất kiên nhẫn, lấy tay bóp mạnh miệng nàng rồi nhét cánh hoa vào miệng.
Trong phủ, mọi người đang bàn tán xôn xao về việc thấy chủ tử ôm chặt một tiểu công tử trở về lại rất ân cần.
Sau khi biết đó là nữ nhân lại càng khiến họ nghi ngờ nhân sinh. Thật không thể tin một người vốn chán ghét nữ sắc như ngài ấy lại có thể đích thân đưa một nữ tử về phủ.
Kiều Nhan hôn mê hai ngày trời, ở phủ thái uý sớm đã hay tin nàng mất tích. Manh manh cùng lão gia sốt sắng đi tìm khắp nơi. Cô nàng không ngừng khóc lóc, lo sợ tiểu thư có mệnh hệ gì.
Hạ Xoan, Như Ý, Phượng Hồng. Ba ả nhân cơ hội trốn về chỗ nhị phu nhân báo tin. Nghe được tin tức này, hẳn bà ta rất phấn khích, cho rằng đây là cơ hội hiếm có.