LONG PHƯỢNG TƯƠNG PHÙNG (TÌNH TRƯỜNG UYÊN ƯƠNG CHUYỆN) - Chương 4
“Muốn hầu hạ ta cũng được, các ngươi thấy đống bô kia không? Làm xong đi rồi hãy nghĩ tới chuyện hầu hạ ta.”
Nàng ngồi dưới gốc cây trước sân nhà, ung dung chỉ tay ra phía sau vườn, bô chất thành đống hôi thối lâu ngày không ai dọn.
Ba nữ tử mặt tái mét, ấp úng nói:
“Thưa.. nhưng mà.. chúng nô tì..”
“Hửm? Các ngươi có ý kiến gì sao?
Nhị nương sai các ngươi tới đây chẳng phải muốn tặng cho ta à? Lý ra nhị nương phải tìm người nào giỏi việc nội trợ chứ. Không lẽ cho các ngươi tới đây ăn nhờ ở đậu? Nếu vậy về nói với nhị phu nhân rằng.. bổn tiểu thư không thừa tiền nuôi cá cảnh!”
“Nô.. nô tì không có ý đó.”
Ba ả cúi gằm mặt thầm hận.
“Chúng nô tì lập tức đi làm việc người giao phó.”
Phượng Hồng nhanh miệng nói.
Kiều Nhan gật đầu, liếc nhìn ba tiểu nữ tử ấm ức tiến về phía nhà xí lấy bô ra rửa. Trong lòng đắc ý, vẫy tay gọi manh manh vừa lúc trở về:
“Manh nhi, em dám sát họ. Ai làm xong trước thì thưởng cho lạng bạc.”
Manh manh hiểu ý, gật đầu rồi lui đi.
Tại hoàng cung- Phụng An điện.
“Quý phi, nàng thay ta và hoàng hậu lo việc tuyển phi đi.”
Hoàng quý phi Kim Lệ ôn nhu, khuôn mặt thanh tú, nhẹ nhàng tiếp lời:
“Việc bệ hạ giao, thần thiếp không dám không nhận. Biết sức khoẻ của hoàng hậu không được tốt, thiếp thân có trách nhiệm thay chủ mẫu đảm đương trọng trách. Không để xảy ra bất cứ sai sót gì.”
Hoàng thượng hài lòng gật đầu. Từ bên ngoài báo vào:
“Bẩm bệ hạ, nhiếp chính vương cầu kiến.”
Tần Mặc Cẩn cho quý phi lui xuống. Nàng nhún người hành lễ.
“Thiếp thân xin lui”
Vừa ra ngoài, chạm mặt Tần Mặc Thiên, nàng bất giác run sợ mà nhanh chân đi qua.
Mặc Thiên không để ý nhiều, lạnh lùng bước vào Phụng An điện.
Về đến cung của mình, quý phi còn chưa hết run rẩy, thất thần suy nghĩ:
Hắn vẫn đáng sợ như vậy, chưa từng để ta vào mắt.
Đáng hận, nếu không phải hoàng hậu mang trọng bệnh thì ta làm sao có vị thế cao trong hậu cung. Trong lòng bệ hạ vẫn rất yêu ả ta, Lý Liễu Dung. Một phần lại dè chừng đệ đệ của mình. Hắn và hoàng hậu có ơn cứu mạng, kiểu gì cũng đứng về phía ả.
Một lúc lâu sau, Tô Nhi, nha hoàn thân cận của Kim Lệ bước vào:
“Nương nương, người ăn chút điểm tâm đi ạ.”
“Để đấy.”
“Vâng.”
Quý phi nói tiếp:
“Phái người đi thông báo tới các quan lại trong triều. Một tháng sau đưa nữ nhi vào cung tuyển tú.”
Tô Nhi cúi người:
“Nô tì hiểu rồi ạ!”
“Lui đi.”
Bên trong Phụng An điện.
“Gần đây bên Kim Long có chút bất thường. Đệ giúp ta điều tra và đem quân tiếp viện ra biên giới trấn giữ được chứ?”
Nhiếp chính vương mắt nhắm tai nghe, điệu bộ chẳng hứng thú nhưng cũng nói vài câu:
“Hắn ta tay nắm một phần binh quyền, đến giờ huynh vẫn chưa lấy lại được à?”
“Trẫm.. htamlinh247z”
“Con gái hắn còn đang giữ phân vị gần như cao nhất, vậy mà hắn vẫn chưa thỏa mãn. Tham vọng quá cao.”
Mặc Cẩn tức giận.
“Bắt buộc phải áp chế được hắn. Chuyện này, toàn bộ đều do đệ quyết.”
“…”
Thấy Mặc Thiên im lặng, Mặc Cẩn nói tiếp:
“Mà đệ cũng đến tuổi phải lập thê nạp thiếp rồi. Sao đệ mãi vẫn không..”
Nghe đến đây, nhiếp chính vương khẽ nhíu mày tỏ ý không hài lòng:
“Chuyện của ta, huynh không cần bận tâm. Ta mệt rồi!”
Nói xong chàng đứng dậy dảo bước ra ngoài, để lại hoàng huynh đang ngao ngán nhìn theo.
Ngài ấy là vậy, chưa bao giờ chịu nghe người khác khuyên nhủ, chỉ làm những gì bản thân thấy hứng thú.
Trên xe ngựa đi về phủ, đột nhiên chàng lệnh cho mã phu chuyển hướng ra ngoài thành.
U Minh Các- Thái Uý phủ:
Ba nha hoàn bị nàng hành cho cực kỳ thê thảm. Khắp người đầy mùi hôi thối bốc ra.
Kiều Nhan trống cằm, cười nói:
“Các ngươi làm tốt lắm, lĩnh thưởng rồi lui đi.”
Ba nàng dập đầu lui về phòng. Sau khi đuổi được ba tai mắt, Kiều Nhan gọi Manh Manh lại:
“Em tìm cho ta một bộ y phục nam nhân.”
“Ơ.. người định đi đâu sao?”
“Ừ, ta đi dạo ngoài phủ một chút. Nếu để lộ thân phận ra ngoài, rất bất tiện. Em giúp ta trông coi U Minh Các, bất cứ ai đến cũng không tiếp.”
Manh manh nhanh chóng tìm được bộ y phục nam mang đến trước mặt nàng. Kiều Nhan vào phòng thay đồ một lúc rồi ung dung rời khỏi phủ. Tóc nàng búi cao, điểm thêm ít phấn tạo nét ở sống mũi thêm phần giống một nam nhân. Trông thật khôi ngô tuấn tú có phần nhanh nhẹn. Lần đầu tiên trực tiếp chứng kiến sự náo nhiệt của kinh thành, nàng vô cùng háo hức.
“Tiểu công từ, ngươi anh tuấn như vậy hay mua chút đồ đi.”
Kiều Nhan nhìn sang, thấy trước mặt là một quầy hàng. Nàng lúng túng nói:
“Xin lỗi, ta không có nhu cầu.”