Long Phụng Sum Vầy - Lana318 - Chương 67
[Dạ em nghe thưa đại ca.]
– Tao có gửi cho mày ảnh của 1 người phụ nữ.
[Dạ em đã thấy rồi đại ca. Đại ca muốn lấy mạng bà ta sao ạ?]
– Không. Mày tập hợp anh em lại, lật tung Sài Gòn lên cho tao.
[DẠ RÕ, thưa đại ca.]
Đó chỉ là ở Sài Gòn mà thôi, anh ta lại gọi tiếp cho người của mình ở các tỉnh khác như Đà Nẵng, Nha Trang, Hoà Bình, Tây Ninh vân vân, và ở cả Hàn Quốc.
[Đại ca. Con mụ này là mẹ đẻ của con Thùy Linh mà.]
– Đúng. Con nhỏ đó không biết mẹ mình đang ở đâu. Tao muốn bà ta quỳ trước mặt tao dập đầu xin lỗi.
[Ok đại ca, bọn em sẽ sát sao bên này ạ.]
Anh Hai cúp máy rồi ngả lưng ra sau ghế vắt tay lên trán, anh ta muốn tới bệnh viện để thăm Tiểu Phụng nhưng lý trí của anh ta lại không cho phép bởi chính miệng anh ta đã nói với Mạnh Long rằng sẽ không giúp Mạnh Long điều tra về người đã hãm hại Tiểu Phụng nữa. Chỉ còn cách đó là đợi Vũ báo tin về thôi.
“Phụng à. Cầu trời cho em đừng xảy ra chuyện gì hết.”
Tính từ lúc Tiểu Phụng được đưa vào bệnh viện tới giờ đã gần 10 tiếng đồng hồ, chừng đó thời gian cô nằm bất động là chừng đó thời gian 2 bà mẹ khóc lóc sụt sịt. 1 cô bé dễ thương như vậy, ngoan ngoãn như vậy mà sao khổ thế, mà sao ai kia ác độc quá vậy, nhẫn tâm bơm thuốc ngủ rồi cả thuốc độc nữa để hại Tiểu Phụng. Đều là con người với nhau cả mà sao ác độc như vậy?
Mạnh Long về nhà tắm rửa rồi mang cơm và cháo vào bệnh viện để nếu có lỡ Phượng hoàng tỉnh dậy thì còn ăn cháo nữa.
– Hai mẹ ngồi ăn cơm đi ạ để con chăm em cho.
– Con ăn chưa?
Mạnh Long cũng rơm rớm nước mắt nhìn Tiểu Phụng vẫn còn đang bất động trên giường rồi nói rằng cậu còn tâm trí nào để ăn nữa chứ. Cậu phải tìm cho ra kẻ đã hại vợ mình ra nông nỗi này. Bà Thương nói:
– Như vậy thì con càng phải ăn Long à. Ngày mai con còn đi học nữa đấy.
Tới lượt bà Duyên, bà có nghe Thịnh nói lại rằng ban đầu Anh Hai có giúp trong việc điều tra ông xe ôm nhưng sau đó lại không muốn giúp nữa, bà hỏi Mạnh Long có phải thật như vậy hay không?
– Bạch Hổ của hắn không giúp ai không công mẹ ạ.
– Rồi Chiến nó nói sao con?
– Mẹ còn nhớ chuyện con muốn bắt cho bằng được con Linh không? Anh ta lúc đó giữ nó và nói với con rằng nếu muốn có Thùy Linh thì phải đưa Tiểu Phụng cho hắn, hắn sẽ dâng 2 tay Thùy Linh cho con.
– Như vậy… là con trai chị Thúy Hồng có ý với con bé hay sao?
Bà Thương vừa dứt lời là Mạnh Long gật đầu liền, Mạnh Long còn kể lại rằng đêm hôm đó Anh Hai giả làm Mạnh Long, lẻn vào biệt thự Lộng Phụng ngủ cùng với Tiểu Phụng, còn tặng Tiểu Phụng nhẫn kim cương nữa.
– Mẹ nhớ rồi, sáng hôm đó con bé chạy xuống hỏi mẹ rằng có phải hôm qua con tới hay không, rồi có nói về chiếc nhẫn nữa. Long, hay là con bé Hằng? Con nhỏ đó hại con dâu mẹ?
Mạnh Long cũng không chắc có phải Thanh Hằng hay không vì đoạn camera đó chứng minh rằng Thanh Hằng chỉ là người pha nước rồi nhờ ông xe ôm (đã tự sát) đem nước tới thôi. Tóm lại là chưa đâu vào đâu cả, và băng Mãnh Long cũng giống với Bạch Hổ, đều đang tìm kiếm bà Thanh Hương ở khắp Hà Nội và các tỉnh thành khác.
– Em ấy… Phụng ơi…
Mạnh Long ngồi ngoài nói chuyện với 2 mẹ, mắt không quên dõi vào phòng bệnh nơi vợ mình đang nằm, Tiểu Phụng sau khi nằm bất động gần 10 tiếng thì cũng đã tỉnh lại rồi.
– Phụng ơi, vợ ơi, là anh này.
– Con tỉnh rồi Phụng ơi…
– Cảm tạ trời Phật đã phù hộ.
Tiểu Phụng mệt mỏi, thều thào được chữ “Mẹ” với “Mạnh Long” thôi, cố gắng nhổm người dậy để cho khỏe khoắn cả cô cũng khát nước nữa.
– Phụng à, Long có nấu cháo cho em, em ăn 1 chút nhé?
Phụng mỉm cười nhẹ rồi gật đầu, cựa quậy mình 1 chút ôi sao bụng cô đau quá chừng.
– Em sao vậy?
Đặt tay lên bụng mình, cô nói rằng tại sao bụng cô đau như thế, không thể nào nhích người được. 2 mẹ đau lòng, rơi nước mắt rồi nói rằng Long con đã không còn nữa, Tiểu Phụng cô bị người ta hãm hại.
– Không nói tới việc đó nữa mẹ, Phụng à em ăn cháo nhé. Để Long đi lấy cháo cho em nha!
Mạnh Long đứng dậy định đi ra bàn để lấy cháo cho cô nhưng bị cô níu lại, cô nhớ ra rồi, chai nước mà cô uống hồi sáng…
– Sáng nay… 2 chai nước đó…
Bà Thương nói rằng không phải là Mạnh Long đem tới đâu mà là shipper, có người đã lấy danh nghĩa của Mạnh Long để pha nước lựu đỏ mang tới cho cô uống.
– Em xin lỗi anh, Long con… vì em… mà Long con…
– Không sao hết, nhìn anh này Phụng.
Đưa tay áp má Phụng Long nói:
– Chỉ cần em tỉnh lại và chịu khó ăn uống thôi Phụng à. Chúng ta còn trẻ, sẽ còn nhiều cơ hội khác. Anh nấu cháo cho em đó, đừng để bị ế, nha!
Tiểu Phụng gật đầu mỉm cười tươi lắm, Mạnh Long tới bàn, mở nắp cặp lồng cháo ra rồi múc 1 bát cháo thật đầy, vừa đi vừa thổi nhẹ nhàng cho nguội bớt rồi xúc 1 thìa cháo đưa tới miệng cho cô.
– A nào!
– Em tự ăn được rồi, anh và 2 mẹ ăn cơm đi ạ.
– Hai mẹ ăn rồi, thôi 2 đứa ăn đi. Long nay về ngủ để mai còn đi học nữa đấy.
– Con nói với chị Mai rồi, chút nữa chị ấy tới đây mang cặp sách với đồng phục cho con. Con ngủ ở đây.
Thôi thì 2 bà cũng không ý kiến gì thêm, đằng nào 2 đứa nhỏ cũng là vợ chồng, để tự chăm nhau đi. 2 bà ăn nốt bữa cơm rồi cũng đi về luôn, xuống dưới cổng viện thì thấy chị Mai cùng chị Sen cầm đồ của Mạnh Long đi lên.
– Dạ con chào 2 bà chủ ạ.
– Ừ. Thằng Long nó đang trên phòng đấy, 2 bà về trước đây.
– Dạ vâng ạ.
Vũ túc trực ở bệnh viện với gương mặt hoàn toàn mới, gọi điện báo tin cho đại ca rằng 2 bà mẹ vừa lên taxi về, chỉ còn lại Mạnh Long thôi và Mạnh Long ở lại bệnh viện qua đêm để chăm Tiểu Phụng.
– Đại ca, thằng nhóc đó cũng đã kể chuyện của đại ca cho 2 mẹ của nó nghe rồi.
[Vậy sao?]
– Dạ phải ạ, em có đi ngang qua phòng bệnh của cô bé, chính tai em nghe được như vậy.
[2 người phụ nữ đó cũng không có làm gì chúng ta đâu. Tiếp tục quan sát động tĩnh cho tao.]
– Vâng đại ca.
“Đại ca mình đúng yêu cô bé dễ thương đó rồi, Haizz thật tình… thế mà vẫn cứ cố tỏ ra là mình không quan tâm sao. Tình yêu đúng là chẳng bình thường chút nào. Yêu thì phải nói là yêu chứ.” Vũ suy nghĩ mãi thôi nên quên đi việc giám sát Tiểu Phụng và Mạnh Long, trong khi cậu thiếu gia con ông Cường nhìn từ trên tầng 3 xuống đã thấy hết rồi.
[Alo, anh đây chú mày.]
– Tôi tự chăm vợ tôi được, không cần anh phải chõ mũi vào đâu anh đại ca ạ.
[Anh chưa hiểu ý mày.]
– Đàn em của anh ngồi dưới ghế đá kia, anh hãy gọi điện và bảo anh ta về đi. Tôi không muốn có người thứ 3 xem vào chuyện vợ chồng tôi.
[Đàn em của anh đã lên đường đi tìm mụ già Thanh Hương, chú mày muốn nói tới đứa nào?]
Vũ vì đeo mặt nạ da người lại nói chuyện điện thoại với Huy Chiến đủ cho 2 người nghe thôi, Mạnh Long có nói gì thì cũng chỉ là suy đoán, không có căn cứ gì hết cả. Huy Chiến nghe đến cụm từ “vợ chồng tôi”phát ra từ miệng của Mạnh Long nghe sao buồn cười đến thế.
– Thằng nhóc lấc cấc, rồi mày sẽ phải trả giá vì tội xấc xược với anh.
Mạnh Long có tính chiếm hữu cao, Tiểu Phụng là người của cậu rồi nhưng vẫn có ong bướm vườn quanh, người ngồi ghế đá mặc áo phao màu xanh lam kia chắc chắn là người của Anh Hai rồi nhưng chỉ không biết là ai. Quả này phải đưa Tiểu Phụng về nhà cho an toàn thôi.
– Tèn ten, vợ xem anh có gì cho vợ này.
Mạnh Long từ đằng sau lưng đưa ra 1 chú gấu bông to đùng đoàng màu nâu be trông khá cute hột me, hy vọng chú gấu này sẽ khiến Phụng quên đi nỗi mất con của mình.
– Đừng mua mà Mạnh Long, phí tiền lắm.
– Không phí không phí, miễn là em vui, bất cứ thứ gì Long cũng mua cho em.
Phải rồi, đến cả nhẫn kim cương Tiffany Long cũng mua được cơ mà chứ đừng nói là con gấu bông to hơn Tiểu Phụng với giá chưa tới 1 củ khoai.
– Ngủ thôi nào vợ yêu.
– Em đã ngủ rất nhiều rồi, anh ngủ đi.
– Nhưng Long muốn ôm em cơ.
– Rồi nằm xuống đây nào!
2 người cùng nhau nằm xuống giường, Mạnh Long giang tay ra làm gối cho Phụng gối đầu rồi nhắm mắt lại nhưng không ngủ mà suy nghĩ về anh đại ca băng Bạch Hổ kia. Huy Chiến tại sao lại có tình cảm với Tiểu Phụng? Phải chăng chỉ là sự thương hại? Nhưng tiểu Phượng Hoàng là 1 người con gái hiền lành lại xinh đẹp nữa thì ai mà không yêu cho được. Mạnh Long sẽ bị cướp vợ ư?
Mạnh Long có bị cướp vợ hay không thì tôi chưa rõ nhưng ở đâu đó trên đất Hà Nội, 1 người phụ nữ dắt chú chó Doberman màu đen đi dạo trong công viên với gương mặt đã bị bỏng bên trái, người phụ nữ này chính là người đã khiến Tiểu Phụng sảy thai, và vâng, không ai khác chính là bà Thanh Hương mẹ của Thùy Linh. Khi còn ở bên Hàn Quốc, Đình Quân và người của anh ta đã không moi được chút tin tức gì của Thùy Linh từ bà ta nên bà ta được thả ra. Về lại căn nhà cũ mà mẹ bà ta để lại ở bên Thanh Nhàn, đó là 1 xưởng giày da đã cũ kỹ. Vì để không ai còn nhận ra mình bà Thanh Hương đã phải đốt đi cơ ngơi mà mẹ bà ta đã tạo dựng lên, tự hủy đi dung nhan của mình để có thể tồn tại trên đất Hà Thành này.
[Mẹ ơi… con đói lắm…]
[Mẹ, con rét…]
[Tại sao mẹ lại bỏ con?]
– Không, không phải mẹ. Mẹ không bỏ con mà… Mẹ yêu con, mẹ yêu Long con của mẹ nhiều lắm.
[Mẹ ghét con, mẹ uống thuốc ngủ, mẹ bỏ con rồi…]
– Người ta hại mẹ, mẹ không bỏ con mà Long con. Mẹ yêu con lắm…
Mạnh Long đang rất lo lắng vì người con gái mà cậu yêu thương đang nói mê sảng rồi gọi Long con, Mạnh Long ra sức vỗ vào 2 bên má Tiểu Phụng gọi cô dậy, cố gắng làm cho cô thoát khỏi giấc mơ này.
– Phụng. Phụng ơi là anh này…
– Long con, mẹ không có hại con mà, không có hại con. Đừng bỏ mẹ… Long con à… AAAAA…
– Anh là Mạnh Long đây, mở mắt ra đi vợ. Mở mắt ra nhìn anh này.
Tiểu Phụng nước mắt đầm đìa, mồ hôi tứa ra ướt đẫm gương mặt xinh đẹp khiến Mạnh Long lo lắng quá chừng. Cậu gọi cô mãi không tỉnh liền bấm nút đỏ đầu giường gọi bác sĩ qua xem tình trạng bệnh tình.
– Bác sĩ, vợ tôi em ấy…
– Mời cậu ra ngoài cho bác sĩ làm việc.
Cô y tá đuổi Mạnh Long ra ngoài rồi bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Phụng. Vâng, chỉ có 1 mình cô y tá đó thôi còn người đàn ông mặc áo Blouse trắng kia không ai khác chính là Vũ. Vũ phải trà trộn vào bệnh viện và giả làm bác sĩ hoặc y tá mới mong có cơ hội tiếp cận với Tiểu Phụng để còn báo cáo tình hình cho Anh Hai ở resort.
– Cô bé sao rồi y tá?
– Vì sảy thai do bị người khác hãm hại dẫn đến tâm lý của cô bé không tốt. Gia đình nên chăm sóc cô bé cẩn thận vì rất có thể cô bé sẽ bị trầm cảm.
– Tới mức trầm cảm sao y tá?
– Phải. Cô bé lại còn mắc bệnh tim, nếu sức khỏe không ổn định thì có thể sẽ không có khả năng làm mẹ nữa.
Cắm ống truyền dịch cho cô xong y tá và Vũ đi ra ngoài nhường cho Mạnh Long đi vào chăm sóc. Đóng vai bác sĩ rồi nên Vũ phải đóng cho tròn vai, anh ta nói lại nguyên văn lời cô y tá khoa sản cho Mạnh Long nghe rồi còn bắt tay các kiểu.
– Cảm ơn bác sĩ, cháu sẽ chăm sóc em ấy cẩn thận và chu đáo ạ.
“Bác sĩ dởm” gật đầu rồi đút tay vào túi áo Blouse trắng đi về hướng phòng làm việc của cô y tá kia. Thay đồ xong xuôi anh ta quay ra với 1 gương mặt khác và bộ quần áo cũng khác lạ luôn, phòng hờ Mạnh Long theo dõi.
[Alo tao đây.]
– Báo cáo, cô bé Phụng có chiều hướng xấu khi mê sảng thưa đại ca. Cô y tá khoa sản nói rất có thể cô bé sẽ bị trầm cảm sau cú sốc bị người khác hại sảy thai.
[Nặng nề như vậy ư?]
– Vâng ạ. Vì bệnh tim bẩm sinh lại còn bị sảy thai, nếu không chăm sóc cẩn thận e rằng cô bé sẽ không có khả năng làm mẹ ạ đại ca.
Huy Chiến cúp máy mà trái tim anh ta dấy lên 1 cỗi đau đớn. Chuyện này chỉ có duy nhất người phụ nữ đó mới có thể làm được thôi nhưng anh ta và cả Bạch Hổ đều không có bằng chứng, có bắt bà ta về bà ta cũng sẽ nói không biết gì hết nọ kia mà thôi.
[Alo đại ca.]
– Đeo mặt nạ cho con Thuỳ Linh rồi đem nó lên đây cho tao!
[Dạ vâng thưa đại ca.]
Huy Chiến vốn dĩ có thể giúp Thuỳ Linh trả thù Mạnh Long rồi chiếm đoạt Tiểu Phụng, và vấn đề đó anh ta có thể làm trong phút mốt vì vệ sĩ có rất nhiều. Nhưng khi thấy Tiểu Phụng đau đớn phát sốt rồi mê sảng gọi tên Long con anh ta lại không chịu đựng được nổi. Đúng như những gì đàn em của anh ta nói, anh ta thương Phượng hoàng bé nhỏ rồi, nhưng thương yêu hay là thương hại thì anh ta không rõ.
Thuỳ Linh được vệ sĩ đem từ dưới hầm lên phòng của Anh Hai, với 1 gương mặt hoàn toàn mới vì đeo mặt nạ da người. Vệ sĩ gõ cửa phòng, mở cửa rồi ném Thuỳ Linh vào giữa phòng không 1 chút thương hoa tiếc ngọc. Phụ nữ mà đi hãm hại đồng loại thì chẳng ra gì.
– Đi đi. Anh Hai phẩy tay.
– Dạ vâng đại ca.
Vệ sĩ đi rồi Anh Hai lại im lặng. Im lặng ở đây là đang suy nghĩ xem nên nói gì với Thuỳ Linh hay là đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Tiểu Phụng? Thuỳ Linh cất tiếng van xin:
– Đại ca. Xin hãy tha cho tôi…
– Mẹ cô ở đâu?
– Tôi không biết, không biết thật mà đại ca.
Cô ta thực sự không biết gì hết, từ lúc cùng Anh Hai và đám người Bạch Hổ từ Hàn Quốc về Việt Nam cô ta không có liên lạc lại với mẹ mình. Haha đúng là đứa con gái vô tâm mà.
– Số điện thoại của mẹ cô trước đây? Có nhớ không?
– Dạ… dạ có ạ.
Anh Hai đưa điện thoại của mình cho Thuỳ Linh và nói cô ta bật loa ngoài lên cho anh ta nghe cùng, thế nhưng không thu lại được kết quả gì hết vì đầu dây bên kia thông báo thuê bao quý khách không liên lạc được. Không định vị được tín hiệu điện thoại thì biết tìm bà ta ở đâu giữa biển người mênh mông đây?
– Cút đi!
Thuỳ Linh lăn tới gần Anh Hai đưa tay ôm lấy chân anh ta nhờ vả, rằng hãy giúp cô ta trả thù Mạnh Long, chuyện Tiểu Phụng uống nước lựu đỏ có thuốc ngủ mẹ con cô ta không liên quan.
– Không phải mẹ cô thì ai có thể làm chuyện đó?
Giọng Thuỳ Linh ráo hoảnh, nói rằng chính là Thanh Hằng con gái ông Phan Vĩnh đã làm. Chẳng phải Thanh Hằng có tình ý với Huy Chiến nhưng anh ta lại né sao? Vì không được yêu nên ra tay?
– Không phải Thanh Hằng. Nếu nói ra sự thật, tôi sẽ giúp cô đạt được ý nguyên.
– Tôi không biết gì cả mà đại ca.
Tiếng chuông điện thoại vâng lên thông báo Anh Hai có cuộc gọi tới, là Vũ. Vũ cho hay Tiểu Phụng hiện tại đang bị sốt cao:
– Có ai ở đó với em ấy?
[Dạ thưa đại ca có 2 người mẹ và ông Mạnh Cường ạ.]
– Ừm. Mày về lại resort đi, cùng anh em truy tìm con mụ già đó, bằng mọi giá bắt bà ta quỳ trước mặt tao!
[Dạ vâng thưa đại ca.]
Anh Hai châm lửa hút 1 điếu xì gà thơm phức rồi ngồi suy nghĩ, trong lúc anh ta không biết mối quan hệ giữa mình và Tiểu Phụng như thế nào thì Thuỳ Linh lột mặt nạ ra rồi tiến tới gần Anh Hai, dùng bàn tay thon dài của mình vuốt nhẹ gương mặt điển trai, như những cô gái ngành kinh nghiệm đầy mình đang tiếp cận những anh đại gia đẹp trai.
– CÚT RA CHO TÔI!
– Đại ca giúp tôi vào được biệt thự Long Phụng, tôi sẽ giúp đại ca với con nhỏ bệnh tật đó tới với nhau.
Chưa có lệnh của Anh Hai cô ta dám gỡ bỏ mặt nạ ném đi, cô ta phải thấy may mắn đấy khi mà Anh Hai không giết cô ta. Anh Hai đưa tay bóp cổ Thuỳ Linh rồi nâng cô ta lên không trung cách mặt đất mấy chục mét.
– Đại ca… (khụ khụ)… xin anh! Tha… tha… cho tôi.
– Tha sao? Cô dám dùng gương mặt của em ấy quyến rũ tôi sao! Có tin tôi bóp chết cô không?
– Đại… ca…
Cộc cộc cộc…(tiếng gõ cửa vội vã)
– Đại ca! Là em, Bảo Kiên đây ạ!
Anh Hai ném Thuỳ Linh xuống đất như quăng 1 cái bùi nhùi rồi để Bảo Kiên mở cửa đi vào. Bảo Kiên báo cáo có kiểm tra chéo về gia đình bà Thanh Hương và ông Quốc, phát hiện ra bà Thanh Hương có xưởng giày ở Thượng Đình nhưng cơ sở đó bị hoả hoạn và đăng lên ti vi.
– Bật cho tao đoạn đó lên!
– Dạ vâng ạ.
Trên màn hình laptop của Anh Hai là đoạn video clip của 1 vụ cháy lớn, xưởng giày đó bị lửa thiêu rụi trong vòng 3 tiếng đồng hồ mới hết được. Theo biên tập viên của thời sự nói thì nạn nhân duy nhất trong vụ cháy này là bà Nguyễn Thị Thanh Hương.
– Mẹ… mẹ tôi đã…
– Tìm hiểu cho tao xem bà ta còn sống hay đã chết.
– Dạ vâng thưa đại ca.
Xưởng giày đó Thuỳ Linh cũng biết, mẹ cô ta đã chết trong vụ hỏa hoạn đó sao? Thật không thể tin nổi. Đối với Anh Hai, sống thì thấy người chết phải thấy xác, không thể tin được lời báo chí viết lên được, tiền có thể mua được tất cả mà.