LỢN TẾT CỦA LOÀI QUỶ RỪNG - Tác giả: Thạch Kim Thử - Chương 14: Ngày về
- Trang Chủ
- LỢN TẾT CỦA LOÀI QUỶ RỪNG - Tác giả: Thạch Kim Thử
- Chương 14: Ngày về
– Mau.. mau bịt tai lại! Không được nghe thanh âm ấy. Đây là bản nhạc ma quái có tên “Tiếu Ma Khúc Âm Thi”, bản nhạc được ra đời vào đúng thời khắc bà chúa Quỷ xót thương hài tử bé nhỏ quá mà huyễn thành. Một khi bản nhạc này được thổi ra, những kẻ có định lực yếu nghe phải chắc chắn sẽ hồn bay phách lạc, thỏa sức cho bà ta hớp hồn sai khiến. Thế nhưng những lời đề tỉnh của lão Khúc đã muộn, mà nơi này lại đang phát sinh biến cố cực kỳ quỷ mị. Toàn bộ các hốc đất kẽ đá nơi chân tường hay trên trần thạch động, ngay lập tức đang không ngừng mọc ra rất nhiều loại nấm đen kịt. Nơi giữa lòng động chỗ phiến đã lớn nhô cao lên như chiếc bàn, liền từ từ mọc lên một bông hắc liên kỳ dị, vần vũ liên tục xoay quanh bông hoa ấy là vô số thứ khói đen có mùi hăng hắc.
Cho tới lúc này thì mọi chuyện diễn ra đã đi quá xa, lão Khúc mặc dù biết còn đề tỉnh cảnh báo trước mà không kịp. Thuỳ Anh lúc này như đã trúng tà, cô thất thần như kẻ mộng du, cứ lững thững lê từng bước về phía tảng đá lớn khi nãy. Cuối cùng lại nhanh như cắt đưa tay ra quyết đoán giựt lấy bông hoa ma quái kia, đang định đưa luôn lên miệng mà nhai nuốt.
Những sự việc này cứ thế diễn ra quá nhanh, khiến lão Khúc đứng cách đấy không xa chỉ kịp rú lên một tiếng kinh hãi:
– Đừng!.. Đừng đụng vào bông hoa ma quái ấy..
Nhưng mà đã muộn.. chỉ thấy toàn thân Thuỳ Anh lúc này đã đang rung lắc lên kịch liệt, thực chả khác chi như một kẻ say rượu hay lên đồng. Không ngừng lại ở đấy mà vây quanh cơ thể của Thuỳ Anh từ khi nào liền được bao bọc bởi lớp khói đen mờ mờ bay bảng lảng, sau đấy thì mỗi lúc một đen kịt mà dầy dần. Phải mất một lúc khá lâu thì màn sương đen ấy cũng tan đi hết, thật bất ngờ lúc này lộ ra thì không phải là Thuỳ Anh nữa, cô đã hóa ra thành một con Quỷ. Đầu tóc nó rũ rượi, từ lúc nào răng đã liền mọc dài nhọn hoắt, đôi mắt vẩn đục trắng dã nhìn đến phát ớn. Thì ra đây chính là nghi thức mượn xác hoàn hồn của loài ác quỷ, bông hắc liên ma quái kia với hấp lực mạnh mẽ lại là cầu nối giúp Quỷ Đế hoàn dương.
Con ác quỷ từ lúc nhập được vào thân xác Thuỳ Anh, nó vui mừng khôn tưởng, nó hết nhìn đông ngó tây lại vặn vẹo thân hình thêm mấy cái như ưng thuận thân xác này lắm. Rồi nó ngó sang phía lão Khúc Tam Quỷ bật lên một chàng cười man dại:
– Hà hà.. Lão Khúc! Nhà ngươi thực không ngờ được đúng không? Quỷ Đế ta lại có ngày về được nhân gian tươi đẹp thế này, đáng tiếc một điều là ở giới này bổn Đế quân không có thân thể xác thịt, cho nên cũng bị hạn chế trói buộc sức mạnh rất nhiều.
Hừ.. thằng khốn Phổ Viễn sư thúc tổ các người đó. Tổ sư cha nhà nó chứ.. thật đúng là cái thằng bị thịt ngu xuẩn hết sức, nhân loại tu đạo mà cũng đòi đối kháng được với thần minh. Năm đó lão sâu kiến ấy tưởng rằng đắc trí, ngạo nghễ cười to vì vẫn tin là đã có thể phong ấn được bổn quân bên dưới Sơn Nhai. Còn nói dùng đến cái gì mà “Kỷ Viên Tinh Độn Long Dương Hồn Trận” ấy chứ, đúng thực nực cười, huyễn hoặc hết mức.
Đúng là năm ấy bổn quân cũng có thọ thương, nhưng không đến nỗi phải bị lũ sâu kiến các người chèn ép chà đạp là vậy. Bổn quân chỉ là giả đò yếu nhược, mượn thế ẩn nhẫn ở lại giới này rồi chờ thời chuyển sinh quay lại.
– Quỷ Đế!.. quay đầu lại là bờ, luân hồi lục đạo biết đến khi nào tiêu tan.
– Nực cười! Khốn khiếp thật!.. Chúa quỷ cho ngươi được chết. Con bọ ghẻ như ngươi mà cũng dám mở miệng thuyết giảng đạo lý. Vậy ngươi biết được thế nào là “lục đạo luân hồi”..
Đủ rồi.. mau trường mặt ra đây cho ta..
Tiếp đến là vô số những thanh âm ầm ầm ì ì liên tiếp dần vang vọng, vách trần động đá nơi hai người nãy giờ đang trú ngụ lập tức sụp đổ xuống: “Rầm”… “
Rầm”… “
Rầm”..
Không ngờ hang đá bí ẩn này lại ăn thông nối liền ra khoảng sân rộng chỗ nhà cộng đồng của tộc, hang núi sụp xuống để lộ ra cả một cái hố sâu. Lão Khúc ngay lập tức như bị một hấp lực đè nén, một nguồn sức mạnh vô cùng khủng khiếp nào đó trói buộc toàn thân, khiến cho lão không làm sao tự chủ. Từ bên trong hố sâu lão Khúc Tam Quỷ liền bị ném văng ra, cú ném này lực nặng quá lại thuận đà đã khiến một ông già như lão lăn đi như quả bóng da, phen này khéo lão đến tan xương nát thịt mất.
Chỉ nghe thấy đánh “rầm” một tiếng, cát bụi bốc lên mù mịt cả một góc sân. Thì ra lão Khúc bị ném văng quá mạnh, làm đổ sập cả một bức tường. Sau đấy từ bên trong cái hố một thân ảnh ma mị liền bay vụt ra, nó từ từ hạ thân xuống trước sân rộng. Thân hình đó thật đúng là thân xác Thuỳ Anh, nhưng lúc này đã biến đổi hóa thành Quỷ mất rồi. Tóc tai nó bù xù rũ rượi hết cả, từ khi nào trên đầu liền mọc ra hai chiếc sừng lớn đen bóng chả khác chi sừng trâu. Đứng trên sân lớn con Quỷ cứ vậy vặn vẹo, nó hết bẻ đầu rồi lại bẻ cổ, ánh mắt ngầu đỏ gườm gườm dòm khắp lượt như để thị uy vậy.
Mà ngay lúc này cũng thực là khéo nữa, trên mảnh sân rộng thênh thang mụ Uri cùng với đám Quỷ Rừng binh tôm tướng tép đã trực chờ phủ phục rồi xì xụp vái lạy. Trong mắt bọn chúng hình tượng Quỷ Đế lúc nào cũng luôn cao cao tại thượng, vẫn không ngừng toát lên vẻ cuồng nhiệt đến vô hạn, không gì có thể sánh bằng.
Cuồng nhiệt nhất lúc này vẫn là mụ Uri, mụ đang nô nức háo hức nhảy nhót loi choi một vài các tiết mục đặc sắc, chính là vũ điệu lên đồng. Một hồi dường như cả lũ đã khá thấm mệt, mụ phất tay ra hiệu cho đám quỷ nô hãy mau chóng hành động. Từ phía sau dãy nhà chính bọn chúng ngay lập tức khuân vác mang ra một cái đỉnh đồng cùng hương án, loại thường dùng trong những buổi tế thần trọng đại của tộc. Thế nhưng điểm đáng chú ý nhất chính là, thứ nào cũng đều to lớn cực đại khó có thể hình dung ra được.
Tiếp đến chính là ba cây nhang loại khổng lồ không thể tin nổi, đang được đám quỷ nô khệ nệ khiêng ra. Bọn quỷ này cũng phải loay hoay mất một lúc lâu lắm mới có thể cắm sâu vào trong đỉnh đồng được. Đặc biệt trên cái bàn hương án cũng đồng dạng to lớn khổng lồ không kém, trên đó liền được bày biện không biết bao nhiêu chính là đủ các loại hương hoa trà quả. Ngoài ra còn một loại lễ vật mà đám quái nơi này năm nào cũng vô cùng trân quý mong chờ nhất, chính là thịt người quay giòn, thịt lợn Tết. Quả nhiên đúng là như thế, trên chiếc bàn hương án to tổ chảng như mả bố thằng ăn mày, liền đã được bày biện nổi bật lên chính là ba con lợn Tết, ba cái xác đã quay thui vàng rộm.
Ba con lợn Tết đã được quay nướng cháy xém vàng rộm đang không ngừng bốc mùi thơm phưng phức, liền khiến lũ quỷ rừng từ đầu tới giờ vẫn luôn hau háu nuốt nước bọt ừng ực, cùng biết bao nhiêu những con mắt dòm tới chưa hề dám chớp mắt dù là một cái, chỉ sợ một khi lơ là liền sẽ bị kẻ khác tranh cướp mất phần. Ba cái xác mặc dù đã bị quay nướng khiến cho ngũ quan vặn vẹo bị biến đổi gần hết, thế nhưng một khi nhìn vào thì vẫn có thể hình dung và nhận ra được, đó chính là thằng Công thằng Bình và con Huệ.
Trên sân lớn quỷ tinh nhập xác hoàn hồn đang chiếm lĩnh hoàn toàn thân thể Thuỳ Anh liền nở một nụ cười mãn nguyện, chỉ cần đợi thêm một vài thời khắc nữa, một khi đến giờ lành thì ắt hẳn tâm nguyện độc bá tam giới sẽ trở thành hiện thực.
Hà hà.. cái xác thân phàm tục mượn tạm này cũng quá tốt đi.
Uri!.. bao năm rồi nhà ngươi làm việc tốt lắm, chúa quỷ chắc chắn trọng thưởng cho ngươi cùng đám đồ tử đồ tôn.
Được rồi.. chúa quỷ ban phát lợn béo cho các ngươi ăn Tết, chia nhau lĩnh thưởng cùng đón một mùa xuân xum vầy trọn vẹn đi. Giờ lành sắp tới rồi, chúa quỷ ta đây vui sướng lắm, ngày thống nhất tam giới đã không còn xa nữa. Đến khi ấy các ngươi cũng đều có phần, đều sẽ trở thành công thần số một.
– Uri.. chúa quỷ quyết định ban cho ngươi một ân huệ, ngươi có đồng ý dâng lên cho chúa quỷ chút xác thân máu huyết phàm tục kia không?
Chỉ thấy mụ Uri sau khi nghe Quỷ Đế đòi hỏi là muốn thôn phệ trưng dụng phần thân xác của mình, mụ chẳng những không tỏ vẻ gì là sợ hãi, mặt khác lại còn cuồng nhiệt đến lạ lùng. Giống như kiểu người ta được hứa rằng, sẽ được trợ giúp mà tu thành chính quả vậy. Cứ thế mụ xì xụp quỳ mọp trên mặt đất mà bái lạy, miệng vẫn không ngừng hân hoan cầu khẩn:
– Dạ.. nô gia xin được tuân mệnh! Chút thân thể máu thịt phàm tục này xin nguyện dâng lên cho chúa quỷ, chính là phúc phận của nô gia.
– Tốt.. tốt lắm! Chúa Quỷ đã không chọn lầm ngươi. Nào.. nào Uri! Lại đây với bổn quân..
Thế nhưng đúng vào thời khắc then chốt ấy, bỗng từ sau bức tường đổ chỗ căn phòng khi nãy lão Khúc bị ném vào. Chẳng thể nào ngờ được lão Khúc Tam Quỷ lại lấy đâu ra nguồn sức mạnh to lớn đến thế, toàn thân lão khả năng xương cốt chắc đã gẫy nát hết. Vậy mà lão ấy vẫn cố ngóc đầu bò dậy, cố lê lết bò được ra ngoài sân lớn.
Trên tay Khúc Tam Quỷ từ bao giờ đã cầm theo hai thứ, tay trái lão đang cầm là cái túi da đen sì sì meo mốc, bên ngoài còn được vẽ loằng ngoằng chi chít rất nhiều các loại bùa chú nhìn vào hoa cả mắt. Còn tay phải thì lão cầm theo một cây đuốc lớn, thứ dầu hôi bốc mạnh trộn cùng nhựa thông càng khiến cho ngọn đuốc càng cháy sáng rừng rực hơn. Duy chỉ có một điều hết sức lạ lùng, hễ mà ai để ý sẽ thấy ngay trong ánh mắt của lão Khúc. Ngay lúc này hai con mắt lão Khúc thực đang loé sáng tinh quang, lão hết sức kiên định cuồng nhiệt, thậm chí nếu đem ra so sánh có khi còn rực sáng hơn cả ánh sáng ngọn đuốc đang cầm trên tay của lão cũng nên.
Cho tới thời khắc này thì lão Khúc Tam Quỷ đã phải cố gắng lắm rồi, cố dằn lại cơn đau thật khủng khiếp đang không ngừng tra tấn thân thể lão nãy giờ, cuối cùng cũng là nhờ vào ý chí mà dồn nốt chút hơi tàn lực mọn, lão quát lớn:
– Quỷ Đế! Đừng có vội đắc ý..
Lão quái ngươi hãy xem ta tìm được thứ gì đây nhé.. để lão tiêu huỷ đốt hết phần châu thân cuối cùng của ngươi, thử xem lão quái ngươi có còn tồn tại được không?
Rồi cứ mỗi câu nói thốt ra thì lão Khúc lại thêm dí sát ngọn đuốc đang bùng cháy rừng rực vào gần cái bọc vải hơn, cũng đồng dạng lúc này thân thể xác thịt của Thuỳ Anh ngay lập tức liền chịu sự tra tấn đau đớn tới cùng cực.
Quả nhiên là Quỷ Đế cùng toàn bộ đám quỷ nô đồ tử đồ tôn thấy vậy thì cực kỳ kinh hãi, liền vội vàng đấu dịu. Từ trong thân xác Thuỳ Anh một giọng lạ nhẹ nhàng ngọt còn hơn mía lùi lập tức cất lên van lơn cầu khẩn:
– Bác Khúc à! Cháu cầu xin bác đấy, bác mà làm vậy thì cháu chết chắc. Cháu thực sự chưa muốn chết bác ơi..
– Quỷ tinh! Chẳng ngờ vì dã tâm đen tối mà ngươi có thể tàn độc đến thế? Người trần mắt thịt như bọn ta đều đã bị nhà ngươi lừa gạt quá lâu quá đủ rồi. Hôm nay cũng là lúc lão quái ngươi đền tội thôi..
Chỉ thấy lão Khúc phá lên một tràng cười man dại, rồi lão hét lớn:
– Quỷ tinh! Ngươi đi chết đi..
Lời vừa dứt lão liền châm luôn cây đuốc thiêu dụi luôn cái túi da đen sì ma quái, bên trong là thứ bột xương cốt châu thân cất giữ truyền đời. Vì rằng ở giới này Quỷ Đế không có được cơ thể xác thân hiện hữu giống như con người, để tồn tại được lão quái cần phải có một xác thân tế luyện bằng tín ngưỡng tinh thần, hay nói đúng hơn chính là cái túi da đen sì đêm ngày vẫn được người đời thờ phụng, khói hương không ngớt.
Cái túi da vừa bùng cháy dữ dội thì từ bên trong ngay lập tức, từng tiếng quỷ hồn khóc rống kêu than nghe mà não nuột vang vọng đất trời. Còn chúa quỷ thì ngay từ đầu tới giờ vẫn sử dụng những phân thân xâm nhập vào xác thịt con người để điều khiển, những phần còn lại ẩn nấp bên trong màn sương đen ma quái đêm ngày vẫn xoay chuyển vần vũ bao bọc toàn bộ nơi này. Phần cuối cùng chính là quỷ khí quỷ hồn, lão quái mang ra nuôi dưỡng đám quỷ nô, là sợi dây tinh thần nối liền vô cùng vững chắc, hai là một mà một cũng vẫn là hai. Ngay lúc này từ nơi cục trường liền có vô vàn không biết đến bao nhiêu những thanh âm gào rống vang vọng cất lên vô cùng đau đớn thống khổ, Quỷ Đế một khi mất đi châu thân thì đồng nghĩa giống như là cây mất đi gốc rễ, tiêu tán mất hết sinh cơ.
Lão quái chỉ kịp kêu rống lên một tiếng bi thống cuối cùng rồi tắt lịm, để lại thân xác Thuỳ Anh vì quá mệt mỏi yếu nhược liền ngay lập tức ngã gục tức thì. Lũ quỷ nô cũng theo đó lũ lượt ngã dụi, toàn thân bọn chúng ngay lập tức tan dã giữa nát bốc lên từng làn khói đen thối khẳm. Thì ra bọn quỷ nô này đều được nuôi dưỡng từ quỷ khí mà thành, một khi chúa quỷ chết đi thì bọn chúng cũng chỉ như nhành cây ngọn cỏ héo rũ vệ đường, mất gốc rồi thì sẽ tan ra trở về cát bụi.
Ngay lúc này trên sân lớn mụ già Uri cũng đã dần bừng tỉnh, nhiều năm ròng mụ trầm luân ma đạo tiếp tay làm ưng khuyển nô bộc cho quỷ. Hôm nay đã được tự do lại được đoàn tụ cùng chồng khiến mụ Uri vui sướng lắm, mụ không sao cầm được nước mắt cứ thế lao sầm vào ôm chầm lấy lão già đang đau đớn lê lết trên mặt đất.
Bỗng nghe lão Khúc Tam Quỷ mặt mày nhăn nhó rồi hét toáng lên đau đớn:
– Á á! Mụ già này.. mụ định ám hại bẻ nốt của lão nắm xương tàn đấy hả?
– Ôi giời ạ! Tôi xin lỗi nhé.. mà lão già như ông hãy còn kêu lên được như vậy thì cũng không sao rồi, chắc chắn là không chết được đâu. Lão Quỷ ơi.. lão tha thứ những lỗi lầm mà mụ già tội lỗi như tôi đã gây ra với nhé.
Thôi được rồi.. để tôi làm cho ông một cái cáng lớn chút, tôi sẽ kéo ông rồi chúng ta cùng trở lại quê nhà ông nhé.
– Ừ, lão già như tôi thì vẫn luôn cao số mà, chưa thể chết ngay được đâu. Mụ.. mụ cứ từ từ mà tận hưởng.
À.. mà mụ mặc kệ tôi đi, mụ ra xem cháu nó thế nào cái đã. Hừ.. đời người cũng thực là khổ, tất cả cũng chỉ vì lòng tham, sự đố kị cùng vô vàn những mưu cầu toan tính, để rồi tự hiến tế linh hồn và xác thịt cho quỷ dữ.
Thôi được rồi.. lão chỉ còn lại có chút hơi tàn lực mọn như vậy mà vẫn lắm lời thế nhỉ. Lão nằm yên đây cố mà giữ sức đi, chút còn cùng tôi về lại quê nhà, xuân này sẽ là mùa xuân sum vầy trọn vẹn nhất.
Có lẽ từ lúc cha sinh mẹ đẻ lọt lòng đến giờ, thực sự là chưa khi nào mụ Uri lại có được sự cảm nhận về một mùa xuân yêu thương, đang vô cùng rộn ràng mà nhiều ý nghĩa đến thế..
Sau đấy ba người cứ vậy liền dắt díu nhau nhanh chóng lần bước xuống núi, thời gian đã không còn nhiều, chỉ vài canh giờ nữa thôi là đến thời khắc giao thừa rồi. Nhưng trong lòng mỗi người thì Tết đã về tự lúc nào, cái Tết đã hiện hữu tràn ngập đầy trong tâm hồn bọn họ.
Duy chỉ có một điều khiến không ai có thể ngờ được, ngay lúc này đây thoáng trong đôi mắt của Thuỳ Anh bỗng lóe lên một tia nhìn kỳ dị. Ánh mắt đó ma quái hết sức đáng sợ, nó không ngừng dõi theo hai bóng hình già nua vẫn đang bước khập khiễng nặng nhọc phía trước mặt, còn lạnh lùng khẽ nhếch mép nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý.
* * * Hết *****