Lời Tỏ Tình Trong Mắt Em - Dạ Tịch - Chương 83: Ngoại truyện 1: Liên Chi - Kim Bắc
- Trang Chủ
- Lời Tỏ Tình Trong Mắt Em - Dạ Tịch
- Chương 83: Ngoại truyện 1: Liên Chi - Kim Bắc
Mất nửa năm sống chật vật tại khu trọ sinh viên, cơ hội cuối cùng cũng đến với cô gái trẻ đầy đam mê như Liên Chi. Với tài năng thiên phú cùng óc sáng tạo phi thường, Liên Chi đã nắm bắt thời cơ này hoàn hảo và vụt sáng trở thành một nhà mẫu tóc trẻ thu hút sự chú ý nhất thời điểm bấy giờ.
Tuy nhiên người ta vẫn thường nói, con đường sự nghiệp và tình duyên thường khó song hành, điều này với Liên Chi dường như rất đúng. Đến khi chạm ngưỡng 27 tuổi, Liên Chi vẫn chưa thực sự trải qua mối tình nào đúng nghĩa là tình yêu cả. Những người đàn ông đến bên cô đều dễ dàng bị cô nhìn thấu, không nhanh thì chậm đều sẽ rời đi. Tính cách Liên Chi không chỉ đơn thuần mạnh mẽ mà còn rất tự chủ và độc lập, giống hệt với người mẹ của cô. Chính vì thế, trong chuyện tình cảm, họ hiếm khi nào hòa hoãn hay nhún nhường trước đàn ông.
Cuộc ly dị của ba mẹ Liên Chi giống như một tiếng sét đánh ngang tai, cũng làm sụp đổ hoàn toàn hình tượng một cuộc hôn nhân hoàn mỹ trong trí tưởng tượng của cô. Đàn ông, thì ra đều sẽ thích nhưng cô gái mềm mỏng dễ thương, còn những người phụ nữ cứng rắn trong mắt họ đều là một sinh vật đáng sợ nên né thật xa.
Sau sự thất bại trong hôn nhân của ba mẹ, Liên Chi cũng triệt để từ bỏ cái suy nghĩ sẽ tìm một người đàn ông để dựa dẫm nốt phần đời còn lại, vốn dĩ một mình cô đã là quá đủ rồi. Nhưng người tính không bằng trời tính. Một người đàn ông, hay nói đúng hơn là một chàng thanh niên trẻ tuổi đã đột ngột lao vào đời cô.
Những lần gặp nhau đầu tiên vốn dĩ không có gì ấn tượng ngoài vẻ ngoài bảnh bao cùng phong cách nói chuyện hoạt ngôn ở cậu ta. Nhưng rồi dần dà, người thanh niên này lại âm thầm bước vào cuộc sống của cô lúc nào không hay.
– Liên Chi, mở cửa.
“Lạch cạch… rầm”
– Không có ai nói với cậu rằng đừng bao giờ đến tìm phụ nữ vào sáng sớm hay sao? – Liên Chi có chút cáu kỉnh, khuôn mặt ngài ngủ nhăn nhó không hài lòng – Còn nữa, gọi tôi là chị.
– Hà hà thật xin lỗi vì đến tìm cô sớm nhớ vậy. Chẳng qua là mới mua chút quà sáng nên tiện đường qua đây thôi.
Vừa nói, Kim Bắc vừa dí bọc đồ ăn vào tay Liên Chi, vẻ mặt hớn hở không có vẻ gì là buồn bã hay mệt mỏi cả.
– Tôi nhận được rồi. Cảm ơn, nhưng lần sau không cần đến tận nhà như vậy đâu.
Vẻ mặt Liên Chi có vẻ hòa hoãn ít nhiều, tuy nhiên tâm trạng cũng không tỏ vẻ gì là chào đón người đàn ông này cả.
– Ừm, cũng được, lần sau tôi sẽ đến chỗ làm của cô đưa vậy. – Kim Bắc vẫn hồ hởi nở một nụ cười vui vẻ.
Liên Chi thấy thế không khỏi len lén thở dài. Sao trên đời này lại có một người đàn ông mặt dày đến như vậy. Bị người ta đuổi khéo thì thôi đi, đây là cô đuổi thẳng thừng rồi mà anh ta vẫn không hề hấn gì, tâm trạng lúc nào cũng có vẻ vô cùng niềm nở và thân thiện. Một người đặc biệt thế này, không thể không nói là cũng có chút… đáng khen.
– Tùy cậu. – Liên Chi không làm khó người thanh niên này nữa, quyết định dứt khoát xoay người đi vào trong nhà.
Chỉ là cô không biết rằng, một chữ “tùy cậu” này vào tai người đàn ông kia lại giống như một sự ngầm chấp thuận cho anh ta tiếp cận cô. Sau ngày hôm ấy, Liên Chi hoàn toàn bị người thanh niên này khủng bố trên mọi mặt trận. Bất cứ chỗ nào cô đến thì đều có sự xuất hiện của anh ta. Lâu lâu thì mua quà, thỉnh thoảng sẽ ghé qua nhà chơi suốt cả một buổi chiều, cô mà không đuổi thì anh ta có khi còn lì lợm ở lại nốt buổi tối.
Nhưng cũng nhờ cái tính lì lợm này, một cô gái gai góc như Liên Chi rốt cuộc cũng dần dà nảy sinh cảm mến với anh chàng này. Vốn dĩ cuộc sống của Liên Chi không có quá nhiều niềm vui được tận hưởng trọn vẹn, bởi lẽ cô sống một mình. Nhưng từ khi anh ta xuất hiện, cuộc sống của Liên Chi giống như có thêm một người bạn quan tâm chia sẻ. Kim Bắc luôn luôn chú ý đến mọi sự kiện mà cô tham gia, chỉ cần cô ở đó, nhất định anh chàng này sẽ hóa thân thành fan hâm mộ số một cổ vũ cho cô. Những cử chỉ săn sóc ngọt ngào đối với một cô gái thực tế và mạnh mẽ như Liên Chi thì không khác gì thứ mật ong óng ánh làm người ta ngây ngất.
Ngay dịp sinh nhật thứ 28 của cô, chàng trai ấy đã quyết định tỏ tình. Hai tháng quen nhau không tính là dài, nhưng nếu ngày nào cũng chạm mặt nhau thì có lẽ khoảng thời gian này cũng vừa đủ để tìm hiểu một người. Trước lời tỏ tình đường đột của Kim Bắc, Liên Chi hoàn toàn sững người. Cậu ta canh đúng 11 giờ 59 phút mới gõ cửa nhà cô, cầm theo cái bánh kem phủ đầy bơ bên trên.
– Chúc mừng sinh nhật Liên Chi, chúc cô tuổi mới có được mọi điều mà mình mong muốn, quan trọng nhất là có được tôi.
– Lời chúc gì mà kỳ cục vậy. – Liên Chi bật cười. Không thể phủ nhận rằng món quà bất ngờ này thực sự làm cô cảm động.
Vốn dĩ tưởng rằng sẽ chẳng có ai thèm nhớ đến sinh nhật của mình, nhưng kỳ lạ là, chàng trai mới quen cô vỏn vẹn hai tháng lại rất nhớ. Sau nhiều năm rời xa gia đình, không ngờ cô cũng chờ được đến một ngày không phải đón thời khắc sinh nhật một mình.
– Liên Chi, sinh nhật năm nay tôi tổ chức cho em. Sinh nhật năm sau tôi cũng muốn tổ chức cho em, rồi năm sau của năm sau nữa. Chúng ta sẽ cùng dự sinh nhật của em cho đến khi nào tóc bạc thì thôi.
Lời nói của người đàn ông này thốt ra chất chứa sự chân thành cùng tin tưởng, thực sự giống như tương lai đang ở trước mắt hai người vậy. Tầm mắt Liên Chi lướt dần xuống phía cái bánh trên tay. Con số 28 này đỏ rực đến chói mắt, cũng nhắc nhở cô tuổi trẻ này chẳng còn lại bao nhiêu. Nếu như cô bỏ lỡ người đàn ông trước mặt, có lẽ sẽ không còn một tuổi 29, tuổi 30 nào được nhìn thấy anh ta nữa. Trong một tíc tắc ngắn ngủi, cô đã đưa ra một quyết định táo bạo khác hoàn toàn với một Liên Chi lý trí và sắc sảo thường thấy.
– Được, vậy sinh nhật năm sau, rồi năm sau nữa, chúng ta nhất định phải đón chung với nhau.
Một lời hứa được thành lập. Tiếc rằng, nó không thể kéo dài như chủ nhân của nó đã nói. Họ đón sinh nhật với nhau được ba năm, đến năm thứ tư, hai người hai ngả vĩnh viễn không thể tìm lại được nhau. Nếu ai đó hỏi Liên Chi, liệu cô có nuối tiếc với quyết định mở lòng ngày hôm ấy của mình không, cô có thể khẳng định rằng “Không”. Bởi ba năm yêu nhau cho cô nhiều hơn là mất. Dù là hạnh phúc hay bi thương, nó đều là những kỉ niệm đáng giá mà cô lưu giữ trong lòng mình.