LỢN TẾT CỦA LOÀI QUỶ RỪNG - Tác giả: Thạch Kim Thử - Chương 7: Lạc lối
Đường ngon mà xe lại bon ga, chả mấy chốc đám bạn đã vượt qua được đến gần trăm cây số đường rừng. Chỉ đến khi vượt khỏi con suối cạn chỗ ngã ba lối rẽ bản Hung Chẻo, con đường rừng lúc này mới bắt đầu xấu dần. Đường không còn trải nhựa bằng phẳng như trước nữa mà được lót bởi toàn đá răm lởm chởm, có vẻ tuyến đường này cũng khá lâu rồi không có phương tiện lớn nào di chuyển qua lại. Thành thử cỏ dại đã lấn mọc um tum, giữa con đường chỉ còn là một lối mòn nho nhỏ chạy dài tít tắp, chắc bây giờ chỉ dành cho bọn buôn lậu chạy hàng xuyên biên giới.
Nhìn lại đồng hồ thời gian lúc này đã hơn 3 giờ chiều, trời mùa đông bầu không khí giá lạnh càng tăng thêm vẻ ảm đạm phủ chụp lên chốn này. Đột nhiên trời chuyển gió mạnh, mây đen từ đâu vần vũ kéo về đen kịt phủ kín cả một vùng. Mưa bắt đầu lất phất và cũng đã bắt đầu nặng hạt, khả năng chỉ vài phút nữa thôi sẽ có một trận mưa rừng cực lớn.
Thấy vậy thì Thùy Anh liền hét gọi lớn giục cả bọn trong đoàn, cô yêu cầu dừng xe tìm nhanh một địa điểm để trú qua cơn mưa lớn này. Mưa vùng rừng núi khác hẳn đồng bằng, mưa đi qua nhanh nhưng thường rất lớn, mà đặc biệt còn có thể xảy ra lũ quét cũng chưa biết chừng.
Thật may cách con đường chính không xa lắm, tự nhiên có ngay một cái lán bỏ hoang, khả năng bà con nơi đây dựng lên sử dụng cho mùa chăn thả gia súc từ vụ trước còn bỏ lại. Nhìn thì có vẻ tồi tàn lụp sụp lắm, nhưng chắc cũng không thể đổ sập ngay được. Chả gì thì cứ có chỗ trú tạm qua được cơn mưa lớn này cái đã.
Mọi người vừa mới dựng xe, lại nhanh tay tháo gỡ đống hành lý trên xe mang ngay vào chòi phòng khi khỏi ướt. Vì rằng bầu trời bên trên cũng đã trĩu nặng, mây đen vần vũ gió thốc từng hồi, khả năng cơn mưa này to lắm, tuỳ thời đều có thể trút xuống tức thì. Thằng Hải đang đứng trong chòi thì bỗng hét toáng lên vẫy gọi, vì từ nơi đầu đường chỗ rẽ vào chòi canh thằng Dũng với con Hạnh đã đứng đó trông vào từ bao giờ. Thế nhưng mặc cho thằng Hải có vẫy gọi thế nào thì bọn nó vẫn cứ lặng thinh, hai đứa nó mắt đượm buồn cứ lùi dần lùi dần rồi mất dạng sau con lộ chính trước mặt. Thấy thế khiến thằng Hải phải phát cáu, nó phun luôn ra mấy câu chửi thề hết sức tục tĩu:
– Ô hay.. tiên sư cha nhà chúng nó chứ. Trời sắp đổ xuống cơn mưa lớn đến chết cả cò rồi, thế mà chúng nó còn thập thò ngoài đó không vào chòi trú mưa là làm sao ấy nhỉ?
Cả bọn thấy Hải rô chửi ra một câu tục tằn thô lỗ là vậy thì cũng không có gì ngạc nhiên cả, bởi vì ngày thường thằng này chả khác gì dân chợ búa đầu đường xó chợ. Thực ra thì bản tính nó cũng tốt, chỉ bị mỗi cái khẩu nghiệp là chưa sửa được. Thế nhưng thằng Bình đang đứng bên cạnh thì lại khác, vừa thấy nhắc đến thằng Dũng con Hạnh quay lại và có mặt ở đây thì nó đã cực kỳ sợ hãi, rúng động hết cả tâm can. Trong thâm tâm tự như đang có tật giật mình, nhiều ý nghĩ cứ vậy xoay chuyển trong đầu hắn:
– Quái nhỉ! Làm sao có thể như thế được? Sao hai đứa nó có thể.. Có gì hot? Chọt thử t?a?g t? ùmt?uуệ?﹒??
Lại theo hướng tay thằng Hải rô vừa chỉ nó liếc mắt ráo rác tìm kiếm khắp một lượt, vậy mà bên ngoài đầu đường khi nẫy làm gì có thấy ai. Khẽ thở phào ra một tiếng như đã trút bỏ được hàng vạn lần gánh nặng, lập tức nó như vững dạ lại, liền quay qua thằng Hải rô bên cạnh bực dọc mắng:
– Hải à.. mắt mũi mày kèm nhèm nhìn gà hóa cuốc đấy hả, nói nhăng nói cuội phải không. Làm gì có thấy ai ở ngoài đó cơ chứ? Mày bảo là thằng Dũng con Hạnh chúng nó đứng ngoài đó.. thế hóa ra bọn nó bị dở dại hay sao mà trời sắp mưa nặng hạt rồi nó lại không chạy vào chòi mà trú mưa chứ?
– Ừ.. thì tao làm sao mà biết được. Nhưng đúng là rõ ràng tao trông thấy hai đứa chúng nó mà lại, hai đứa nó cứ đứng ngoài đầu đường, chỗ gốc Duối già kia kìa. Mà đúng là kỳ quái thật.. hai đứa nó không vào mà cứ đứng đấy lắc đầu với vẫy gọi, như muốn nói điều gì ấy.
Cho tới lúc này thì thằng Bình cũng không kìm chế nữa, nó cũng lập tức văng tục:
– Ô hay.. mả cha nhà chúng nó chứ. Thế này thì thật đúng là bọn nó bị dở dại thật rồi, muốn nói gì lại không chịu nói, muốn vào thì lại không vào.
Thôi được rồi.. cứ để đấy, tao mà gặp được tao cốc cho mỗi đứa vài cái u đầu. À, thế này thì tao biết rồi.. khả năng bọn nó thay đổi ý rồi cứ vậy âm thầm bám theo bọn mình, nhưng mà ngại vì chuyện đào tẩu nên vẫn chưa dám nhập hội đấy thôi.
Lời thằng Bình vừa dứt thì bỗng cơn mưa lớn liền đổ ập xuống, sau đấy cũng không ai buồn quan tâm đến những lời nói của thằng Hải nữa, chỉ tặc lưỡi cho là nó hoang tưởng nhìn gà hóa cuốc. Phải công nhận là mưa rừng trút nước xuống lớn thật, chả hiểu nước ở đâu đổ xuống nhiều đến vậy, cây rừng cũng vì thế mà nghiêng ngả đổ gập gãy rạp, đá núi to lớn như con bê rừng là vậy mà cũng bị những dòng nước lớn cuộn chảy đi mất dạng xuống dưới khe sâu. Cũng may mưa lớn vậy nhưng nó lại trôi qua cũng nhanh, đến thì sầm sập mà đi cũng rất vội vàng, bầu trời vừa giãn ra liền đã tươi tắn nhuận sắc ngay được. Trong rừng lúc này chỉ còn nghe được tiếng nước đang không ngừng chảy róc rách bên dưới khe sâu, tiếng chim muông hoảng loạn sau cơn biến cố rất lớn.
Quan sát một lúc thấy cơn giông tố đã tan hẳn, Thùy Anh liền quay qua các bạn thúc giục nói lớn:
– Thôi nào các bạn! Đường về Lai Châu hãy còn khá xa đấy, chúng ta mau chóng lên đường thôi, còn phải vượt sông Đà cho kịp trước khi trời tối.
Nghe Thuỳ Anh giục vậy thì đồng loạt nhất trí, ai nấy đều mong đợi một chầu bia thật ra trò khi về tới đích. Cả bọn mau chóng thu dọn hành trang rồi lên đường, cứ thế xe chạy men theo lối mòn cũ.
Đang chạy xe bỗng Thuỳ Anh cảm nhận thấy điều khác lạ, cô buột miệng thốt lên:
– Quái thật!.. Rõ là chúng ta đã chạy được một lúc khá lâu rồi.. sao mãi vẫn không ra được đường lớn khi nãy nhỉ?
Trời đã dần sẩm tối thế này, không khéo chúng ta lạc đường mất. Mọi người có để ý thấy gì lạ hay không? Chính là con đường trước mặt chúng ta đang đi ấy, càng lúc càng nhỏ hẹp lại, cây gai cây dại đã bít kín hết cả lối đi mất rồi. Cho tới lúc này thì mọi người đã kịp nhận ra, cả đoàn mình đã đi sai hướng, lạc đường đi vào núi hoang rừng thẳm mất rồi.