Lời Tỏ Tình Trong Mắt Em - Dạ Tịch - Chương 81: Ngoại truyện 2: An Chính - Giai Nghi
- Trang Chủ
- Lời Tỏ Tình Trong Mắt Em - Dạ Tịch
- Chương 81: Ngoại truyện 2: An Chính - Giai Nghi
Giai Nghi vươn vai, xương cốt cơ thể phát ra tiếng lạch cạch giống như một thiết bị lâu ngày đã đến lúc cần sửa chữa.
– Thả lỏng ra, để anh giúp em.
Một bàn tay từ đằng sau vươn ra giữ lấy hai bả vai của cô, một lực nhẹ từ từ nhấn xuống. Giai Nghi thoải mái khẽ nhắm hờ hai mắt, để mặc người đàn ông giúp mình xoa bóp. Công việc thiết kế dạo gần đây ngày một nhiều, cột sống của cô vì thế cũng đang ở mức báo động. Ngồi ở bàn một lúc thôi mà cái lưng của cô như sắp gãy làm đôi, thực sự không cựa quậy nổi.
– Đúng rồi, là chỗ đó, nhấn mạnh thêm một chút.
Giai Nghi nằm sấp xuống bàn, thở nhẹ ra một hơi. Bàn tay nhấn dần xuống phía dưới lưng. Lực đạo vừa phải, nhấn nhá nặng nhẹ đúng chỗ thực sự khiến Giai Nghi dễ chịu đến mức suýt nữa ngủ quên trên bàn.
– Mệt quá thì vào giường nằm nghỉ chút đi, để anh đi chuẩn bị cơm tối.
Thanh âm trầm ổn của An Chính vang lên từ phía sau, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài của cô. truyện tiên hiệp hay
– Không được, anh mới cần là người được nghỉ ngơi ấy.
Giai Nghi ngồi bật dậy, ngửa cô ra nhìn anh. Nửa năm qua, An Chính đã bắt đầu ổn định với công việc huấn luyện viên đấm bốc ở thành phố A, thời gian rảnh rỗi sẽ phụ giúp Giai Nghi công việc ở làng trẻ SOS. Nhìn hai người họ bây giờ thật sự giống như bản sao của bố mẹ Giai Nghi ngày trước. Thời kỳ đầu của hôn nhân tuy còn nhiều vất vả nhưng lúc nào cũng tràn đầy niềm vui như vậy. Cách họ chia sẻ công việc với nhau, quan tâm đến đời sống của nhau, thậm chí sẵn sàng hi sinh quỹ thời gian eo hẹp chỉ để ân cần xoa bóp vai cho nhau như thế này thực sự khiến người ngoài ghen tỵ đỏ cả mắt.
An Chính và Giai Nghi là một cặp đôi điển hình cho một cuộc sống hôn nhân gần như hoàn hảo. Công việc tốt, thu nhập dư dả, tình cảm mặn nồng khăng khít. Duy chỉ có một vấn đề duy nhất mà họ chưa khắc phục được, đó là có em bé. Lí do kể ra thì có chút buồn cười, tất cả phải quay trở lại đêm tân hôn đầu tiên của hai người họ.
Sau lễ cưới hoành tráng, An Chính và Giai Nghi ở lại luôn khách sạn gần bãi biển, tận hưởng buổi trăng mật ngọt ngào. Mọi việc sẽ không có gì nếu như tối hôm ấy, hai người quyết định đi đến bước cuối cùng. Trong bóng tối mập mờ, hai cơ thể trần trụi áp sát vào nhau, tham luyến hơi thở trên người đối phương, vòng tay siết chặt kín kẽ không chừa ra một kẽ hở nào. An Chính đặt một nụ hôn phớt lên trán, men theo làn da mịn màng làn mò xuống cấm địa của người phụ nữ. Cả cơ thể Giai Nghi run lên, nội tâm thoáng chốc hoảng sợ. Cô ghì chặt lấy bàn tay anh, hơi thở gấp gáp khó có thể kiểm soát. An Chính dường như nhận ra sự bất an của cô, nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống từng vị trí nhạy cảm trên cơ thể mảnh mai. Từ vành tai ửng đỏ, đến cái cổ thanh mảnh, xuống gần đến chiếc eo thon thả đang phập phồng hô hấp.
Cảm thấy cô đã bình tĩnh trở lại, An Chính liền bạo dạn hơn. Anh vươn tay nhẹ nhàng sờ nắn đôi gò bồng ngạo nghễ của cô, cả người vươn đến nhanh chóng khóa cái miệng nhỏ đang ậm ừ kháng nghị. Những dấu hôn ẩm ướt còn vương trên cơ thể rất nhanh đã bị bàn tay anh nắn bóp thành những dấu vết đỏ ửng, mập mờ. Nụ hôn sâu như chưa thể dứt ra được, xúc cảm giao hòa kèm theo hơi nóng và chút dinh dính của mồ hôi khiến người ta đê mê đến quay cuồng.
Hình như có một dòng nước suối trong suốt âm ỉ chảy trong cơ thể cô, đôi môi từng chút một bị người ta gặm nhấm đến tê dại. Cô từ từ mở đôi mắt ướt sũng, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt nam tính trước mặt. Ngũ quan tinh xảo như được người ta điêu khắc tỉ mỉ, đôi mắt đen sâu thẳm lúc này dường như đang chìm sâu trong mê mẩn không cưỡng lại được.
Rốt cuộc, An Chính cũng buông tha cho đôi môi của cô. Anh từ từ ngồi dậy, kéo một cái liền trút bỏ nốt phần quần áo cuối cùng trên cơ thể mình. Sải tay dài lần sờ đến nơi cấm địa của cô, dịu dàng mà hôn xuống. Một dòng điện chạy ngược lên tận đỉnh đầu khiến Giai Nghi rùng mình, hai chân theo phản xạ khép chặt lại. Nhưng anh nào có cho cô cơ hội được trốn tránh. Anh ghìm chặt lấy cơ thể cô xuống giường, bàn tay vươn lên kéo cái gối kê xuống đầu cô.
Trước khi Giai Nghi kịp hoàn hồn, “tiểu tử” nhà anh đã công thành đoạt đất xâm chiếm cấm địa của cô. Cơn đau đầu đời khiến Giai Nghi chết sững, cả cơ thể co cứng lại không thể cử động. Dù biết lần đầu thường sẽ đau, nhưng cô không thể tưởng tượng được nó lại đến mức này. Nhìn khuôn mặt giai nhân biến sắc, sóng mắt như nước mùa xuân bắt đầu xao động hỗn loạn, anh liền xót xa. Cả cơ thể ngưng trệ không dám cử động, sợ rằng bản thân dịch chuyển một chút liền khiến cô ấy không chịu được.
Anh chăm chú ngắm nhìn cô thật kỹ, cũng kiên nhẫn chờ đợi cô thích nghi với việc này. Cơ bắp trên cơ thể anh căng cứng như sắp nổ tung, hơi thở đè nén nhẫn nhịn đến khó chịu. Người con gái dưới thân run rẩy siết chặt lấy cổ anh, đôi môi anh đào đỏ mọng mấp máy không rõ đang nói điều gì, hai má hồng rực lên như trái đào tươi, từng giọt mồ hôi lấp lánh chảy dài xuống cơ thể mẫn cảm. Càng nhìn, cơ thể anh càng như phát hỏa, sắp không thể khống chế được nữa.
Thừa dịp người đàn ông đang quan sát mình, Giai Nghi len lén dịch người lên bên trên nhằm thoát khỏi “tiểu tử” đang nằm yên trong cơ thể mình. Nhưng trò vặt vãnh này làm sao qua mắt được người đàn ông như An Chính. Chỉ thấy bàn tay anh giữ chặt tay cô, lực đạo không nặng không nhẹ tiến vào sâu bên trong. Tận đến khi lối vào chật hẹp hoàn toàn bị lấp đầy, anh mới thở hắt ra một hơi. Giai Nghi biết lần này không thể thoát nổi liền ôm chặt lấy cổ anh, nhắm chặt mắt phó mặc cho người đàn ông rong ruổi trên cơ thể mình.
Thời khắc khó khăn ban đầu qua đi, xúc cảm triền miên mới thực sự thăng hoa. Cảm xúc giao hòa với nhau, hai cơ thể sáp lại làm một thật giống như thứ cảm xúc vi diệu khi lần đầu được nếm thử trái cấm. Bàn tay mạnh mẽ luồn xuống dưới lưng cô, nâng vòng eo mảnh khảnh lên cao, dũng mãnh tiến công đến tận cùng. Đôi môi mang theo mê luyến của người đàn ông tràn qua lớp da thịt trần trụi của người phụ nữ, kèm theo hơi thở cường hãn, chiếm hữu kín đáo khó nhận ra. Lồng ngực vạm vỡ, căng tràn sức sống của anh liên tục ép sát xuống cơ thể cô, để mặc cho làn da của hai người ma sát đến đỏ ửng. Hơi thở của anh càng lúc càng dồn dập, thần trí của cô thì không biết từ bao giờ đã rơi vào hôn mê, lúc mơ lúc tỉnh.
Ngay cả trong lúc này, anh dường như vẫn kiềm chế lực đạo của mình rất tốt. Mọi cử chỉ vẫn dịu dàng như ngày thường, thậm chí đến lúc cả người cô rã rời nằm rũ sang một bên, anh vẫn quyết định ngừng một chút, chỉnh lại gối trên đầu cho cô sau đó mới tiếp tục.
Gần về cuối, cả cơ thể anh gần như đã nằm dính bên trên cô, cơ ngực rắn rỏi ép chặt xuống bầu ngực mềm mại của cô. Anh nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi vương trên má cô, tròng mắt đen láy ẩn chứa mê say như xoáy sâu vào ánh mắt cô. Cuộc dạo chơi kết thúc cũng là lúc hai người ôm chặt lấy nhau ngủ say. Đêm nay, họ thuộc về nhau.