Long Phụng Sum Vầy - Lana318 - Chương 59
– Nơi này đẹp quá à mẹ. Chỉ cần cầm điện thoại lên là có ảnh đẹp, bố mẹ nhìn này.
Mạnh Long cũng phải công nhận đấy, ước gì cậu sở hữu được 1 resort giống thế này để vợ on của cậu có thể nghỉ dưỡng và bơi lội.
– Đẹp quá con.
– Công nhận con trai chị Hồng có khiếu kinh doanh thật. Góc nào cũng đẹp hết.
– Haha nếu bố cháu mà nghe lời cháu sớm hơn thì có đầy khách ruột rồi.
Huy Chiến ra ngoài mời mọi người tới phòng ăn của resort, nó khá lớn đủ chỗ cho 300 người ngồi ăn lận. Chị nhân viên dẫn Long và Phụng về phòng đó cũng là người phục vụ cho tất cả mọi người ăn trưa luôn. Thấy chị nhân viên cô đưa tay vẫy chào rồi mỉm cười thân thiết hết sức. Bỗng Tiểu Phụng thốt ra 1 câu làm cho Chiến vui mừng trong lòng dữ lắm, đó là:
– Mẹ ơi. Gia đình chúng ta có thể nào thỉnh thoảng tới đây thư giãn được không ạ?
– Con thích chỗ này sao Phụng?
– Ở đây có hồ nước rồi lại có cả vườn cây ăn quả nữa, yên bình nhẹ nhàng con thích lắm ạ mẹ. Chị nhân viên xinh đẹp lại tốt bụng nữa hihi.
– Vậy cứ mỗi chủ nhật nhà mình lại tới đây thư giãn nhé.
– Hihi dạ vâng mẹ.
Mạnh Long gàn, nói rằng nơi này quá xa trung tâm thanh phố, chủ nhật ở Hà Nội thiếu gì chỗ chơi mà phải đi xa lắc xa lơ như vậy.
– Cái thằng này, 70 cây bọ lấy đâu ra nhiều, bé Phụng nhỉ?
– Con có hơi say xe 1 chút nhưng không sao hết ạ. Kìa Mạnh Long, chẳng phải hồi nãy ở ngoài kia anh cũng nói rất thích chỗ này rồi nói ước gì mình cũng sở hữu 1 nơi giống vậy à?
Mạnh Long ấp úng, à thì cũng có chuyện đó, nhưng có cân thiết phải nói toẹt ra thế không, Tiểu Phụng cô cũng thật là…
Trong khi 3 gia đình ăn trưa ở resort H2O thì Thanh Hằng phát bực khi bỏ công sức ra nấu cho Chiến ca ca 1 bữa trưa tình yêu rồi mang tới HC Resort thì anh lại không có ở đây. Tới biệt thự thì cũng chỉ có ông Phát ở nhà, và ông Phát nói mình cũng đã ăn cơm trưa rồi. Thế cặp lồng cơm gồm có cơm trắng, trứng cuộn dăm bông rồi canh sườn non ninh khoai tây cà rốt kia làm thế nào chứ? Haizz thì ra xe rồi mang về nhà chứ còn làm sao, chẳng lẽ lại đổ đi.
Về tới nhà ông Phan Vĩnh và bà Phương Trâm cũng ăn xong và đi ngủ rồi, chỉ còn 1 mình Thanh Hằng ngồi dưới phòng ăn khóc rưng rức.
– Tại sao anh ấy lúc nào cũng muốn tránh né mình hết. Còn cả mẹ Hồng nữa, cũng không có về nhà ăn cơm.
Gục mặt xuống bàn, những giọt nước mắt nhỏ xuống khoé miệng mặn chát luôn, cô ta và Huy Chiến biết nhau từ hồi nhỏ lận, không có bố cô ta thì liệu Huy Chiến lúc đó có nơi để nương tựa không chứ? Hay là chết ở ngoài đường kia kìa. Thanh Hằng cô ta không muốn làm em gái của Huy Chiến đâu, không muốn 1 chút nào hết.
[… Chính em gái này đã nài nỉ anh cho em tới bữa tiệc hôm qua đấy.]
Nhớ lại hồi sáng ở nhà hàng Long Phụng, Huy Chiến có đưa tay chỉ vào Tiểu Phụng rồi nói với Hằng rằng chính Phụng là người đã nài nỉ Huy Chiến để anh ta cho Hằng vào đó.
– Con bé bệnh tật đó giúp mình thật sao?
Thanh Hằng đứng dậy rồi đi tới đi lui, đi túi đi lơi trong phòng bếp rồi lẩm bẩm tại sao 1 con bé bệnh tật như Tiểu Phụng lại giúp cô ta. Có khi nào người thương hại cô ta mới chính là Tiểu Phụng, còn Huy Chiến anh vốn dĩ không muốn mời Hằng tới không?
Và thế là cô ta lên mạng tra số máy của tập đoàn Long Phụng:
– Alo. Phòng nhân sự của tập đoàn Long Phụng xin nghe ạ.
– Ờ… dạ tôi… dạ em… em muốn xin số máy của cô Duyên, tổng giám đốc tập đoàn ạ.
– Chị là người quen của tổng giám đốc hay là đối tác làm ăn ạ?
– Dạ em là người quen của cô Duyên ạ.
Trương phòng nhân sự cho Thanh Hằng luôn cả 2 số của bà Duyên, cô ta gọi luôn số có đuôi 800 rồi áp lên tai. Ồ có vài tiếng tút tút rồi.
– Alo Duyên nghe.
– Dạ cháu chào cô, cháu là Thanh Hằng con bố Vĩnh ạ.
– Hằng à cháu. Gọi cô có chuyện gì không?
– Dạ cháu muốn xin số của em Phụng ạ. Nhờ có em ấy cháu mới vào được bữa tiệc của anh Chiến.
– Xin lỗi cháu nhé, con bé mang thai nên cô chú với Mạnh Long không cho con bé dùng điện thoại. Cháu thông cảm.
Bà Duyên cúp máy luôn rồi lẩm bẩm, bà nói Thah Hằng hư đốn bất lịch sự, gặp Tiểu Phụng cảm ơn hay là lây nhiễm thói hư tật xấu cho Phụng của bà.
– Em lẩm bẩm gì thế Duyên?
– Nghĩ tới con Thanh Hằng nhà ông Vĩnh em lại tức. Anh nhớ hồi sáng nay không? Con gái bất lịch sự như vậy đấy.
– Ôi dào kệ nó, em quan tâm làm gì? Xã giao 1 2 câu rồi thôi. Bên mình với bên Phan Vĩnh có thân thiết gì đâu nào.
Thanh Hằng sau khi nghe câu cuối cùng của bà Duyên liền kiểm tra ngay google, đúng là không nên dùng điện thoại quá nhiều thật. Nhưng chỉ có Tiểu Phụng mới giúp được cô ta gần Huy Chiến thôi, không gọi được điện thoại thì gặp trực tiếp vậy. Lên phòng rửa mặt mũi cho sạch sẽ, thoa kem dưỡng ẩm vào rồi lại xuống dưới xe và tìm đường tới biệt thự Long Phụng.
30 minutes later…
Kính coong kính coong…
– Dạ thưa… cô muốn hỏi ai ạ?
“Nhìn mình như này mà gọi là cô sao? Chị ta bị đui à?”
– A dạ em chào chị. Em là Hằng con bố Phan Vĩnh. Em muốn gặp Phụng để cảm ơn em ấy chuyện ngày hôm qua.
– Dạ thưa cô, cô chủ của chúng tôi đã theo ông bà chủ và cậu chủ đi từ sáng rôid ạ.
– Chị có biết họ đi đâu không?
– Dạ tôi không rõ lắm. Cô có thể gọi hỏi ông bà chủ ạ.
Thanh Hằng lại lái xe về nhà, trên đường đi tới đoạn Nguyễn Chí Thanh cô ta thấy chiếc bmw màu xanh lam quen thuộc, ngó biển số thì thấy đúng là của Chiến ca ca rồi liền quay xe đi theo. Đi theo được 10’ thì cô ta tới L2 Luxury.
“Anh ấy tới đây làm gì ta?”
Ôi tôi lạy bà, tới cửa hàng trang sức và phụ kiện cao cấp, không mua đồ chẳng lẽ vào đó để chơi hay gì?
– L2 Luxury xin chào ạ.
– Ừm.
Thành đưa bánh và nước cho Thanh Hằng rồi ra ngoài dắt xe của cô ta vào cho gọn gàng. Thanh Hằng đi lên tầng 2 thì thấy ngay Huy Chiến đang đứng ở quầy Tiffani & Co.
– L2 Luxury xin chào tiểu thư.
– Chiến ca ca. Anh tới đây mua đồ ạ?
– Không. Anh tới đây cua trai.
Bảo Kiên vệ sĩ phục vụ khách ở tầng 2 đứng đằng sau che miệng cười khúc khích, cái cô tiểu thư kia hỏi câu thừa thãi thật sự đấy.
– Tiffani & Co, trang sức nhâp khẩu của Mỹ ạ chị?
– Vâng đúng vậy thưa tiểu thư. Ở dưới tầng 1 của cửa hàng có bày bán đồng hồ chính hãng của Mỹ và Thuỵ Sĩ đó ạ.
– Chị không phải giới thiệu đâu, em gái tôi không đủ tiền để mua chúng.
– Chúng ta đâu có máu mủ ruột rà, em không phải em gái anh.
Chiến chỉ vào chiếc nhẫn có viên kim cương 3 carat hình trái tim, đưa thẻ quẹt rồi cầm đồ đi về. Chị Thảo gọi lại và nói:
– Anh gì ơi. Anh quên lấy voucher ạ.
– Trước đây người của tôi mua đồng hồ có lấy voucher rồi.
– Đó là vệ sĩ của anh, anh khác anh ấy khác ạ. Em gửi anh voucher 25 triệu cho lần mua hàng sắp tới ạ.
– Có được đổi lấy tiền mặt không?
– Dạ được anh nhé.
Chị Thảo cầm 1 sấp 500k bỏ vào máy đếm tiền, đúng đủ 50 tờ tiền mới cứng luôn.
– Cảm ơn.
Chiến đi rồi Thanh Hằng cũng bám càng rời khỏi cửa hàng luôn, Bảo Kiên với mọi người trên tầng 2 liền không nhịn được mà cười phớ lớ.
– Cô ta hỏi thừa thãi thực sự, haha…
Bảo Kiên nhại lại lời của Thanh Hằng với giọng điệu ẽo ợt làm cho mọi người lại cười nhiều và to hơn nữa.
– Này. Cái anh vừa rồi ấy, hình như là si tình ai đó thì phải.
Bảo Kiên nói:
– Theo kinh nghiệm của em thì chắc chắn người anh ta thích không phải là cái bà vừa rồi.
Thanh Hằng theo Huy Chiến về tới resort HC rồi theo anh ta tới tận phòng nghỉ. Huy Chiến bực rồi đấy, anh ta chỉ coi Thanh Hằng như đứa em gái chuyên môn nhõng nhẽo phiền phức mà thôi, còn yêu và tiến tới hôn nhân thì không thể.
– Em quậy đủ chưa? Anh đi đâu làm gì em cũng theo sau hết. Anh không phải là con trai em nhé Hằng.
– Em… em yêu anh.
– Anh không có cảm giác yêu đương với em.
– Anh đương nhiên không có bởi vì anh không bao giờ ở gần em. Chiến à, mình hẹn hò nhé.
– Anh không thích con gái chủ động. Em ở đây hay về nhà để anh nói vú chuẩn bị thêm phần ăn cho em.
Thanh Hằng nói cô ta sẽ vì anh Chiến mà sửa đổi tính nết, không bất lịch sự trước mặt người lớn như sáng nay nữa, sẽ là con dâu đảm và người vợ hiền thục mà. Cô ta ghét vào bếp nhưng bây giờ cô ta sẽ hàng ngày nấu những món mà Huy Chiến thích nhất.
– Anh nói với em rồi, em không hiểuhay cố tình không hiểu? Từ trước tới bây giờ anh chỉ coi em…
Nói tới đây Chiến bị Thanh Hằng cưỡng hôn, hôn đã vụng thì chớ lại còn đá lưỡi mới chịu cơ. Huy Chiến đẩy nhẹ cô ta xuống đất rồi lấy giấy mềm trên bàn chùi chùi đôi môi bạc.
– Em điên quá rồi đấy.
– Anh không yêu em, có phải anh đã có người mình thích phải không?
– Đúng. Anh đã có người mình yêu rồi.
– Khi nào?
– Em không có quyền tra khảo anh chuyện đó.
Thanh Hằng hét ầm lên và nói rằng cô ta và Chiến đã quen biết nhau từ rất lâu, cô ta rất rất thích anh mà tại sao anh không 1 chút gì đoái hoài tới hết.
– Cô ta là ai?
– Em đi về nhà cho anh.
– Em hỏi cô ta là ai?
– Em hỏi để làm gì? Đó không phải việc của em. 1 là em về nhà, còn 2, anh sẽ gọi cho mẹ em tới đón em về.
– Tại sao anh không có yêu em chứ Chiến?
Đã nói như vậy rồi mà cô ta vẫn còn hỏi được sao? Anh ta chỉ coi Hằng là em gái mà thôi, không có cảm xúc yêu đương thì sao có thể yêu được chứ. Anh ta đuổi Thanh Hằng đi ra ngoài rồi đóng sầm cửa phòng lại rồi nghỉ ngơi.
Chúng ta kệ Thanh Hằng và Huy Chiến đi, mình quay về chỗ của gia đình ông Cường nhé. Tiểu Phụng với Mạnh Long lúc sáng chẳng ngủ được chút nào nên bây giờ 2 người đang chìm vào giấc ngủ say nồng. Bỗng nhiên điện thoại của 1 trong 2 người rung lên bần bật, không phải tin nhắn như hồi sáng nữa mà là cuộc gọi tới rồi. Mạnh Long khó chịu thức dậy luôn và cầm cả 2 máy để kiểm tra. Là anh Thịnh gọi cho Long nên Long nhắn tin zalo, chứ ở đây lãnh địa của Anh Hai, nói chuyện điện thoại sợ tai vách mạch rừng.
Ting ting:
[Cậu chủ, Anh Hai đã về lại resort rồi ạ.]
[Các anh chớ có hành động gì nhé. Bên đó có gì mới không anh?]
[Con gái của ông Phan Vĩnh có tới đây và đã bị Anh Hai đuổi về rồi ạ.]
[Cảm ơn anh.]
Mạnh Long ngồi thừ mặt ra ở ghế sofa suy nghĩ về tất cả mọi chuyện, và bây giờ trên hết cậu muốn bắt cho kỳ được Thuỳ Linh để cô ta không còn doạ nạt Tiểu Phụng nữa, nhưng bắt bằng cách nào đây khi Anh Hai và người của anh ta đang cố gắng bảo vệ cho Thuỳ Linh? Mạnh Long quyết định gọi điện thoại cho Anh Hai.
Về phía Anh Hai, sau khi đuổi Thanh Hằng về nhà thì anh có tắm táp qua loa 1 chút rồi nằm ở giường nghỉ ngơi. Có tiếng chuông điện thoại anh lười biếng không có nghe, cứ để mặc cho điện thoại hết chuông rồi tắt nguồn điện thoại. Trong đầu anh ta bây giờ là nụ cười toả nắng của Tiểu Phụng với Mạnh Long, và hình ảnh Tiểu Phụng yên giấc bên cạnh Mạnh Long lúc trưa.
– Nếu tôi gặp em sớm hơn, liệu rằng em có đối với tôi ngọt ngào và vui vẻ vậy không phượng hoàng bé nhỏ?