Lời Tỏ Tình Trong Mắt Em - Dạ Tịch - Chương 79: Mừng anh về nhà
Sáng sớm tỉnh dậy, cô vui vẻ lau dọn nhà cửa sạch sẽ, thậm chí còn tự tay xuống bếp nấu một vài món ăn tự thưởng cho mình. Tâm tình thoải mái, cô liền ra vườn tranh thủ tưới cây, nghịch ngợm cắt tỉa gọn gàng cho mấy chậu hoa chuông xinh xinh. Mắt liếc sang bên cạnh nhìn thấy chậu hoa kiều mạch rực rỡ trong cái nắng vàng le lói của mùa đông, trong đầu bất giác nghĩ đến hình bóng một người đặc biệt.
Cách giờ hẹn gần ba tiếng, Giai Nghi bắt đầu lựa đồ. Cô ngẫm nghĩ rồi chọn lấy một bộ váy len dài ấm áp, khoác thêm một chiếc áo dạ rồi xoay một vòng ngắm mình trong gương. Rất lâu rồi mới có lại cái cảm giác sung sướng khi được diện đồ đẹp, Giai Nghi cứ đứng mái trước gương chỉnh đi chỉnh lại, thần sắc vô cùng tươi tỉnh. Thấy có vẻ tương đối ổn rồi, cô mới xoay người ngồi lại bàn trang điểm, hí hoáy tô son điểm phấn cho mình. Các đường nét trên gương mặt Giai Nghi vốn dĩ đã rất hài hòa, nếu để mặt mộc liền tạo cảm giác trẻ trung, nhưng khi trang điểm vào thì quả thật như lột xác thành một con người khác. Nhìn bản thân trong gương, Giai Nghi liền có chút ngượng ngùng:
– Hay là tẩy trang đi nhỉ?
Người phụ nữ trong gương xõa tóc dài ngang vai, đôi mắt long lanh được tút tát thêm phần sắc nét, khả ái. Đôi môi chúm chím được tô son đỏ vô cùng cuốn hút, nhìn giống như một quả cherry đỏ mọng khiến người ta nhìn vào là muốn cắn một ngụm. Hai má hồng hồng tự nhiên hoàn toàn không phải do đánh phấn mà là bản thân cô vì có chút xấu hổ khiến cho hai gò má liền hồng rực lên như vậy. Giai Nghi tự nhìn mình trong gương còn thấy khác vô cùng. Phong cách này có vẻ nổi bật quá không nhỉ, dù sao bình thường cô cũng chả mấy khi đụng đến đồ trang điểm, từ một người con gái dịu dàng điềm đạm bỗng hóa thành quý cô mắt phượng mày ngài, thần sắc rực rỡ như vậy thật ra có chút không quen. Nhưng nghĩ lại hai tiếng đồng hồ loay hoay trước gương, Giai Nghi đành chậc lưỡi một cái, cầm theo túi xách nhanh chóng đi ra ngoài.
Dạo bước trên con phố ngày thứ bảy tấp nập người qua lại, Giai Nghi giống như một thỏi nam châm thu hút mọi ánh nhìn về phía mình. Bước chân bất giác rảo bước thật nhanh cho đến khi dừng lại trước cửa hàng tiện lợi. Cô thở hắt ra một hơi, thoáng chốc bình tâm lại. Anh ấy chưa đến. Cô đứng nép sát vào mái hiên chật hẹp, lẳng lặng nhìn xuống mũi giày.
Cái nắng mùa đông đến nhanh mà đi cũng nhanh. Nháy mắt, trời lại bắt đầu có tuyết rơi rồi. Nắng vừa tắt, không khí thoáng chốc liền trở lạnh. Nhìn những bông tuyết trắng tinh rơi xuống giống như những viên pha lê tí hon. Giai Nghi không nhịn được bèn vươn tay ra đón lấy. Bông tuyết mong manh vừa chạm vào hơi ấm lòng bàn tay liền lập tức tan ra. Cô nhàm chán tiếp tục vươn tay bắt lấy vài bông tuyết nữa, nhưng người mà cô chờ vẫn chưa xuất hiện.
Dòng người đi qua đi lại vơi dần, trời đã nhá nhem tối. Giai Nhi ngồi xổm dưới mái hiên, im lặng đến bất thường. Cô lôi chiếc hộp trong túi xách ra, khẽ mân mê chiếc vỏ trơn bóng bên ngoài. Có phải lại chạy trốn nữa rồi không? Nếu lần này anh không giữ lời hứa, cô không chắc mình còn đủ tự tin và dũng cảm để tiếp tục chờ đợi nữa hay không.
– Cô gái trẻ, đừng ngồi ở đây nữa, mau về đi kẻo trời tối là nguy hiểm lắm.
Ông chú bảo vệ từ cửa sổ bên trong ngó ra, chân thành khuyên bảo một tiếng. Ông để ý cô gái xinh đẹp này đã đứng từ sáng đến giờ, chờ lâu đến mức hai chân tê cứng đứng không vững nữa mới ngồi nép xuống một bên. Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, cô gái trẻ này mà ngồi thêm một lúc nữa có khi liền chết rét bên ngoài ấy cũng nên.
– Không sao đâu ạ, cháu đang đợi bạn, chắc anh ấy sắp đến rồi.
– Bạn gì mà lại để một cô gái chờ lâu như vậy? Hắn cho cô leo cây rồi, nhanh chóng đá cái tên đểu cáng ấy đi rồi về nhà ngủ một giấc cho khỏe thôi.
Giai Nghi bật cười thích thú, tâm tình nặng nề cũng bớt đi phần nào.
– Cảm ơn bác. Nếu như năm phút nữa anh ấy thực sự không đến, cháu nhất định sẽ không nhân từ mà đá anh ấy ngay.
Người bảo vệ thấy thần sắc cô vui vẻ cũng không khuyên nhủ nữa, động viên vài câu rồi quay người lại căn phòng bên trong.
Giai Nghi lúc này cũng đã từ dưới đất đứng lên, trong đầu nhẩm nhẩm tính thời gian. Câu nói vừa nãy hoàn toàn là lời nói thật, nếu như anh còn không mau đến, cô sẽ mặc kệ người đàn ông này, về nhà chui vào chăn ấm ngủ một giấc thật say, ngày mai thức dậy sẽ không thèm nhớ đến anh nữa. Nói thì mạnh miệng, nhưng đến khi nhẩm nhẩm còn một phút, cô liền rầu rĩ cúi đầu. Cuối cùng vẫn là không đợi được anh trở về bên em sao?
– Hộc, hộc… Tôi… đến muộn… thực sự xin lỗi em.
Giai Nghi ngẩng phắt đầu lên. Đập vào mắt chính là người đàn ông mà cô đã chờ đợi bấy lâu. Anh mặc bộ đồ bệnh nhân, vết thương trên mặt còn chưa lành lặn, một bên tai phải thậm chí vẫn còn đang quấn băng. Người đàn ông run lập cập bước dần đến bên cạnh cô, vẻ mặt chan hòa nở nụ cười rực rỡ. Chưa bao giờ cô nhìn thấy nụ cười của anh. Ngày trước cũng thế, gần đây cũng vậy. Có lẽ sẽ chẳng ai giống như cô, lần nào cũng bắt gặp anh suy sụp đến mức không kìm nén được nước mắt, nhưng lại chưa bao giờ thấy anh thoải mái cười. Hôm nay thì cô thấy rồi. Nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc của anh, niềm vui mơn man như tràn vào trong mắt khiến người đàn ông này dường như hóa thành cậu thiếu niên An Chính tuổi đôi mươi.
Tâm trạng hậm hực sau khi nhìn thấy anh liền theo những bông tuyết trắng lập tức tan biến. Nước mắt óng ánh dâng lên bờ mi, cô nhanh chóng cởi áo choàng bên ngoài ra khoác lên người anh. An Chính không né tránh, bước chân tiến sát lại gần cô, cùng nhau đứng dưới mái hiên chật hẹp.
– May mà trốn về kịp để gặp em, anh cứ nghĩ là mình đã bỏ lỡ ngày hôm nay mất rồi.
– Nói gì vậy cơ chứ, nếu như cơ thể không khỏe có thể gọi về cho em, em cũng đâu có giận. Năm nay không đón sinh nhật thì còn năm sau, năm sau nữa mà.
– Em nói to hơn một chút được không, anh nghe không rõ lắm. – An Chính có chút bối rối, thần sắc mất tự nhiên lên tiếng.
Sắc mặt Giai Nghi thoáng ngưng trọng. Cô nhìn về phía bên tai bị băng kín mít của anh, giống như vừa nhận ra điều gì. Giai Nghi nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, đôi mắt không còn chất chứa muộn phiền mà thay vào đó là niềm vui lấp lánh đến rực rỡ. Bàn tay vươn ra khẽ sờ nhẹ vành tai của anh, trìu mến kéo cơ thể của anh lại mình, rồi chầm chậm đặt đầu anh lên vai cô.
Chiếc nhẫn hình mặt trăng không biết từ bao giờ được cô rút ra, lặng lẽ đeo lên ngón tay anh. An Chính giật mình nhìn xuống liền thấy hai bàn tay đan chặt vào nhau, một bên là mặt trăng, tay kia là mặt trời.
Giai Nghi lúc này kề sát vào tai trái của anh, thanh âm ngọt ngào và trong trẻo của cô khe khẽ vang lên bên tai anh:
– Mừng anh về nhà.